Sống ở Hà Nội như sống với… bồ
Đôi khi người ta tự hỏi, vì sao tôi lại yêu bồ mà c.hán v.ợ thì cũng tương tự như câu hỏi, tại sao tôi lại bỏ quê hương mà về với Thủ đô.
… Bởi thủ đô có nhiều thứ khiến tôi nhớ, tôi thương, ngay cả những thứ người ta thấy thật ngán ngẩm, thật chẳng ra gì cũng làm người tới đây phải nhớ.
“Tại sao anh lại yêu em?” Mười nàng khi yêu thì mười lăm nàng sẽ hỏi câu đó, và mười chín chàng sẽ cố trợn mắt (cho có vẻ đáng tin) và nêu ra một loạt lý do (không thể kể hết ra đây được vì độ phong phú và độ lai láng) nhưng trong thâm tâm thì chỉ có duy nhất câu trả lời giản dị đến phát chán: “Yêu thì vì yêu chứ sao mà lằng nhằng lắm chuyện”.
Và về sau nếu cưới nhau, cái câu hỏi “tại sao anh cưới em” cũng tương tự như vậy “Cưới thì phải cưới thế thôi!”. Lắm việc nó thuộc phạm trù cái duyên cái số nó vồ lấy nhau; cuộc đời đã định sẵn như thế rồi. Thế nên câu hỏi ‘Tại sao bạn yêu/ ghét Hà Nội’, lắm khi chỉ là do người đến Hà Nội chơi hoặc đã từng sống tại đấy mới thèm quan tâm. Chứ còn hội người ở Hà Nội (em không dám đụng tới người Hà Nội gốc) thì không có nhu cầu thắc mắc “Tại sao” mà quan tâm hơn tới chuyện “Làm thế nào để sống ở Hà Nội”.
Yêu Hà Nội chỉ vì yêu mà thôi (ảnh internet)
Mới đây, cư dân mạng xôn xao về chuyện xuất hiện 12 lý do bác nhà văn nào đó nói về sự hấp dẫn đáng đến chơi cho biết của Hà Nội, không sai nhưng em nghĩ cũng chẳng đúng lắm. Với một công dân Thủ Đô ngót nghét 30 năm như em, những gì đáng yêu của Hà Nội em không phải không biết, ví như: những con phố cổ đêm Đông; mùa hoa sưa trắng đẹp nao lòng; những nét duyên ngầm không ồn ào, bề nổi,…Nhưng có lẽ vì đặc trưng của Hà Nội là cái gì cũng sâu sắc và duyên ngầm nên… khó thấy, còn những gì không đáng yêu thì lại quá hiển nhiên và lồ lộ ra.
Kem Tràng T.iền ngon thì ngon thật nhưng mà vỉa hè phố Tràng T.iền thì ngập ngụa que kem với rác bẩn. Ẩm thực Hà Nội tinh tế thật nhưng mà đi ăn hàng thì càng ngon, càng có vị của “xin ăn”… Còn một số điều nữa mà các bạn ở phe hiện thực phê phán ‘ném đá’ nữa như Người Hà Nội kì thị vùng miền; người Hà Nội thủ đoạn ‘chặt c.hém’ khách du lịch; người Hà Nội không có văn hóa xếp hàng;… vân vân và mây mây. Nhìn chung là trong mắt các nhà hiện thực này thì Hà Nội với cả nước là hai phần chẳng liên quan tới nhau. Hà Nội thì cực điểm của xấu xa và bần cùng bất đắc dĩ mới phải tới đây mà sống.
Em đã nói rõ ràng ở trên rằng là em cũng biết Hà Nội này nhiều điều đáng chán lắm nhưng các bạn lại cứ khăng khăng dùng chính luận điệu phân biệt vùng miền mà các bạn gán cho người Hà Nội để phân biệt chúng em thì vô lý quá! Chưa kể là các bạn còn manh động chia rẽ nội bộ phân biệt người tới Hà Nội định cư và người Hà Nội gốc. Chứ còn với người ở Hà Nội như em, việc bọn em hàng ngày đi làm k.iếm t.iền rồi thu vén thế nào để cho đủ chi tiêu trong thời buổi vật giá leo thang ở cái đất kinh kì, cái gì cũng “phải nhất nước” này đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
Video đang HOT
Nếu anh là người Hà Nội gốc, yêu Hà Nội từ chính những nét đẹp trong tâm hồn của nó, có thể nói là anh gắn bó với Hà Nội giống như các ông chồng gắn bó với bà vợ xấu mà không dám bỏ vì sinh ra đã là dành cho nhau mất rồi. (Ảnh minh họa)
Chúng em chẳng có thời gian mà phân tích Hà Nội đâu đẹp, đâu xấu làm gì. Em sống ở đây, làm việc ở đây thì tự dưng cái xấu cái đẹp nó cũng trở nên thân quen, thành một phần không thể thiếu. Chỗ các bạn mà là thiên đường thì thử hỏi tại sao hàng năm lại có bao nhiêu lượt người tiếp tục đổ về chốn “địa ngục” như chúng em mà tìm cách lập nghiệp và sinh sống?!
