Sóng ngầm mại dâm (kỳ cuối): Dẹp tệ nạn mại dâm nào có khó gì!
Tìm một giải pháp cho vấn nạn mại dâm không phải khó. Cái chính là có đủ quyết tâm và sự dũng cảm để nhìn nhận nó một cách thấu đáo. Thế giới đã giải quyết mại dâm thế nào để tạo ra một môi trường sống lành mạnh cho người dân và du khách?
Núp bóng dịch vụ
Đến hết năm 2011, Đà Nẵng có gần 350 điểm kinh doanh dịch vụ nhạy cảm. Cụ thể, có 13 quán bar quy mô tương đối lớn; 59 cơ sở kinh doanh massage thu hút hơn 420 nhân viên nữ phục vụ. Đặc biệt, các quán karaoke chiếm số lượng lớn với 269 điểm. TP đã tạm dừng việc đăng ký thêm điểm karaoke, tuy vậy các điểm massage vẫn không ngừng tăng lên. Điều dễ nhận thấy, mại dâm hiện tại không phải đứng đường, hình thành các “phố sung sướng” bắt khách trông nhức mắt mà hầu hết hoạt động kín đáo, núp bóng dưới các dịch vụ nhạy cảm. Không phải tất cả, nhưng phần lớn các dịch vụ massage tại Đà Nẵng đều có liên quan đến các hành vi mại dâm. Các hành vi này đều được coi là tệ nạn, ảnh hưởng tới văn hóa, lối sống, trái với thuần phong mỹ tục của dân tộc. Vậy làm gì để chấn chỉnh các hành vi mại dâm biến tướng núp bóng từ các dịch vụ nhạy cảm?
Chúng tôi đã có cuộc trao đổi với ông Lê Minh Hùng – Chi cục trưởng Chi cục Phòng chống tệ nạn xã hội (PCTNXH) TP Đà Nẵng và được ông cho biết, so với các thành phố lớn khác trên cả nước thì Đà Nẵng vẫn là một trong những “điểm sáng”, ít phức tạp về tình hình hoạt động biến tướng của mại dâm. Trong năm 2011, Đội Kiểm tra liên ngành (KTLN) các cấp đã tiến hành kiểm tra 675 lượt cơ sở kinh doanh dịch vụ nhạy cảm, qua đó đã cảnh cáo, chấn chỉnh 108 cơ sở, xử phạt hành chính 50 cơ sở với số tiền phạt hơn 62 triệu đồng, đình chỉ hoạt động 13 cơ sở. Ngoài ra, Đội KTLN còn phối hợp với CA các địa phương tổ chức kiểm tra 13 tụ điểm hoạt động mại dâm. Sau kiểm tra, đã phát hiện, xử lý 22 đối tượng, chuyển hồ sơ đề nghị truy tố 3 vụ với 3 đối tượng (1 chủ chứa, 2 môi giới); đưa vào cơ sở chữa bệnh 15 đối tượng bán dâm. Bên cạnh đó, công tác tổ chức tuyên truyền cũng được tích cực phổ biến trong nhân dân khi tổ chức tuyên truyền 932 điểm, thu hút 77.832 lượt người tham dự nhằm nâng cao ý thức trong nhân dân về việc PCTNMD.
Ông Hùng cho biết, TP có thừa các văn bản tổ chức dẹp mại dâm, vấn đề chính vẫn do cách làm. Mặc dù khi triển khai thành lập đoàn KTLN với đầy đủ thành phần từ Thanh tra Sở VH-TT&DL, Văn phòng UBTP, các đơn vị CATP tới Chi cục PCTNMD, những tưởng lực lượng hùng hậu, đã “đánh” sẽ thắng lớn. Tuy vậy, thực tế lại khác, “chưa đánh đã lộ”. Nhiều địa điểm, khi Đoàn tới, chủ dịch vụ đã biết trước nên bố trí sẵn phương án phòng bị, kết quả kiểm tra công cốc. Mặt khác cũng phải thấy, kinh phí cho hoạt động phòng chống tệ nạn không cao, gây trở ngại nhất định. Cụ thể, chế độ chi cho cán bộ hoạt động đêm, có tính chất nguy hiểm, chỉ có 60 ngàn đồng/đêm là quá thấp. Đấy là chưa kể đến cách trang bị kỹ thuật khi mà hoạt động của tệ nạn ngày càng tinh vi, nhiều tụ điểm có tính chất phức tạp, nguy hiểm.
