Sóng ngầm mại dâm (7): Muôn nẻo đường trở thành “gái gọi”
Con đường nào đã đẩy những cô gái vào chốn bán thân? Con đường nào đã đưa khách đến với những đường dây gái gọi? Điều gì còn đọng lại sau tệ nạn nhức nhối này?
Đường đến gái gọi
Sau khi vũ trường P. tạm ngừng hoạt động, phần lớn dân chơi Đà thành dạt về vũ trường Q. trên đường Bạch Đằng và vũ trường F. trên đường Trần Hưng Đạo. Cũng vì thế, gái gọi “dạt” về đây kiếm ăn. Tất nhiên, khi “đốt” tiền triệu tại vũ trường thâu đêm, dân chơi chẳng tiếc gì bỏ ra đôi triệu “bắt” một em giải sầu. 2 giờ sáng, chúng tôi có mặt tại Q. Lúc này, âm thanh và ánh sáng được bật hết công suất. Không quen với cái không khí bị “khủng bố” thế này, tôi uống vội lon bia, rít nhanh điếu thuốc, cố làm ra vẻ như một dân chơi chuyên nghiệp, rồi nhờ nữ bồi bàn ăn mặc hở hang kêu giúp một “đào”.
Trong tích tắc, từ đám đông đang nhảy nhót quay cuồng, một “đào” được kéo ra, đến kề sát bên tôi. Giữa ánh sáng và âm thanh như điên cuồng, “đào” này không thể đứng im, cứ đảo qua, lắc lại, mục đích chính để phô diễn “hàng” nhằm thu hút khách. Tôi ra hiệu “giảm tốc” và hỏi thẳng, giờ đã đi được chưa? “Đào” này hỏi lại: “Anh đi về ngay hay qua đêm?”. “Về ngay giá bao nhiêu?”. “Hai triệu!”. “Đi luôn với anh hay tới chỗ nào rồi gọi? “ Sao cũng được”. Tôi bảo “đào” này cho số điện thoại, chút nữa tới đâu, sẽ gọi. Cô lảng ra chỗ khác, lát sau quay lại, đưa một mẩu giấy ghi số điện thoại 0199.993.xxxx rồi rót vào tai tôi: “Hồi nào anh đi, gọi cho em”.
Ra khỏi vũ trường, gặp T. – một người bạn đang làm điều hành cho một hãng taxi tại địa điểm này, tôi kể, “bắt” một em đi “ tàu nhanh” mà “chém” giá tới 2 chai. T. bảo, vào đây “bắt” làm gì, nó hét giá cho nhức tai. Lúc nào có nhu cầu hay cần tiếp khách, cứ a-lô, T. sẽ kêu giúp mấy em xuống khách sạn. Nếu không ưng ý, cho nó trăm ngàn bắt taxi về, đổi đứa khác. Giá chỉ 5-7 trăm ngàn đồng là hết đát. Nhiều khách du lịch ví một số tài xế taxi như là người giữ “bản đồ mại dâm” ở bất cứ đô thị nào khi họ đặt chân tới. Chỉ cần lên xe và “bo” cho tài xế một ít tiền, vậy là khách có nhu cầu gái gọi cỡ nào cũng được đáp ứng. Một kiều nữ nguyên là kế toán vũ trường M. có tiếng ở Đà Nẵng tiết lộ, có 2 đường dây má mì “nhập hàng” từ TPHCM, sau đó phân bổ lại cho các quán massage, karaoke, vũ trường ở Đà Nẵng. Đó là má mì tại karaoke N. và vũ trường M.
Bây giờ rất hiếm cảnh gái đứng đường mời gọi khách
(một gái bán dâm đứng tại cầu Đa Cô, Hòa Minh chờ khách)…
Với dân văn phòng có nhu cầu “khoản ấy”, chẳng mất công “phơi mặt” đi vào những nơi nhạy cảm để tìm thú vui, mà thường lên thẳng mạng Internet. Chỉ vài thao tác đơn giản, họ sẽ “bắt” được mối, thỏa thuận giá cả, hẹn thời gian, địa chỉ, và chỉ trong chớp nhoáng, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Th., nhân viên một Cty máy tính trên đường Hàm Nghi chia sẻ, chỉ có “bờm” mới vác mặt tới massage, karaoke hay vũ trường để tìm “hàng”. Vừa tốn kém lại vừa không an toàn. Vô tình bắt gặp một ánh mắt thân quen nào đó, lọt tới tai vợ, coi như “cá nằm trên thớt”. Nói xong, Th. dẫn tôi dạo “phố sex” trên mạng một vòng. Nếu ở Đà Nẵng chỉ cần gõ cụm từ địa danh, không khó để “bắt” được một em.
