Sống mòn vì chồng chỉ “hành sự” khi vợ ngủ say
25 tuổi và chưa có con nhưng tôi đang sống mòn trong cuộc hôn nhân khác người quá. Chỉ sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy hơi đau tức vùng kín, tôi mới biết đêm qua đã được chồng “yêu”.
Chào tác giả “ Chồng rủ rê hành sự ở nhà vệ sinh công ty“!
Khi đọc bài của bạn, tôi chẳng hiểu vì sao các ông chồng lại khoái chiêu làm tình ngớ ngẩn thế nhỉ?
Nhưng dù sao, như bạn vẫn còn may chán. Còn tôi, bạn biết không, đã 4 năm nay, tôi chưa từng được lên đỉnh cùng chồng. Không phải chồng tôi rơi vào tình cảnh “chưa đi chợ đã hết tiền” hay “kéo gỗ” vài tiếng không nghỉ. Điều ngược đời là chồng tôi chỉ thích làm tình khi vợ đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi lại có thói quen ngủ rất say nên chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Chỉ sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy hơi đau tức ở vùng kín, tôi mới biết đêm qua đã được chồng yêu. Nhiều lúc tôi chỉ lờ mờ nhận biết thoáng qua trong cảm nhận của mình.
Có hôm, tôi đã uống khá nhiều trà đặc và cà phê để tỉnh táo. Tôi muốn được hưởng trọn vẹn một đêm với chồng. Nhưng khi phát giác ra “âm mưu” của vợ, chồng tôi lại lạ lùng chối từ chuyện chăn gối.
Chúng tôi đã yêu nhau rất lâu trước khi tiến tới hôn nhân. Anh là người rất nam tính, nền nã và ngọt ngào. Con người ban ngày của anh khác hẳn so với lúc hành sự đêm khuya. Tôi chẳng hiểu nổi chồng mình nữa.
Tôi có nghe bạn của chồng kể về tình yêu trước đây của anh. Cô gái đó đã nhạo báng chuyện chăn gối với anh. Họ chia tay nhau trong sự hận thù. Mối tình đó làm cho anh đau rất nhiều.
Video đang HOT
Tôi và anh làm cùng cơ quan nên có nhiều thời gian để tiếp xúc với nhau. Cơ quan tôi cũng có nhiều trai đẹp. Tôi đã từng ngả nghiêng trước mấy chàng trai công sở. Nhưng anh là chọn lựa cuối cùng của tôi.
Suốt thời gian yêu đương, tôi và anh chưa từng đi quá giới hạn. Anh bảo tôi có vẻ đẹp thánh thiện nên muốn người yêu giữ được sự hoàn hảo. Vì thế, tôi càng yêu và tôn trọng anh hơn.
Ai dè, cuộc sống gối chăn sau ngày cưới không được như mong muốn. Tôi buồn lắm! Vài lần, tôi đã nhẹ nhàng tâm sự với chồng. Nhưng lần nào anh cũng nổi khùng lên trách vợ “đòi hỏi vớ vẩn”.
Tôi tự trách mình không đủ hấp dẫn với anh. Anh là người tốt như thế, tử tế như thế. Chỉ tại tôi không cùng nhịp điệu yêu đương với anh.
Một hôm, chồng tôi đi công tác xa. Tôi mở laptop và đọc được nhật ký của chồng. Mắt tôi nhòa dần. Trời ơi, thì ra trước vợ, chồng tôi còn có một mối tình đồng tính. Họ đã yêu nhau suốt hai năm trời với bao ân ái mặn nồng.
Có lẽ vì vậy mà sinh lý chồng tôi đã thay đổi hẳn. Anh sợ làm tình lúc tôi còn thức. Anh chỉ tìm thấy niềm vui và khoái cảm khi vợ đã ngủ sâu.
Tôi vừa trách vừa thương chồng. Nếu như anh không sa đà vào cuộc tình đồng tính kia thì tôi đã không phải chịu cảnh ân ái lén lút của anh. Tôi buồn nhiều, giận nhiều nhưng trái tim vẫn yêu chồng nhiều lắm.