Các dịch vụ nhạy cảm như vũ trường, bar là nơi núp bóng của mại dâm hiện nay.
Video đang HOT
Quan niệm về mại dâm
Dưới góc độ xã hội học, Thạc sĩ Nguyễn Duy Hới – ĐH Khoa học Huế nhìn nhận: “Mại dâm là một hiện tượng xã hội, có lịch sử tồn tại lâu đời cả ở phương Đông và phương Tây. Trong truyền thống văn hóa Việt vốn chịu nhiều tư tưởng của Nho giáo thì tệ nạn mại dâm bị lên án cực lực. Nếu trong một làng, một dòng họ có người làm nghề bán dâm thì bị cả dòng họ, cả làng lên án và ruồng bỏ đối với những cá nhân liên quan.
Theo quan niệm của người xưa, người bán dâm làm ảnh hưởng, hoen ố đến hình ảnh và danh dự của cả một làng, một dòng họ nên không thể chấp nhận được. Ngày nay, khi nền kinh tế thị trường thâm nhập sâu vào đời sống xã hội thì tệ nạn mại dâm lại có một đặc điểm mới. Đó là quan niệm về mại dâm của giới trẻ “thoáng” hơn. Chính vì thế, xu thế hoạt động mại dâm ngày càng gia tăng và trẻ hóa. Nhưng cũng phải khẳng định, việc thỏa mãn nhu cầu cá nhân cũng như nhu cầu sinh lý chỉ diễn ra ở một bộ phận nhỏ trong xã hội, không phải phổ biến.
Trước việc quản lý, phòng chống gắt gao của ngành chức năng, mại dâm có dịu xuống, nhưng ở bề nổi, còn thực chất bên trong vẫn ngấm ngầm, diễn biến phức tạp. Dưới góc độ quy chuẩn đạo đức, khi tệ nạn mại dâm ngày càng có chiều hướng phát triển thì điều đó cũng có nghĩa rằng những giá trị về đạo đức, giáo dục và lối sống của không chỉ người bán dâm xuống cấp mà về mặt xã hội cũng có vấn đề(!). Do vậy, để quản lý, chấn chỉnh tốt những hành vi lệch lạc như mại dâm, đòi hỏi cơ quan quản lý, các cấp, các ngành về văn hóa, giáo dục… cần xây dựng những hệ thống giá trị chuẩn mực, các chế tài đủ sức răn đe và những áp lực đối với cả người bán, cả người mua dâm trong mối tương quan về đạo đức và lối sống”.
Hiện nay, cả thế giới coi mại dâm là một tệ nạn cần bài trừ, tuy nhiên mỗi nước lại có cách đối xử với tệ nạn này rất khác nhau. Việt Nam và phần lớn các nước khác cấm tuyệt đối tệ nạn này trong khi một số nước lại quản lý nó bằng cách “sống chung” với nó. Chẳng hạn tại Đức, Italia, Thái Lan… thừa nhận mại dâm là nghề, có điều luật để quản lý. Ở Hà Lan, mại dâm còn được quảng cáo trên một số phương tiện thông tin. Tuy vậy, tại các quốc gia này, gái mại dâm được kiểm tra sức khỏe định kỳ, thường xuyên, phải đóng thuế rất nặng, được quy hoạch vào các khu phố để hành nghề gọi là “phố đèn đỏ”.
Rõ ràng, việc dẹp tệ nạn mại dâm sẽ không quá khó, nếu có sự vào cuộc của tất cả các cấp, ngành một khi chúng ta có cái nhìn đúng đắn về nó. Bởi, chỉ có nhìn nhận rõ bản chất sự việc mới tìm ra được nguyên nhân và đó là cái gốc của vấn đề: dẹp tệ nạn mại dâm phải từ “gốc” chứ không thể từ “ngọn” như trước đến nay chúng ta vẫn làm.
Tại Hội nghị Tổng kết công tác phòng chống mại dâm, ma túy, AIDS năm 2011 vừa diễn ra, Bộ Y tế báo cáo, năm 2011, tỷ lệ lây nhiễm HIV qua đường tình dục chiếm 41,4% ( năm 2010 là 38,7%). Trong khi đó, trường hợp nhiễm HIV lây qua đường máu chiếm tỷ lệ 46,7% (giảm 3% so với cùng kỳ năm 2010). Như vậy, khả năng nhiễm HIV thông qua tình dục (chủ yếu gái bán dâm) đang gia tăng và nhiễm HIV qua ma túy lại giảm. Cũng theo báo cáo, trong năm 2011, lực lượng CA các cấp của 57/63 tỉnh, thành phố đã bắt giữ 1.385 gái bán dâm, hơn 1.200 khách mua dâm và 834 là chủ chứa.