Video đang HOT
…và không ít dân chơi thường vào vũ trường uống, nhảy rồi “bắt” gái đi chơi.
Câu chuyện thân phận
Có nhiều lý do để tệ nạn mại dâm bùng phát ngày càng phức tạp. Không ít cô gái từ quê ra phố làm nghề này thừa nhận có quan hệ tình dục ở tuổi vị thành niên. Đó là hậu quả của những web đen, những bức ảnh khiêu dâm, những bài viết, clip cổ vũ sex cộng với sự suy giảm giá trị truyền thống của gia đình, của tổ chức, cộng đồng. Ở tuổi vị thành niên, đặc biệt với trẻ đang lớn, sau khi vượt qua rào cản, nếm “trái cấm” một lần, vậy là sẽ có những lần tiếp theo. Với không ít cô gái, sau một mối tình buồn, một chuyện sóng gió gia đình, các cô bỏ nhà, bỏ quê ra phố. Con đường nhanh nhất để có tiền mưu sinh, công việc nhẹ nhàng, đó là bán dâm dù biết “nghề” không đẹp đẽ gì.
Đà Nẵng đã triển khai biện pháp gì để dẹp nạn mại dâm và hiệu quả đến đâu?
Xin kể câu chuyện buồn của H., nhân viên tại một quán massage trên đường Hoàng Văn Thụ mà tôi ám ảnh mãi. H. kể quê mình ở mãi H. Châu Thành B, tỉnh Hậu Giang, một nơi thuần nông, nghèo khó. Ba mất từ sớm, mẹ đưa H. lên TPHCM vào làm thuê cho một gia đình khá giả ở Q. Tân Bình. Được vài năm, mẹ H. cũng mất vì bạo bệnh, cô tiếp tục thay mẹ làm ô-sin trong gia đình đó. Thấy H. tội nghiệp, chủ nhà đã nhận H. làm con nuôi vì trong gia đình cũng chỉ có 1 con trai. Người anh của H. cũng chỉ hơn cô vài tuổi. H. nhớ khi mới 15-16 tuổi, cô thường được anh mở máy tính cho xem những web đen, những clip mát mẻ, khiêu dâm. Hệ quả của nó rồi cũng xảy ra, H. và người anh đã quan hệ tình dục. Đã có một lần thì cũng có những lần sau. Nhưng nếu chỉ có vậy, chuyện có lẽ sẽ lặng lẽ trôi qua, cho tới khi bố nuôi phát hiện ra chuyện đó, đã la mắng, đòi tống cổ cô ra khỏi nhà. Chỉ tới khi H. chấp nhận lên giường cùng ông ta, mọi chuyện mới được giữ kín. H. đã quan hệ với hai người cho tới khi mang thai bị ép phải ra khỏi nhà. H. sinh con, gửi cho một người bà con ở quê, còn mình ra Đà Nẵng làm nhân viên massage, kiếm tiền hằng tháng gửi về nuôi con.
Từ hai câu chuyện, đó là những phương thức tìm tới gái gọi của khách và con đường để những cô gái đến với mại dâm, đã phần nào hiểu rằng, việc dẹp tệ nạn mại dâm, trả lại môi trường sống trong lành, cần tiến hành đồng loạt các giải pháp từ “gốc” và “ngọn”.
(còn nữa)
Theo ANTD
Sóng ngầm mại dâm (6): Đắng lòng chuyện công nhân bán dâm kiếm thêm thu nhập
Giữa chiều, tôi gọi cho bà M. ngỏ ý muốn tìm 2 em công nhân để "vui vẻ". Bà bảo, chắc khoảng 18 giờ mới có, vì lúc đó công nhân mới tan ca.
