Sóng ngầm mại dâm (6): Đắng lòng chuyện công nhân bán dâm kiếm thêm thu nhập
Giữa chiều, tôi gọi cho bà M. ngỏ ý muốn tìm 2 em công nhân để “vui vẻ”. Bà bảo, chắc khoảng 18 giờ mới có, vì lúc đó công nhân mới tan ca.
CHỜ EM NÓ TAN CA
Khoảng 17 giờ, tôi điện lại, thông báo đang ngồi nhậu và đợi tại ngã ba đường Nguyễn Tất Thành – Nguyễn Chánh (Q. Liên Chiểu, Đà Nẵng). Bà M. cũng đang ngồi cà-phê gần đó, bảo chỉ có được một em, nó vừa đi làm về, đang tắm rửa, chút xíu nữa sẽ ghé quán.
Đúng như lời bà, chỉ một lát sau em xuất hiện, tự giới thiệu tên V. (ở Quảng Nam) hiện đang làm công nhân nhà máy đồ chơi (KCN Hòa Khánh). Bà M. tiếp thị, đây là công nhân chính hiệu đúng như yêu cầu, nếu cần sẽ cho xem thẻ. Qua vài câu hỏi thăm dò, quả thực V. đang là công nhân, làm việc tại nhà máy này cũng được vài năm. Tuy vậy, việc cô “tăng ca” kiếm thêm thu nhập chỉ thực sự bắt đầu khoảng 3 tháng nay, nhưng không phải thường xuyên, mà lâu lâu có “mối” mới đi khách. Cô kể, làm công nhân lương thấp, lại lao động tối mày tối mặt trong nhà máy mà vẫn không đủ trang trải cuộc sống.
Cô thường than với người bạn thân ở gần nhà bà M. về việc thiếu tiền, chật vật xoay xở trong cuộc sống. Cô bạn này đã hiểu, thông cảm và chia sẻ bằng cách giới thiệu V. cho bà M. để “phục vụ” khách làng chơi. Cuối tuần hay những bữa nhà máy hết việc, V. lại về nhà bà M. hoặc ở sẵn phòng trọ, có mối, bà M. sẽ gọi điện tới phục vụ. Một “cuốc” phục vụ nhanh tại nhà bà M. giá 150 ngàn đồng, V. chỉ được trả một nửa số đó. Nếu có khách gọi đi nhà trọ mà qua đầu mối bà M., V. phải nộp lại 50 ngàn đồng, và mỗi lần đi “ tàu nhanh” như vậy giá 200 ngàn, nếu đi cả đêm là 500 ngàn đồng.
* Tìm đường tới gái gọi cũng là tìm tới giải pháp dẹp tệ nạn nhức nhối này.
V. tính tình vui vẻ, nhẹ nhàng, da trắng, vóc người tương đối chuẩn và khuôn mặt khá bắt mắt. V. không trang điểm phấn son, cũng chẳng ăn mặc mát mẻ, lòe loẹt, nhìn bề ngoài và tính cách thì như con gái nhà lành, quê mùa. Phải chăng cũng vì cái giản dị, chân quê ấy mà nhiều khách làng chơi muốn tìm tới, như một trải nghiệm với món “ rau sạch” mà “rẻ”? Không như những cô gái mà chúng tôi đã gặp ở các quán nhậu, cố tình gọi nhiều món ăn ra để “ghi điểm” với chủ quán, chứ mấy khi động đũa. Còn ở đây, V. không yêu cầu, chúng tôi tự gọi món, thích gì kêu nấy.
Video đang HOT
CÓ PHẢI TẠI SỐ?
Ai cũng có một số phận và cái số của V. được cô tự nhận là hẩm hiu. Cô kể: cũng một đời chồng, cũng một mụn con, những tưởng cuộc sống sẽ mỉm cười với V., với cái gia đình bé nhỏ ấy. Nào ngờ, sống với nhau một thời gian V. mới biết chồng mình là kẻ lăng nhăng, vũ phu. Không thể chịu đựng được sau nhiều lần bị chồng hành hạ, cô quyết định chia tay, bồng con ra đi tay trắng. Lúc đầu, cô bồng con nhỏ ra Đà Nẵng, vừa làm công nhân, vừa nuôi con, nhưng ông bà ngoại thấy thương cháu, đã đón về nuôi. Trở về quê không biết làm gì, mà bám trụ thành phố thì ngày càng nghiệt ngã. Tiền lương công nhân mãi lẹt đẹt cho dù giá cả đã tăng chóng mặt.