Theo ANTD
Sóng ngầm mại dâm (7): Muôn nẻo đường trở thành "gái gọi"
Con đường nào đã đẩy những cô gái vào chốn bán thân? Con đường nào đã đưa khách đến với những đường dây gái gọi? Điều gì còn đọng lại sau tệ nạn nhức nhối này?
Đường đến gái gọi
Sau khi vũ trường P. tạm ngừng hoạt động, phần lớn dân chơi Đà thành dạt về vũ trường Q. trên đường Bạch Đằng và vũ trường F. trên đường Trần Hưng Đạo. Cũng vì thế, gái gọi "dạt" về đây kiếm ăn. Tất nhiên, khi "đốt" tiền triệu tại vũ trường thâu đêm, dân chơi chẳng tiếc gì bỏ ra đôi triệu "bắt" một em giải sầu. 2 giờ sáng, chúng tôi có mặt tại Q. Lúc này, âm thanh và ánh sáng được bật hết công suất. Không quen với cái không khí bị "khủng bố" thế này, tôi uống vội lon bia, rít nhanh điếu thuốc, cố làm ra vẻ như một dân chơi chuyên nghiệp, rồi nhờ nữ bồi bàn ăn mặc hở hang kêu giúp một "đào".
Trong tích tắc, từ đám đông đang nhảy nhót quay cuồng, một "đào" được kéo ra, đến kề sát bên tôi. Giữa ánh sáng và âm thanh như điên cuồng, "đào" này không thể đứng im, cứ đảo qua, lắc lại, mục đích chính để phô diễn "hàng" nhằm thu hút khách. Tôi ra hiệu "giảm tốc" và hỏi thẳng, giờ đã đi được chưa? "Đào" này hỏi lại: "Anh đi về ngay hay qua đêm?". "Về ngay giá bao nhiêu?". "Hai triệu!". "Đi luôn với anh hay tới chỗ nào rồi gọi? "Sao cũng được". Tôi bảo "đào" này cho số điện thoại, chút nữa tới đâu, sẽ gọi. Cô lảng ra chỗ khác, lát sau quay lại, đưa một mẩu giấy ghi số điện thoại 0199.993.xxxx rồi rót vào tai tôi: "Hồi nào anh đi, gọi cho em".
Ra khỏi vũ trường, gặp T. - một người bạn đang làm điều hành cho một hãng taxi tại địa điểm này, tôi kể, "bắt" một em đi "tàu nhanh" mà "chém" giá tới 2 chai. T. bảo, vào đây "bắt" làm gì, nó hét giá cho nhức tai. Lúc nào có nhu cầu hay cần tiếp khách, cứ a-lô, T. sẽ kêu giúp mấy em xuống khách sạn. Nếu không ưng ý, cho nó trăm ngàn bắt taxi về, đổi đứa khác. Giá chỉ 5-7 trăm ngàn đồng là hết đát. Nhiều khách du lịch ví một số tài xế taxi như là người giữ "bản đồ mại dâm" ở bất cứ đô thị nào khi họ đặt chân tới. Chỉ cần lên xe và "bo" cho tài xế một ít tiền, vậy là khách có nhu cầu gái gọi cỡ nào cũng được đáp ứng. Một kiều nữ nguyên là kế toán vũ trường M. có tiếng ở Đà Nẵng tiết lộ, có 2 đường dây má mì "nhập hàng" từ TPHCM, sau đó phân bổ lại cho các quán massage, karaoke, vũ trường ở Đà Nẵng. Đó là má mì tại karaoke N. và vũ trường M.
Bây giờ rất hiếm cảnh gái đứng đường mời gọi khách
(một gái bán dâm đứng tại cầu Đa Cô, Hòa Minh chờ khách)...
