Sống lặng lẽ và giả tạo để trả ơn chồng
Từ ngày về làm vợ anh, mọi thứ cảm xúc đã không còn. Mỗi ngày khi tiễn anh đi làm rồi, mình lại khóc vì cái cuộc sống giả tạo mà mình đang sống.
Chuyện của mình là một câu chuyện không biết nên bắt đầu từ điều gì nữa (bởi nó có nhiều vấn đề). Mình viết nên đây, mong mọi người chia sẻ và cho mình một lời khuyên.
Mình lấy chồng mới được 8 tháng nhưng hạnh phúc không như nhiều cặp vợ chồng khác mới lấy nhau. Mà cảm giác không hạnh phúc này, mình gậm nhấm và giấu kín trong lòng thôi. Bởi vì chồng mình rất hạnh phúc, thật là trớ trêu.
Trước khi lấy chồng, mình đã có mối tình 7 năm với người bạn học cùng cấp 3. Mình đã yêu hết mình con người ấy và chỉ nhận ra bộ mặt sở khanh của anh ta sau 6,5 năm yêu nhau. Đau khổ và uất ức khi nhận được sự thật phũ phàng, mình ra đi mang theo những tổn thương ghê gớm về quá khứ.
Mình đã mất quá nhiều từ tình yêu mù quáng ấy. Mình đã phải phá bỏ thai khi được 5 tháng, cốc nước của bố anh ta hất về phía mình… Bây giờ những ký ức ấy cũng không hề nguôi ngoai, nỗi đau của một đứa con gái mà trong mắt mọi người được coi là giỏi giang vẫn còn đọng lại.
Chia tay trong cay đắng, mình đã nghiện rượu, những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, những mối tình chóng vánh để quên đi sự tồn tại của chính bản thân mình. Mình cứ trượt dài, trượt dài trong bóng tối như thế suốt 2 năm mà không thể xóa nhòa được ký ức tồi tệ. Mình đã tự tử nhưng không thành.
Video đang HOT
Và trong một phút giây hình ảnh bố mẹ – những con người lam lũ đi làm cực nhọc để nuôi mình khôn lớn, đặt biết bao hy vọng vào đứa con gái mà đi học ở chỗ nào thì giấy khen cũng mang về treo đầy nhà. Bố mẹ mình không hay biết gì về chuyện của mình, bởi vì mình giấu. Mình biết rằng nếu mình để xảy ra chuyện gì thì bố mẹ sẽ không sống nổi. Và khi thức tỉnh như thế, mình đã muốn làm lại tất cả. Thế nhưng chuyện uống rượu chỉ là hạn chế, hằng đêm mình vẫn đốt mình như thế, tình yêu thì không còn cảm xúc, chỉ có ân hận và ân hận. Mình như một kẻ điên loạn.
Một năm sau, đứa bạn học cùng cấp 2 gọi điện và giới thiệu cho mình một người mà theo nó là không có tỳ vết. Mình thử quen bởi lúc này bố mẹ đã giục lắm chuyện chồng con, bạn bè cùng lứa đã đi lấy chồng hết rồi. Mình đã gặp người ấy – một người đàn ông đẹp trai, phong độ, bằng tuổi mình, chưa yêu một ai và người ấy bây giờ là chồng mình đấy.
Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức, tốt nghiệp một trường cũng có tiếng ở Hà Nội. Ai gặp anh cũng phải xuýt xoa là mình có phúc. Thế nhưng mình không nhìn thấy những điều tốt đẹp mà mọi người nói. Hẹn hò một tuần, mình rủ anh đi nhậu, mình đã uống rất nhiều, anh cũng thế. Đêm đó 2 đứa vào nhà nghỉ. Sáng hôm sau, mình nói với anh một phần quá khứ (tất nhiên là một số chi tiết không nói hết). Anh nói dù thế nào anh vẫn yêu mình.
Một tháng sau, anh nhận được quyết định điều chuyển công tác vào Nam. Anh đưa mình về ra mắt gia đình anh, bố mẹ anh lúc đầu không đồng ý cho anh yêu mình khi đi xa, bởi sợ anh vào đó thay đổi rồi sẽ làm khổ mình. Nhưng anh kiên quyết và gia đình anh đồng ý.
Ngày anh đi, mình tiễn anh ở sân bay nhưng không có cảm giác và cũng không thể khóc. Anh hỏi mình sao anh đi mà em lại không khóc. Mình phải nói dối rằng khóc sợ làm anh yếu lòng. Anh đi rồi, mình trở về cuộc sống ngày nào, vẫn đóng vai một cô gái yêu anh hết lòng và muốn làm vợ anh nhưng lại không phải như thế. Mình không tìm được ở anh sự đồng cảm. Hai đứa nói chuyện điện thoại hàng giờ nhưng anh nói là nhiều, còn mình chỉ lắng nghe.
