“Sống mòn” thế này mãi sao?
Hai năm, tôi không dám may một cái áo mới, không dám ăn sáng, vừa ngủ vừa thức để trông nom lo lắng, chăm sóc anh… Anh hết bệnh, tôi chưa kịp mừng thì biết anh quan hệ trở lại với người tình cũ dù cô ấy đã có gia đình.
Tôi kết hôn được 12 năm, hiện có 2 con (trai và gái). Chồng tôi làm quản lí nhân sự cho một công ty nước ngoài, lương khá, còn tôi là giáo viên. Nhìn chung kinh tế ổn định, cuộc sống cũng bình thường vì tôi vốn đơn giản không mơ xa hoa, nhà cao cửa rộng… Những năm đầu dù vất vả, thiếu thốn tiền bạc nhưng chúng tôi rất hạnh phúc, cùng chia ngọt sẻ bùi. Anh hiền lành, chăm chỉ, giàu nghị lực, sống có trách nhiệm và hết lòng yêu thương tôi.
Nhớ lại ngày ấy, sinh nhật tôi nhưng hai đứa không có tiền (lúc ấy anh mới ra trường làm nhân viên của 1 công ty nhỏ, lương rất thấp, còn lương tôi có thấm tháp gì với bao nhiêu là thứ chi tiêu trong sinh hoạt). Hôm ấy anh ở lại làm rất khuya và mang về cho tôi một ổ bánh mì, anh bảo đó là suất cơm chiều nhưng không có tiền mua quà sinh nhật tặng cho tôi nên anh đã đổi suất cơm thành bánh mì và nước uống. Anh uống nước thay bữa để lấy sức làm tiếp còn bánh mì mang về cho tôi.
Ảnh minh họa
Tôi ăn ngấu nghiến cái bánh mì có vài miếng chà bông còn bên trong là bột khô cứng nhưng nó ngon lành làm sao, ngon hơn cả sơn hào hải vị trên đời này. Lòng tôi thầm cảm ơn anh vô cùng – cảm ơn người chồng hiền lành, tử tế đã mang đến cho tôi những ngày tháng ấm êm, hạnh phúc. Hai năm đầu, chúng tôi quấn quýt như đôi chim câu, anh luôn gương mẫu, dịu dàng, chưa bao giờ làm tôi buồn lòng.
Ngày tháng trôi đi, cuộc sống đỡ vất vả hơn nhưng”ổ bánh mì ngày sinh nhật” luôn là kỉ niệm đẹp để nhắc tôi phải biết giữ gìn và trân trọng hạnh phúc. Đứa con đầu tiên chào đời là niềm vui khôn tả nhưng cũng là gánh nặng chi tiêu với chúng tôi khi phải chi nào là tiền sữa, tiền ăn rồi thuốc thang… Anh bắt đầu lao vào công việc mới, ban đầu là kiếm tiền nhưng cũng chính đồng tiền làm anh sa ngã.
Những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm, rồi những màn tăng hai, tăng ba… Con cứ ốm đau luôn, chiều đến càng ngóng trông anh thì càng vô vọng. Anh đi từ sáng đến gà gáy canh hai mới về, dù đã dặn lòng phải dịu ngọt để khuyên nhủ và cảnh tỉnh anh nhưng tôi đã không làm được, chúng tôi cứ cãi nhau ngày càng nhiều, chiến tranh lúc nóng, lúc lạnh với tần suất càng dày hơn.
Video đang HOT
Việc gì đến cũng đến, anh đã có người đàn bà khác. Tôi biết được điều này khi bị vỡ kế hoạch và mang thai đứa con thứ hai được 3 tháng. Tôi đau đớn rụng rời vì không biết phải giải quyết sao cho ổn thỏa. Giết chết một sinh linh nhỏ bé thì tội lỗi vô cùng nhưng sinh con trong hoàn cảnh này càng trớ trêu hơn. Tôi đem việc này bàn bạc với anh thì anh hứa sẽ chấm dứt quan hệ với cô gái kia và đề nghị tôi giữ thai để sinh (cháu hiện nay đã 5 tuổi, bụ bẫm và rất dễ thương).
Những tưởng anh chỉ sai đường lạc lối trong lúc vợ chồng cơm không lành canh không ngọt thôi, nhưng khi sinh đứa con thứ hai thì những điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Hai con tôi ốm đau liên tục, cứ luân phiên nhau nằm viện, anh thì lại công khai đi lại với người tình.
Dù rất đau khổ nhưng tôi không dám làm ra lẽ, một phần vì danh dự nghề nghiệp, một phần vì mình tôi không chèo chống nổi gia đình trong lúc này nên đành im lặng. Vả lại, hoàn cảnh của tôi từ bé đã không có cha, tôi khát khao có một mái nhà hạnh phúc, được yêu thương chở che trong vòng tay ấm áp của mẹ cha nhưng nào có được…
Tôi ý thức rất rõ những mất mát, thiệt thòi của đứa trẻ không cha nên tha thiết khuyên lơn anh giữ mái nhà chung cho con, đừng để chúng chia lìa nhau, tan nát một gia đình. Những lúc dồn dập nhiều từ công việc, con ốm, đau khổ… đã làm tôi kiệt sức kéo dài và phát sinh chứng trầm cảm phải điều trị 1 thời gian dài.