Với dân văn phòng có nhu cầu "khoản ấy", chẳng mất công "phơi mặt" đi vào những nơi nhạy cảm để tìm thú vui, mà thường lên thẳng mạng Internet. Chỉ vài thao tác đơn giản, họ sẽ "bắt" được mối, thỏa thuận giá cả, hẹn thời gian, địa chỉ, và chỉ trong chớp nhoáng, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Th., nhân viên một Cty máy tính trên đường Hàm Nghi chia sẻ, chỉ có "bờm" mới vác mặt tới massage, karaoke hay vũ trường để tìm "hàng". Vừa tốn kém lại vừa không an toàn. Vô tình bắt gặp một ánh mắt thân quen nào đó, lọt tới tai vợ, coi như "cá nằm trên thớt". Nói xong, Th. dẫn tôi dạo "phố sex" trên mạng một vòng. Nếu ở Đà Nẵng chỉ cần gõ cụm từ địa danh, không khó để "bắt" được một em.
...và không ít dân chơi thường vào vũ trường uống, nhảy rồi "bắt" gái đi chơi.
Câu chuyện thân phận
Có nhiều lý do để tệ nạn mại dâm bùng phát ngày càng phức tạp. Không ít cô gái từ quê ra phố làm nghề này thừa nhận có quan hệ tình dục ở tuổi vị thành niên. Đó là hậu quả của những web đen, những bức ảnh khiêu dâm, những bài viết, clip cổ vũ sex cộng với sự suy giảm giá trị truyền thống của gia đình, của tổ chức, cộng đồng. Ở tuổi vị thành niên, đặc biệt với trẻ đang lớn, sau khi vượt qua rào cản, nếm "trái cấm" một lần, vậy là sẽ có những lần tiếp theo. Với không ít cô gái, sau một mối tình buồn, một chuyện sóng gió gia đình, các cô bỏ nhà, bỏ quê ra phố. Con đường nhanh nhất để có tiền mưu sinh, công việc nhẹ nhàng, đó là bán dâm dù biết "nghề" không đẹp đẽ gì.
Đà Nẵng đã triển khai biện pháp gì để dẹp nạn mại dâm và hiệu quả đến đâu?
Xin kể câu chuyện buồn của H., nhân viên tại một quán massage trên đường Hoàng Văn Thụ mà tôi ám ảnh mãi. H. kể quê mình ở mãi H. Châu Thành B, tỉnh Hậu Giang, một nơi thuần nông, nghèo khó. Ba mất từ sớm, mẹ đưa H. lên TPHCM vào làm thuê cho một gia đình khá giả ở Q. Tân Bình. Được vài năm, mẹ H. cũng mất vì bạo bệnh, cô tiếp tục thay mẹ làm ô-sin trong gia đình đó. Thấy H. tội nghiệp, chủ nhà đã nhận H. làm con nuôi vì trong gia đình cũng chỉ có 1 con trai. Người anh của H. cũng chỉ hơn cô vài tuổi. H. nhớ khi mới 15-16 tuổi, cô thường được anh mở máy tính cho xem những web đen, những clip mát mẻ, khiêu dâm. Hệ quả của nó rồi cũng xảy ra, H. và người anh đã quan hệ tình dục. Đã có một lần thì cũng có những lần sau. Nhưng nếu chỉ có vậy, chuyện có lẽ sẽ lặng lẽ trôi qua, cho tới khi bố nuôi phát hiện ra chuyện đó, đã la mắng, đòi tống cổ cô ra khỏi nhà. Chỉ tới khi H. chấp nhận lên giường cùng ông ta, mọi chuyện mới được giữ kín. H. đã quan hệ với hai người cho tới khi mang thai bị ép phải ra khỏi nhà. H. sinh con, gửi cho một người bà con ở quê, còn mình ra Đà Nẵng làm nhân viên massage, kiếm tiền hằng tháng gửi về nuôi con.
Từ hai câu chuyện, đó là những phương thức tìm tới gái gọi của khách và con đường để những cô gái đến với mại dâm, đã phần nào hiểu rằng, việc dẹp tệ nạn mại dâm, trả lại môi trường sống trong lành, cần tiến hành đồng loạt các giải pháp từ "gốc" và "ngọn".
(còn nữa)
Theo ANTD
Sóng ngầm mại dâm (6): Đắng lòng chuyện công nhân bán dâm kiếm thêm thu nhập Giữa chiều, tôi gọi cho bà M. ngỏ ý muốn tìm 2 em công nhân để "vui vẻ". Bà bảo, chắc khoảng 18 giờ mới có, vì lúc đó công nhân mới tan ca. CHỜ EM NÓ TAN CA Khoảng 17 giờ, tôi điện lại, thông báo đang ngồi nhậu và đợi tại ngã ba đường Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Chánh (Q....