CHỜ EM NÓ TAN CA
Khoảng 17 giờ, tôi điện lại, thông báo đang ngồi nhậu và đợi tại ngã ba đường Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Chánh (Q. Liên Chiểu, Đà Nẵng). Bà M. cũng đang ngồi cà-phê gần đó, bảo chỉ có được một em, nó vừa đi làm về, đang tắm rửa, chút xíu nữa sẽ ghé quán.
Đúng như lời bà, chỉ một lát sau em xuất hiện, tự giới thiệu tên V. (ở Quảng Nam) hiện đang làm công nhân nhà máy đồ chơi (KCN Hòa Khánh). Bà M. tiếp thị, đây là công nhân chính hiệu đúng như yêu cầu, nếu cần sẽ cho xem thẻ. Qua vài câu hỏi thăm dò, quả thực V. đang là công nhân, làm việc tại nhà máy này cũng được vài năm. Tuy vậy, việc cô "tăng ca" kiếm thêm thu nhập chỉ thực sự bắt đầu khoảng 3 tháng nay, nhưng không phải thường xuyên, mà lâu lâu có "mối" mới đi khách. Cô kể, làm công nhân lương thấp, lại lao động tối mày tối mặt trong nhà máy mà vẫn không đủ trang trải cuộc sống.
Cô thường than với người bạn thân ở gần nhà bà M. về việc thiếu tiền, chật vật xoay xở trong cuộc sống. Cô bạn này đã hiểu, thông cảm và chia sẻ bằng cách giới thiệu V. cho bà M. để "phục vụ" khách làng chơi. Cuối tuần hay những bữa nhà máy hết việc, V. lại về nhà bà M. hoặc ở sẵn phòng trọ, có mối, bà M. sẽ gọi điện tới phục vụ. Một "cuốc" phục vụ nhanh tại nhà bà M. giá 150 ngàn đồng, V. chỉ được trả một nửa số đó. Nếu có khách gọi đi nhà trọ mà qua đầu mối bà M., V. phải nộp lại 50 ngàn đồng, và mỗi lần đi "tàu nhanh" như vậy giá 200 ngàn, nếu đi cả đêm là 500 ngàn đồng.
* Tìm đường tới gái gọi cũng là tìm tới giải pháp dẹp tệ nạn nhức nhối này.
V. tính tình vui vẻ, nhẹ nhàng, da trắng, vóc người tương đối chuẩn và khuôn mặt khá bắt mắt. V. không trang điểm phấn son, cũng chẳng ăn mặc mát mẻ, lòe loẹt, nhìn bề ngoài và tính cách thì như con gái nhà lành, quê mùa. Phải chăng cũng vì cái giản dị, chân quê ấy mà nhiều khách làng chơi muốn tìm tới, như một trải nghiệm với món "rau sạch" mà "rẻ"? Không như những cô gái mà chúng tôi đã gặp ở các quán nhậu, cố tình gọi nhiều món ăn ra để "ghi điểm" với chủ quán, chứ mấy khi động đũa. Còn ở đây, V. không yêu cầu, chúng tôi tự gọi món, thích gì kêu nấy.
CÓ PHẢI TẠI SỐ?
Ai cũng có một số phận và cái số của V. được cô tự nhận là hẩm hiu. Cô kể: cũng một đời chồng, cũng một mụn con, những tưởng cuộc sống sẽ mỉm cười với V., với cái gia đình bé nhỏ ấy. Nào ngờ, sống với nhau một thời gian V. mới biết chồng mình là kẻ lăng nhăng, vũ phu. Không thể chịu đựng được sau nhiều lần bị chồng hành hạ, cô quyết định chia tay, bồng con ra đi tay trắng. Lúc đầu, cô bồng con nhỏ ra Đà Nẵng, vừa làm công nhân, vừa nuôi con, nhưng ông bà ngoại thấy thương cháu, đã đón về nuôi. Trở về quê không biết làm gì, mà bám trụ thành phố thì ngày càng nghiệt ngã. Tiền lương công nhân mãi lẹt đẹt cho dù giá cả đã tăng chóng mặt.