Anh vẫn “vô tư” đi về hai nơi, tiền bạc vẫn chu cấp đủ cho con và trở thành kẻ nói lừa dối… siêu hạng. Anh ở bên tôi thì bảo rằng: cô gái kia cứ cố tình theo đuổi, anh muốn dứt ra nhưng không thể dứt được, hãy cho anh thời gian. Còn khi anh ở bên cô ấy thì anh bảo đã làm thủ tục li hôn với tôi nhưng vì trách nhiệm với con, hãy chờ con anh được 6 tuổi.
Khi con cũng đã lớn hơn, không còn ốm đau như trước và tôi đã cùng anh giải quyết sự việc vốn đã kéo dài suốt mấy năm qua nhưg tôi chưa đủ can đảm để chấp nhận nó. Cuối cùng thì đơn li hôn cũng được kí, anh nộp hồ sơ phỏng vấn để xuất khẩu lao động cùng người tình nhưng cuộc đời đôi lúc không ai ngờ…
Hồ sơ anh bị từ chối vì xét nghiệm máu nhiễm virut HVC, anh đau đớn, tuyệt vọng, người tình cũng cao chạy xa bay theo người khác. Phác đồ điều trị ca viêm gan siêu vi c hơn 200tr/năm, điều trị lần 1-tái nhiễm, anh phải điều trị lần 2. Trong thời gian này tôi gác việc li hôn để lo điều trị cho anh.
2 năm tôi không dám may một cái áo mới, không dám ăn sáng ở tiệm, cố thắt chặt mọi chi tiêu để lo cho anh. Khi anh trị liệu, bị thuốc “vật” dữ dội, có những đêm anh đau quá bỏ nhà đi mất, tôi cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi…Hai năm tôi vừa ngủ vừa thức để trông chừng anh, lo lắng, chăm sóc anh… Anh hết bệnh, tôi chưa kịp mừng thì biết anh quan hệ trở lại với người tình cũ, dù cô ấy đã có gia đình, có con.
Tôi hỏi, anh giấu. Cuối cùng tôi yêu cầu gặp mặt ba người. Điều tôi đau đớn và bất ngờ nhất là khi anh nói rằng suốt thời gian qua anh không lứa dối ai, anh yêu thương hết cả hai người. Sự độ lượng, nhân hậu và chịu khó nơi tôi làm anh cảm phục, còn cô gái kia đã giúp anh có nghị lực thành công trên thương trường. Đất trời như sụp đổ, bản chất con người anh thay đổi quá nhiều so với con người ngày trước, tôi đau vì anh phụ bạc thì ít mà đau vì sự dối trá, xảo quyệt của anh nhiều hơn!
Đơn li hôn đã viết sẵn hai năm về trước giờ chỉ cần nộp là xong. Nhưng trong tôi luôn động lòng trắc ẩn về anh, bệnh chỉ mới ở mức độ âm tính, ăn uống, sinh hoạt không điều độ sẽ có nguy cơ tái phát rất cao.
Anh xin tôi tha thứ. Tôi để anh dọn ra ngoài ở 1 thời gian để suy nghĩ và xem mình có đủ bao dung để tha thứ không. Ngày anh đi nhà cửa trống trải, 2 đứa con buồn lắm, đêm nào chúng cũng khóc vì nhớ cha (anh rất thương con, rất chịu khó chăm sóc con trong những ngày nghỉ) và tôi cũng thấy nao lòng. Nghĩa tình của bao năm chung sống dù không như mong ước nhưng anh cũng đã chịu khó chịu khổ để lo cho con đủ đầy, những ngày bệnh tật anh cũng không dám nghĩ một ngày sợ con đói, nợ nần vợ khổ.
Cuộc sống xô bồ đã kéo anh ra khỏi gia đình nhưng trong đó cũng có phần lỗi của tôi, tôi đã không chia sẻ được những khó khăn của anh. Sự bất đồng quan điểm giữa vợ chồng là rào cản rất lớn của chúng tôi mà thời gian qua tôi chưa kịp nhìn nhận.
Sau nữa năm li thân, tôi quyết định để anh trở về với hi vọng mình sẽ tha thứ và sẽ làm lại từ đầu. Được 1 năm, thời gian gần đây tôi xem tin nhắn và email từ máy anh (điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ làm) lại thấy có những dòng thư nhạy cảm và thêm vào đó anh liên tiếp những lần đi học nghiệp vụ qua đêm mấy ngày liền (trước đây anh chưa bao giờ qua đêm không về nhà). Tôi xác minh và biết anh nói dối, tôi đặt vấn đề, anh chối quanh co, giải thích không thỏa đáng. Hết giờ làm việc từ 4h30 nhưng đến 10h đêm anh mới về nhà. Tôi giận, anh xuống chiêu…năn nỉ. Xong vài ngày mọi việc cứ tiếp diễn.