Nếu anh là người Hà Nội gốc, yêu Hà Nội từ chính những nét đẹp trong tâm hồn của nó, có thể nói là anh gắn bó với Hà Nội giống như các ông chồng gắn bó với bà vợ xấu mà không dám bỏ vì sinh ra đã là dành cho nhau mất rồi. Hà Nội trong con mắt nhiều người ‘xấu điên xấu đảo’, và chẳng nên ở lại lâu vì nó chen chúc, xô bồ, xe cộ, bụi bặm… nhưng anh vẫn sống vì những thứ xấu ấy đã quá quen thuộc với anh hàng ngày. Và chắc là cũng giống như các bạn gắn bó với nơi chôn rau cắt rốn của mình dù cho nó chỉ là làng quê lụp xụp, đường đất trộn lẫn phân trâu.
Còn nếu anh là người di cư, không phải dân ở Hà Nội, thích Hà Nội vì một vài ‘mặt nổi’, nói thật, sống ở Hà Nội anh như sống với bồ. Vì ở bồ anh nhìn thấy những điều mới mẻ, những điều mà chỉ anh mới có thể nhìn thấy. Giống như người chồng, người vợ hỏi tại sao lại n.goại t.ình khi đối phương xấu xí như thế, không ưng được đ.iểm gì như thế. Anh chẳng trả lời được tại sao vì đối phương đúng là xấu xí trong mắt người khác nhưng lại có điểm khiến anh thích, anh yêu. Thế nên Hà Nội cũng vậy, trong con mắt anh, nó đẹp nhiều thế và chỉ cần vài thứ đó, anh cũng đủ yêu nó và có ý định gắn bó. Nói là có ý định thôi nhé, chưa chắc hẳn vì đời còn dài. Chỉ là, chí ít, anh đã từng yêu và từng có ý định ’sum vầy’.
Anh không phải người Hà Nội gốc, anh còn có quê hương, thế nên bất cứ khi nào anh chán, anh cũng có thể về quê cha đất tổ. Còn Hà Nội chỉ là nơi anh tạm nghỉ, tạm dừng chân, là ‘cô bồ’ đáng tin của anh mà thôi. Nhưng cái đẹp của Hà Nội anh sẽ nhớ mãi, những cái xấu thì anh lại chẳng thể nào quên. Người ta thường nhớ tới nhau khi ai đó quá xấu, hoăc quá đẹp, nhớ nhau khi quá yêu hay quá ghét. Nên dù yêu hay ghét Hà Nội, anh cũng sẽ nhớ, không thể nào quên.
Nhưng xét cho cùng, Hà Nội bản thân nó cũng mới chỉ là Thủ Đô của một đất nước đang phát triển, nó cũng có ti tỉ những khiếm khuyết không thể nào tưởng tượng nổi nhưng vẫn chấp nhận được. Nó cũng cần có cơ hội để mà phát triển, thay đổi và đẹp lên. Thế nên, ‘ném đá’ thì cứ ném nhưng đừng phủ nhận những điều tốt đẹp của Hà Nội và đừng quên ghé qua Hà Nội để xem thay đổi từng ngày như thế nào để rồi về lại ‘ném đá’ tiếp…
Theo VNE
Sắp tới sẽ không có... n.goại t.ình?
"Reng! Reng! Reng!", tiếng chuông điện thoại reo liên hồi làm cho tôi dù đã cố tình không nghe cũng vẫn phải cố ngóc đầu lên bắt máy.
Café không gái?
Sao hôm nay chị lại rảnh rỗi rủ em đi c.hém gió vậy?
Đi đi! Lâu lắm rồi chị mới được dịp thảnh thơi. Hé hé hé!
Nghe giọng cười phới lới của chị, tôi cũng ngại từ chối, hơn nữa chồng chị lại còn đang là sếp tôi nên...tôi chọn hi sinh giấc ngủ, đạp cửa ra đường đi hầu chuyện.
Gặp chị, tôi mở lời:
Chị cần hỏi thông tin gì về đối tượng đi công tác cùng ông anh nào?
Thôi! Thôi! Từ nay tôi sa thải cô khỏi nhiệm vụ đấy. Sướng nhớ!
Trước ánh mắt ngờ vực của tôi, chị cười ranh mãnh tiếp:
Chị đã "tuyển" được thám tử rồi. Đây này...