Vậy mà, không phải lúc nào cũng có việc để làm. Cứ làm một thời gian, nhà máy hết việc, công nhân lại nghỉ, lại chơi dài. Để kiếm mỗi tháng vài trăm ngàn đồng gửi về quê nuôi con, để trang trải tiền phòng, tiền ăn... cái áp lực nghiệt ngã ấy đã khiến V. thiếu tỉnh táo, dấn thân vào làm "gái bán hoa". Trong những căn phòng ẩm thấp, mờ tối của những dãy nhà trọ chỉ có giá 30 ngàn đồng cho một lần thuê "hành lạc", V. đã "tiếp" biết bao người đàn ông xa lạ. Những hơi người thuộc đủ thành phần xã hội đã vện vào V. từ đó.
V. kể, cám cảnh nhất là lúc hết tiền, phải xuống nhà bà M. "tăng ca". Khách ngồi nhậu ở nhà ngoài bảo ra cho xem mặt, V. sợ gặp người quen không dám ra. Cô cứ ngồi trong cái phòng tối mờ ấy chờ khách. Bà M. có la thế nào cô cũng đành chấp nhận, bảo đã cố hết sức, không thể cố hơn được nữa. Từ quán nhậu tới dãy nhà trọ cạnh đường ray không xa, dù trời tối, nhưng trước khi dẫn tôi đi, V. cũng lấy khẩu trang che kín mặt. Có lẽ, cô sợ ai đó bắt gặp mình trong cảnh thế này. Có lẽ, dãy nhà trọ cô dẫn tôi tới cũng là địa điểm quen thuộc, nơi cô đã tiếp biết bao khách. Vì vậy, cô phi xe thẳng vào chỗ kín rồi đi nhanh vào phòng như sợ bắt gặp một ánh mắt ai tại đây. Như một phản ứng nghề nghiệp, chủ trọ cũng nhanh tay trao "đồ nghề" giúp cô. Cũng phải nói thêm, V. không phải dân bán dâm chuyên nghiệp, chỉ lâu lâu "đánh dù" kiếm cơm, nên chuyện không có sẵn "đồ nghề" bên mình cũng dễ hiểu.
V. "chuẩn bị" để tiếp khách tại nhà trọ.
V. khoe có người đàn ông ở Liên Chiểu đã bỏ vợ rất thương cô. Nhưng cô không đủ tin, bảo dễ gì người ta thương mình thật lòng. Dẫu sao cũng một đời chồng nên V. tỏ ra cảnh giác. Đang ngồi nhậu, người đàn ông ấy gọi điện, V. không dám nghe máy. Cũng theo lời V., nếu thứ bảy tuần sau, chúng tôi có nhu cầu, V. sẽ kéo thêm một người bạn nữ công nhân nữa đi "phục vụ" vì hiện giờ cô này đang về quê.
Những cô gái bỏ ruộng đồng, quê hương ra thành phố, vào các nhà máy lập nghiệp với mơ ước cuộc sống sẽ bớt khổ hơn. Nhưng, chính cái mưu sinh nghiệt ngã chốn thị thành đã đẩy không ít người trong số họ (những người thiếu bản lĩnh) vào con đường bán thân phục vụ khách làng chơi. Trong mắt người thân chốn quê nhà, họ vẫn là cô công nhân cần mẫn, làm lụng vất vả để chắt chiu mỗi tháng vài trăm ngàn đồng gửi về. Họ hay đổ cho hoàn cảnh, hay số phận đã đẩy mình tới chỗ "bán thân". Nhưng cũng phải hỏi, có biết bao con người số phận còn nghiệt ngã hơn, hoàn cảnh cùng cực hơn, vẫn vươn lên, bươn chải mưu sinh chân chính?
Theo ANTD
Sóng ngầm mại dâm (5): Tả tơi phận liễu đào trong "hầm tối" mại dâm giá bèo Dạt ra vùng rìa thành phố, mại dâm tồn tại ngay tại các nhà chứa, quán gội đầu, giác hơi... Vì đối tượng phục vụ hầu hết là những người lao động, thu nhập thấp nên giá cả cho mỗi lần "hành lạc" cũng khá "mềm" với gái bán dâm cũng có tuổi, nhan sắc thường thường bậc trung. Trong "hầm" tối Sau...