Vậy mà, không phải lúc nào cũng có việc để làm. Cứ làm một thời gian, nhà máy hết việc, công nhân lại nghỉ, lại chơi dài. Để kiếm mỗi tháng vài trăm ngàn đồng gửi về quê nuôi con, để trang trải tiền phòng, tiền ăn… cái áp lực nghiệt ngã ấy đã khiến V. thiếu tỉnh táo, dấn thân vào làm “gái bán hoa”. Trong những căn phòng ẩm thấp, mờ tối của những dãy nhà trọ chỉ có giá 30 ngàn đồng cho một lần thuê “hành lạc”, V. đã “tiếp” biết bao người đàn ông xa lạ. Những hơi người thuộc đủ thành phần xã hội đã vện vào V. từ đó.
V. kể, cám cảnh nhất là lúc hết tiền, phải xuống nhà bà M. “tăng ca”. Khách ngồi nhậu ở nhà ngoài bảo ra cho xem mặt, V. sợ gặp người quen không dám ra. Cô cứ ngồi trong cái phòng tối mờ ấy chờ khách. Bà M. có la thế nào cô cũng đành chấp nhận, bảo đã cố hết sức, không thể cố hơn được nữa. Từ quán nhậu tới dãy nhà trọ cạnh đường ray không xa, dù trời tối, nhưng trước khi dẫn tôi đi, V. cũng lấy khẩu trang che kín mặt. Có lẽ, cô sợ ai đó bắt gặp mình trong cảnh thế này. Có lẽ, dãy nhà trọ cô dẫn tôi tới cũng là địa điểm quen thuộc, nơi cô đã tiếp biết bao khách. Vì vậy, cô phi xe thẳng vào chỗ kín rồi đi nhanh vào phòng như sợ bắt gặp một ánh mắt ai tại đây. Như một phản ứng nghề nghiệp, chủ trọ cũng nhanh tay trao “đồ nghề” giúp cô. Cũng phải nói thêm, V. không phải dân bán dâm chuyên nghiệp, chỉ lâu lâu “đánh dù” kiếm cơm, nên chuyện không có sẵn “đồ nghề” bên mình cũng dễ hiểu.
V. “chuẩn bị” để tiếp khách tại nhà trọ.
V. khoe có người đàn ông ở Liên Chiểu đã bỏ vợ rất thương cô. Nhưng cô không đủ tin, bảo dễ gì người ta thương mình thật lòng. Dẫu sao cũng một đời chồng nên V. tỏ ra cảnh giác. Đang ngồi nhậu, người đàn ông ấy gọi điện, V. không dám nghe máy. Cũng theo lời V., nếu thứ bảy tuần sau, chúng tôi có nhu cầu, V. sẽ kéo thêm một người bạn nữ công nhân nữa đi “phục vụ” vì hiện giờ cô này đang về quê.
Những cô gái bỏ ruộng đồng, quê hương ra thành phố, vào các nhà máy lập nghiệp với mơ ước cuộc sống sẽ bớt khổ hơn. Nhưng, chính cái mưu sinh nghiệt ngã chốn thị thành đã đẩy không ít người trong số họ (những người thiếu bản lĩnh) vào con đường bán thân phục vụ khách làng chơi. Trong mắt người thân chốn quê nhà, họ vẫn là cô công nhân cần mẫn, làm lụng vất vả để chắt chiu mỗi tháng vài trăm ngàn đồng gửi về. Họ hay đổ cho hoàn cảnh, hay số phận đã đẩy mình tới chỗ “bán thân”. Nhưng cũng phải hỏi, có biết bao con người số phận còn nghiệt ngã hơn, hoàn cảnh cùng cực hơn, vẫn vươn lên, bươn chải mưu sinh chân chính?
Theo ANTD
Sóng ngầm mại dâm (4): Từ "chốn bồng lai" tới "lò hầm" massage...