Bà chị mở chiếc Ipad kè kè trên tay ra, một loạt hình chụp màn hình điện thoại; cửa sổ chat,...bung ra, tôi tò mò đọc sơ sơ thì hiểu đây là hình chụp màn hình điện thoại của chồng chị. Tôi mắt tròn mắt dẹt xem chị thao tác nhoay nhoáy vừa giới thiệu về "trợ thủ mới": " Cô cài cái phần mềm này vào máy điện thoại của lão, thế là dù có đi cùng trời cuối đất, lão vẫn nằm trong bàn tay Phật Tổ. Nếu có vấn đề, chứng cứ rành rành khỏi lo chối cãi".
Gần nhau vẫn không có chuyện n.goại t.ình (Ảnh minh họa)
Về nhà, tôi vội lên google tìm hiểu: Hóa ra phần mềm diệu kì đó có tên là Keylogger chuyên dùng để ghi lại các thao tác bàn phím và có chức năng nâng cấp như chụp được màn hình của máy bị cài. Thảo nào lần này chị lại chịu thả cho ông anh đi công tác cuối tuần, lại còn không thèm dò hỏi thông tin từ tôi. Chắc chắn, các vị Lập trình viên đã viết nên phần mềm này không thể ngờ được rằng sản phẩm của mình đang trở thành một công cụ hữu ích dành cho các bà vợ trên mặt trận giữ chồng như vậy.
Nếu phần mềm này mà xuất hiện từ thời xưa xửa xừa xưa thì chắc chắn chẳng có hình mẫu nào cho đại thi hào Nguyễn Du lấy cảm hứng dựng nên Hoạn Thư trứ danh. Nếu bà vợ nào cũng nhanh nhạy nắm bắt công nghệ như bà vợ sếp tôi thì thế giới này quả thật chỉ có những câu chuyện tình yêu mang cái kết hạnh phúc mãi mãi. Có khi, tôi cũng phải dự phòng, xin sẵn để tranh thủ cơ hội cài vào máy ông xã, "phòng còn hơn chống" mà.
Bẵng đi một thời gian, có một hôm tôi được bạn mời đi ăn tại một nhà hàng mới khai trương. Vô tình thế nào, tôi lại ngồi ngay sát vách một nhóm mấy quý ông đang cười nói rổn rảng. Loáng thoáng, tôi nghe thấy tiếng ai quen quen, lén ngó lại thì phát hiện ra đó là ông sếp mình. Anh đang cao hứng tâm sự chén chú chén anh với bạn bè.
Cho bà ý cài, cài nữa, cài thêm bao nhiêu cũng được. Anh có ngại đâu. Đàn bà biết một mà không biết hai. Cài được thì tất sẽ diệt được. Anh chỉ cần nhờ một hai thằng em IT là tự khắc có cách che mắt khỏi cần diệt.
Sắp tới, c.hán v.ợ cũng không dám n.goại t.ình (Ảnh minh họa)
Sực nhớ lại chuyện hôm trước, tôi thầm khen ông sếp mình quả xứng danh "móng tay nhọn". Đúng là nếu đã muốn thì tất sẽ có cách để làm. Các ông đã muốn léng phéng thì thiếu gì hình thức. Cách giữ chồng tốt nhất không cứ phải là theo dõi, càng không phải tìm một phần mềm làm thay; lại càng không phải do bà vợ quyết định mà tự ông chồng có muốn thế hay không. Các ông mà đã quyết tâm thì có giời cũng không cản nổi nữa là một cái phần mềm. Thế nên, giấc mơ về một thế giới không có n.goại t.ình cũng y như việc tin vào truyện cổ tích vậy.
Ai cũng muốn cổ tích có thật nhưng đâu có phải ai cũng là hoàng tử, công chúa. Đâu phải phù thủy nào cũng xấu xí, cũng cưỡi chổi. Đâu phải công chúa nào cũng dịu dàng, bao dung, ngồi yên trong lâu đài chờ hoàng tử. Mà nhất là, nhỡ đâu, hoàng tử lại thích theo phù thủy hơn thì sao?! Liệu công nghệ này có nhanh nhanh phổ cập không nhỉ, để anh chị em, bà con không phải lo lắng triền miên vì mấy ông chồng trăng hoa nữa.
Theo Eva
"Bật mí" thú vị về chàng! Thích "buôn dưa lê" hay dễ xúc động - đó là những bí mật mà bạn không ngờ tới về chàng trai của mình! Bạn đã có một thời gian dài chung sống cạnh người đàn ông của mình nhưng bạn có dám chắc rằng mình hiểu mọi điều về anh ấy? Đừng nghĩ rằng chỉ phụ nữ mới có những bí mật...