Tuy muốn quên chuyện cũ nhưng cố quên thì càng nhớ. Tôi quá mệt mỏi với hi vọng giữ mái nhà chung cho con, không muốn con thiếu thốn tình cảm nhưng càng cố gắng tôi càng thêm hụt hẫng. Chẳng lẽ cứ “ sống mòn” thế này mãi sao? Xin chia sẻ và cho tôi lời khuyên chân thành nhất!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời tâm tình một thủa
Buổi sáng hôm nay trời mưa lất phất cái se lạnh của những ngày đầu đông đang lên lỏi trong lòng tôi. Tôi ngồi bên cốc cà phê, hút một điếu thuốc cho ấm lòng. Làn khói thả từ từ theo dòng suy nghĩ. Nó gợi cho tôi nhớ đến một buổi sáng mùa đông lạnh cũng như thế này, tôi và nàng đã quen nhau.
Tôi bước vào đại học mới cũng là lúc vết thương lòng đang đau nhói, sự thiếu kiên nhẫn đã khiến cho tôi lặng lẽ rời khỏi người tôi yêu suốt những năm học đại học. Kể từ ngày đó tôi đã quen một số người mới nhưng vẫn chưa nguôn hình ảnh người con gái ấy trong lòng mình.
Quả đúng với câu: thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương lòng, em và tôi tình cờ gặp nhau, ngồi cạnh nhau trong những giờ lên lớp. Tình cảm đến cũng thật bất ngờ, ngay cả bây giờ tôi cũng không giải thích được tại sao tôi lại thích nàng bởi nàng không phải là "form" người tôi thích.
Tôi chỉ cần hiểu và hiểu mỗi một điều đó là do trái tim mách bảo. Chúng tôi chơi trong nhóm ở lớp với nhau, sau mỗi lần đi chơi mỗi lần hò hẹn càng khiến cho tôi thêm thích nàng. Rồi cái gì đến cũng đến, tôi đã bày tỏ tình cảm với nàng nhưng thật trớ trêu thay nàng đã dành tình cảm ấy cho một người khác đã 3 năm rồi.
Lúc đầu tôi cảm thấy hết sức đau khổ, mỗi nỗi khổ nó có những cái "đau" riêng nhưng thật sự đau khổ vì yêu thật sự ghê gớm. Tình yêu có thể đưa con người đến tận mây xanh nhưng nó cũng có thể chôn vùi con người ta xuống chín tầng địa ngục. Cảm giác hờn ghen len lỏi trong trái tim tôi. Ngay khi đó tôi luôn muốn tìm ra câu trả lời: mình không bằng người ta? Hay mình đã quá nóng vội? Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi vẫn bên nhau trong học tập, tôi luôn muốn giúp nàng để cùng đạt được những tri thức mới trong lĩnh vực mà chúng tôi theo đuổi. tôi lao vào học tập và công việc như để muốn quên đi cái tình cảm đã nhen lên từ đó. Nàng cũng rất hiểu cảm giác của tôi và luôn nghĩ để tôi khỏi bị tổn thương. Quả thật sự khéo léo trong cách cư xử của nàng đã khiến tôi xóa dần sự mặc cảm lấy lại cân bằng trong cuộc sống.
Tình yêu là cái gì đó mà người ta muốn tranh giành nhau, muốn mình chiếm lấy "đỉnh vinh quang" muốn mãi mãi là của nhau, là thuộc về nhau. Nhưng bất chợt tôi đã hiểu ra người đó đang có tình yêu đẹp với người khác, nếu thật sự yêu nàng hãy để cho nàng đừng khó xử, hãy để cho nàng hạnh phúc chọn vẹn bên người mình yêu. Tôi lặng lẽ rút ra khỏi "cuộc đời" nàng và tự nhủ sẽ giữ mãi hình ảnh trong một góc trái tim của mình.
Cuộc đời cũng có sự bù trừ của nó, trong lúc tôi tìm ra lời giải của "bài toán" thì nửa còn lại của tôi đã xuất hiện, chỉ với ánh mắt đầu tiên nàng đã chinh phục trái tim tôi, giờ đây tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi biết mình thật sự đã thích người đó.
P/s: Tình cảm của anh dành cho Hà mãi luôn giữ trong lòng. Chúc em được hạnh phúc bên người mình yêu, mình hãy giữ mãi tình cảm đẹp nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu là con dao hai lưỡi Tình yêu ư! Thứ đó là gì mà tại sao nó lại mang đến cho tôi sự đau đớn như thế này. Găp anh yêu anh đó là tội sao, yêu chung tình một ai đó đáng phải đau như thế này sao? Người ta dễ nói tiếng "anh yêu em" vậy sao? Khi yêu em anh hứa với em rất nhiều, anh...