Nhiều lúc tủi phận, tôi đã viết đơn ly hôn. Song tôi chưa dám đưa ra vì sợ chồng buồn. Sau biến cố với hai mối tình trước, trái tim anh đã bị tổn thương quá đỗi. Tôi không muốn găm thêm nhát dao vào trái tim mềm yếu của anh.
Nhưng tôi vẫn là đàn bà với khát khao tình ái cháy bỏng. Tôi muốn được chồng ân ái lúc tỉnh táo để cảm nhận được sự lên đỉnh trong chuyện gối chăn.
Tôi chẳng muốn “say nắng” với những người đàn ông đang cưa tôi. Nhưng quả thực, chỉ cần vô tình nhìn ánh mắt rực tình của họ đã khiến trái tim tôi rạo rực rồi.
Mỗi chiều khi xong việc, tôi lầm lũi trở về nhà. Có lúc, tôi thấy lạnh người khi chồng ngồi sát cạnh. Tôi tưởng tượng ra cảnh chồng làm tình với mình đêm qua. Trái tim tôi se lại!
25 tuổi và chưa có con nhưng tôi đang sống mòn trong cuộc hôn nhân khác người quá. Cảm giác về tình ái trong tôi đang dần bị tê liệt. Tôi nên làm gì bây giờ?
Theo Ngoisao
Hãy nắm chặt tay em!
Anh ơi! Em gọi anh, thân thương như thế bởi em đang rất cần anh nắm lấy tay em và giữ em chặt lại.
14năm qua, sống bên anh, em có hai con là nguồn vui. Anh do em chọn lấy, tự nguyện và thương yêu nhưng ngay từ ngày cưới, trong đêm tân hôn, em đã muốn nói lời chia tay. Sợ cha mẹ buồn, em bấm bụng chịu đựng. Những năm đầu chung sống, bao nhiêu áp lực từ gia đình chồng, bao nhiêu cay đắng hờn giận bên anh, giờ nhìn lại, em tự hỏi lòng không biết em đã lấy đâu ra tình yêu, nghị lực để bước bên anh suốt cả một chặng đường dài.
Nhìn vào cuộc sống của vợ chồng mình, ai có thể ngờ rằng đã bao lần anh dùng vũ lực với em, bao nhiêu lần mình mày tao với nhau, dành những lời lẽ cay độc nhất cho nhau. Dấu ấn trong tuổi thơ của con mình có cả lần ba đập đầu mẹ xuống đất đến chảy cả máu. Thế mà chúng mình đều là những người được xếp vào hàng "trí thức'. Mỗi lần em phản kháng, đề nghị ly thân hay ly hôn, anh đều xin lỗi, đều hứa hẹn, đều xin em và các con tha thứ nhưng sau đó mọi việc đâu lại vào đấy. 14 năm qua, cứ vào dịp kỷ niệm ngày cưới hay sinh nhật em, anh đều tỏ thái độ ân hận, rất chân thành khi nói lời xin lỗi em: "14 năm qua, anh đã mang cho em nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui..." Anh nhận biết như vậy mà sao...