Tại Đà Nẵng, massage có đủ hình thức "từ thượng vàng tới hạ cám". Tùy theo túi tiền, dân chơi sẽ được... "mát tới bến".
Từ chốn bồng lai...
Khách sạn X. nằm tại khu vực Bến xe Trung tâm TP Đà Nẵng là địa chỉ được dân chơi rỉ tai có nhiều nhân viên xinh đẹp, nhiệt tình. Khi vừa đổ xe vào hầm, nhân viên xuất hiện, hướng dẫn khách lên tầng 5 lấy vé. Nếu vé VIP giá 200 ngàn đồng, tiêu chuẩn phòng riêng, có nhân viên phục vụ tắm, còn vé thường, giá 150 ngàn đồng, phòng nhỏ, xông hơi chung. Chọn vé VIP, tôi được nhân viên đưa đến tầng 3. Tại đây, một nhân viên khác xuất hiện, hỏi khách cần em út tiêu chuẩn thế nào để chọn giúp. Tất nhiên, nếu chọn tốt, khách phải "bo" cho nhân viên này.
Mờ ảo lối vào phòng massage
Khoảng vài phút sau, một em ăn mặc hở hang, khuôn mặt khả ái, nước da trắng trẻo bước vào. Em bảo tên D., người Cần Thơ, sau đó đi vào thực hiện "nghiệp vụ". D. bật xông hơi, tắm, kỳ cọ cho khách như... tắm cho em bé. Khi massage, D. luôn tươi cười, vui vẻ hỏi chuyện và tận dụng hết mức cái sự hở hang từ cách ăn mặc để "ghi điểm" với khách. Trong tiếng nhạc du dương, D. bảo trước đây học việc ở Đà Lạt, nhờ người quen giới thiệu nên mới về đầu quân cho cơ sở này, được gần 1 năm.
Trung bình mỗi ngày cô tiếp 4-5 khách. Ngoài tiền lương được chủ trả 2 triệu đồng/tháng và tiền "bo" từ khách, cô còn có thu nhập từ "vốn tự có". Cụ thể nếu khách có nhu cầu làm một "cuốc tàu nhanh" cô sẽ phục vụ với giá 400-500 ngàn đồng. Nếu "âu-vờ-nai", giá 1,5 triệu đồng. Cũng theo D., ở X. có 30 phòng, mỗi phòng một nhân viên, nếu "đi" thì đều cùng một mức giá. Trung bình, mỗi tháng D. có thể kiếm được 30 triệu đồng(?), tuy vậy, tổn hại sức khỏe lắm - cô tâm sự.
Sau một hồi massage, D. quay lại hỏi: "Anh có muốn vui vẻ với em không?". "Vui vẻ là sao em?". "Là đi nhanh mà em kể với anh đó". "Thế là 500 ngàn luôn à?". "Chứ sao!". Tôi cố kỳ kèo xem có thể bớt được không: "Anh cũng muốn lắm, nhưng chỉ còn 300 ngàn đồng thôi. Cũng tại thằng bạn rủ đi bất ngờ quá nên không chuẩn bị tiền". D. hạ giá: "Nếu anh nói vậy mà trong ví anh còn 300 ngàn đồng thì em đi với anh liền, còn không, anh đưa đủ cho em nhé". Cũng chẳng để tôi nói thêm câu nào, D. vừa đi đến chỗ treo quần, vừa than: "Anh là khách đầu tiên mà xui quá à!".
Không chỉ khách sạn X. mà ở nhóm massage có đẳng cấp cao, dân chơi gọi là chốn bồng lai, còn có thể kể đến nhiều cái tên G. (đường Bạch Đằng), L. (Hồ Xuân Hương)...