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Gần hai năm nay, em cố gắng "xây" mình thành một con người khác: vẫn là người vợ biết sợ chồng, chăm lo cho hai con, chu đáo hết mức có thể nhưng em đã biết sống độc lập hơn, không quá phụ thuộc vào những điều anh muốn. Em sửa soạn cho mình xinh tươi hơn, giao tiếp với bạn bè nhiều hơn... Dường như anh cũng nhận ra điều đó. Chuyện bạo hành thể xác đã hoàn toàn chấm dứt. Em cũng "khôn" hơn để tránh cho mình bị tổn thương. Ngày xưa, em đã cố gắng tập bớt yêu anh để không quá đau khổ nhưng hôm nay, em chợt giật mình nhận ra em đã làm được điều đó. Nếu ngày xưa anh đi nhậu về, lê la dưới đất, em thế nào cũng phải đưa anh lên giường cho bằng được giăng mùng, pha nước cho anh và chịu trận tiếng rên la, mùi bia rượu thì nay em chỉ muốn để mặc anh, khi nào anh tỉnh thì tự tìm đường mà lên giường. Ngày xưa, nếu anh không muốn về thăm ông bà nhạc, em đau buồn và thấy trống vắng thì nay em rất mừng vì thấy tự do, thoải mái bên gia đình mình. Ngày xưa, em chăm chút cho anh từng chiếc quần, chiếc áo thì nay anh đã phải tự ủi đồ cho mình... Ngày xưa, mỗi lần chúng ta có sóng gió, tim em cứ nhói đau khi nghĩ về anh em tự dày vò, dằn vặt bản thân giữa yêu và hận nhưng nay thì mọi cảm xúc về anh dường như đã mất, em chai lỳ thậm chí chán chường và luôn thủ thế "ly hôn" nếu anh cố tình gây hấn.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Em nhận ra và em lo sợ rằng em đã bớt yêu anh. Nhưng, anh dường như không nhận ra điều đó, cứ vô tư "sở hữu" em bằng cách cố tạo ra hình ảnh một gia đình tốt đẹp, hạnh phúc trước mặt mọi người, còn khi về đến nhà lại mượn rượu để giày vò em. Hai lần có thai ngoài kế hoạch là hai lần em phải tự giải quyết một mình. Không có chồng bên cạnh, em đến trung tâm kế hoạch hóa gia đình, đau như một kẻ lầm lỡ. Em và các con sống như những nạn nhân bị bạo hành tinh thần, nhiều lần vẫy vùng nhưng vẫn bị núm níu. Em đọc "Gia đình bé mọn" của nhà văn Dạ Ngân, khâm phục cô ấy về sự mạnh mẽ, dám chịu đau một lần để đi tìm hạnh phúc. Còn em? Chúng ta không có gì gọi là mâu thuẫn lớn, không hòa hợp được để phải ly hôn nhưng em cứ đang sống mòn vì tình yêu ngày càng gỉ sét của mình.
Rồi em gặp một người, anh ấy dịu dàng và trân trọng em biết bao. Những buồn vui của công việc, gia đình em đều dễ dàng sẻ chia với người ấy. Những nhớ nhung bắt đầu nhen nhóm, em và người ấy đã gần nhau lắm rồi, đã "chạm" vào khoảng lặng trong tâm hồn nhau, chỉ cần một lần nắm tay nhau sẽ vỡ òa. Nhưng em sợ, em tự tạo khoảng cách cho mình vì em vẫn hiểu bên em còn có anh, em còn nghĩa vụ của một người vợ. Đã bao lần em tự hỏi mình, chẳng lẽ khi đã kết hôn với một người thì cả đời này người ta không có quyền yêu thương người khác?
Chuyện ly hôn không phải là một cái buông tay. Vì con, vì ba mẹ, vì yêu anh và cả vì trăm điều lo sợ khác khiến em không dám nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng, tâm hồn em đang bị xáo trộn dữ dội, cái lằn ranh giữa chung thủy và ngoại tình nó mỏng manh làm sao. Đôi lúc em muốn tung hê tất cả, đạp qua dư luận để sống bởi từ ngày kết hôn đến giờ em vẫn cứ ao ước được một lần sống cho mình, rồi mọi việc muốn ra sao thì ra.
Anh ơi!
Hãy nắm chặt tay em! Đừng để vuột ra, đừng đẩy em đi xa hơn, anh nhé. Hãy trói buộc em bằng tình yêu thương chứ không phải bằng tờ giấy đăng ký kết hôn hay quyền lực của người chồng gia trưởng mà anh đang sử dụng hàng ngày.
Em vẫn đợi anh, trong sức lực của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mếu máo vì nửa đêm "hành sự" cũng không yên Và hơn một tiếng đồng hồ làm nhà tư vấn bất đắc dĩ thì hai vợ chồng cũng chẳng còn chút ham muốn nào nữa. Điện thoại của người lạ Đang đến cao trào thì điện thoại của anh Thức đổ chuông. Nửa đêm mà còn có người gọi, không nghe thì không yên tâm, nhỡ người nhà có việc cần gọi gấp...