... tới những lò hầm
D. chờ khách tại phòng massage
Với nhiều quán masasge cấp thấp, hoạt động bán dâm được thực hiện ngay trong những căn phòng chật chội, ẩm thấp. Điểm massage tại khách sạn V. trên đường Trần Phú, đi vào một con hẻm khá kín đáo. Vé massage ở đây 65.000 đồng kèm theo 2.000 đồng giữ xe. Nếu là khách quen, yêu cầu thì nhân viên sẽ xếp vào phòng chờ sẵn, bằng không sẽ được sắp đại một trong 5-6 phòng nằm liền kề. Chỉ mất khoảng 10 phút để khách thay đồ hoặc tắm rửa, nhân viên sẽ có mặt để phục vụ. Những phòng ở đây khá chật chội, cửa nhựa có vẻ không chắc chắn, mùa hè nóng nực thì chiếc quạt treo tường được bật hết công suất. Ga, đệp trên giường massage rộng khoảng 80cm, trông đã xỉn màu, trắng đục, nhớp nháp. Nhân viên được điều tới, khách vẫn có thể đổi, nhưng thường múp máp, có tuổi, thái độ massage cũng uể oải, qua loa, đúng theo kiểu tiền nào của ấy.
Một nhân viên tự giới thiệu bé Đen, người Hậu Giang, sau vài động tác massage qua loa, gợi ý thẳng với khách là có muốn vui vẻ không? Hỏi giá cả thế nào thì bé Đen nói "như bình thường", tức 2 trăm ngàn đồng. Để lôi kéo khách, Đen còn phụ họa thêm thông tin, rằng cô sẽ phục vụ từ A tới Z. Bé Đen kéo cái thùng dưới gầm giường ra lấy "đồ nghề", bắt đầu "làm việc" thì tôi bật dậy. Nhìn cái cảnh tối mờ, nhớp nháp và vẻ mặt rã rời của Đen mà phát ớn. Tôi "bo" cho bé Đen, hỏi dăm ba câu chiếu lệ. Đen cũng nói về hoàn cảnh gia đình, quê quán, công việc và con đường tìm tới đây. Có lẽ cái tiểu sử trích ngang ấy Đen đã thuộc lòng, nói nhiều, tất nhiên chẳng ai đánh thuế cho lời nói, khách tin hay không có quan trọng gì.
Tôi ghé quán massage X. trên đường Nguyễn Tất Thành. Trưa, gió từ biển thổi vào miên man, nhưng trong căn phòng chật tối, ẩm thấp có cảm giác chẳng khác gì "lò hầm" người. Ở đó, những cô gái làm nghề, hầu hết từ miền Tây dạt ra, tự giam mình, trói buộc tuổi xuân, mướt mồ hôi cả thể xác, tinh thần để bươn chải kiếm sống. Trang, như lời cô giới thiệu, dáng cao, tóc dài, khuôn mặt cũng khả ái, cho biết mỗi ngày tiếp 3-4 khách. Ngoài tiền "bo" massage, nếu "câu" được khách đi "tàu nhanh", Trang sẽ kiếm thêm được ít nhất 3 trăm ngàn đồng/lần. Cô bật mí, tiền bán dâm tự mình thu, chủ không quan tâm. Nếu "câu" được khách giá cao thì hưởng nhiều.
Kinh nghiệm của Trang là trước khi "hành sự" yêu cầu khách "lì xì" trước, bởi không ít lần cô đã bị khách "quỵt". Chỉ khách nào quen mặt, Trang mới không lấy tiền trước. Nhiều cô gái khi đã dấn thân vào chốn này, đều nghĩ rằng tương lai đã chấm dứt, và quan niệm: Thôi thì đường nào cũng đã sa chân vào đây, cũng "trói" trọn tuổi trẻ chốn tăm tối này, vậy thì vài phút "hành lạc" với khách để tăng thêm thu nhập, để lo cho cuộc mưu sinh, lẽ nào phải đắn đo? Với họ, đây cũng là cái nghề, ai bảo nó không vất vả, không xót xa, ê chề? Hơi người hầm hập, hôi hám, ẩm thấp trong những căn phòng chật chội, tối mờ... cuộc đời của nhiều thiếu nữ tại các "lò hầm" cứ trôi đi trong vô định.
Sóng ngầm mại dâm (3): Hát không có "tay vịn" thì "quê một cục" Sau khi hát, nếu khách có yêu cầu, các kiều nữ sẽ phục vụ "đi tàu nhanh 1,5 triệu đồng, qua đêm thì 2-3 triệu đồng". Thấy chúng tôi than giá đắt đỏ quá, kiều nữ buông thõng: "có phải hàng hóa ngoài chợ đâu mà trả giá". Hát không "tới bến" không về! Đã thành "mốt", sau nhậu mà không hát hò...