Một năm sau, tình yêu của anh vẫn vẹn nguyên và anh trở về cưới mình trong niềm vui mừng của hai bên gia đình (bởi vì mình đã sống rất tốt trong mắt bố mẹ anh và cả bố mẹ mình). Cuối cùng thì mình cũng có thể khoác áo cô dâu và đàng hoàng lấy chồng – một tấm chồng ra chồng (trong mắt mọi người, anh là như thế). Cưới xong mình chuyển theo anh vào Nam. Dù không yêu anh, nhưng mình sống bằng một cuộc sống giả tạo. Với vai diễn một người vợ ngoan hiền và đảm đang. Mình luôn nhủ rằng quá khứ của mình như vậy phải sống tốt để trả ơn anh vì đã lấy mình.
Thế nhưng trong tâm hồn mình từ ngày về làm vợ anh, mọi thứ cảm xúc đã không còn. Mỗi ngày khi tiễn anh đi làm rồi, mình lại khóc vì cái cuộc sống giả tạo mà mình đang sống. Anh là người chồng tốt nhưng còn trẻ con và vô tâm, anh sống rất đơn giản. Mọi suy nghĩ của anh và mình trái ngược nhau, khi đó mình luôn im lặng và chấp nhận mọi ý kiến của anh. Anh không nhận ra được ở mình là cả một cơn sóng ngầm.
Mình rất chiều chồng, không để anh động vào việc gì. Và cũng không để anh thua anh em trong cơ quan cái gì. Họ hàng trong này và bạn bè anh nhiều khi đến nhà chơi nói anh may mắn lấy được vợ đảm. Mình cười méo xệch mà thấy thương anh. Anh đã bị mình lừa và cuộc sống mà anh đang có chỉ là do mình giả tạo để trả ơn anh.
Tình yêu không thể xây đắp trên sự trả ơn và gắng gượng. Mọi việc anh làm mình không hề thích nhưng mình không thể nói. Cách sống của anh và những sinh hoạt hàng ngày, mình cũng phải cố gắng rất nhiều, nhưng cũng im lặng. Cách anh ăn như thể là mình để anh đói kém lâu ngày, đối với mọi người có lẽ là chuyện bình thường nhưng ngày 3 bữa nhìn anh ăn, mình không sao chịu nổi, mình cũng nói bóng gió nhẹ nhàng nhưng anh chỉ cười xòa.
Một người sống quá đơn giản như anh, chỉ cần cơm no, quần áo có mặc (chẳng quan trọng đẹp hay không) là đủ rồi. Mình khóc nhiều lắm, cuộc sống bế tắc và chán nản. Vào trong này xa xôi, không có gia đình mình lại càng cô đơn. Mình cũng rất ít bạn bè, dường như hoàn toàn trở thành một người khác ở mảnh đất này. Sống lặng lẽ và cam chịu để trả giá vì quá khứ. Nhưng năm nay mình mới 27 tuổi, biết là vì có anh dễ tính thì mới chấp nhận làm chồng mình, mình phải là vợ tốt thật sự. Mình phải làm sao đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ký ức một chuyện tình
Anh! Khi em ngồi viết những dòng này thì mọi cảm xúc trong em đã không còn nữa. Vậy là mình lặng lẽ rời xa nhau kể từ đây. Nếu nói rằng em không buồn thì là em nói dối nhưng em tự hứa với mình rằng sẽ cố gắng để vượt qua.
Không vết thương lòng nào mà không đau nhói nhưng rồi thời gian sẽ giúp em chữa lành mọi vết thương. Gia đình, bạn bè, công việc, cuộc sống... sẽ giúp em quên đi tất cả kỷ niệm của ngày hôm qua. Anh! Vậy là mình đã đi qua đời nhau như cơn gió ban mai mang về chút se lạnh. Mình lạnh lùng bước qua nhau. Tình yêu em dành cho anh luôn nguyên vẹn, chân thành nhưng đổi lại em nhận về mình đau thương và mệt mỏi. Em mệt mỏi vì phải chạy theo anh, đợi chờ anh - một người không hướng về em. Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên.
Em biết quá khứ thì mãi là quá khứ, ngày hôm qua sẽ mãi là ngày hôm qu. Ttất cả những gì là kỷ niệm, em dặn mình hãy để cho nó ngủ yên, đừng khơi lại nỗi buồn để lòng thêm đau nhói. Em ra đi không lời oán trách bởi mình quá dại khờ, quá chung thủy với tình cảm để rồi giờ đây chua xót bẽ bàng. Cuộc sống với muôn màu, muôn vị cay, đắng, ngọt, bùi... có nếm trải thì mới là cuộc sống. Đối với anh, tình cảm chỉ là một trò đùa và em chỉ là một con ngốc trong trò đùa đó của anh mà thôi. Anh lạnh lùng buông câu nói phũ phàng mà không hề biết rằng người khác sẽ đau. Anh lạnh lùng chia tay mà không cần biết người khác sẽ thế nào trong cuộc chia tay đó. Anh mỉm cười trong chiến thắng mà không biết người khác lặng thầm với dòng nước mắt những tưởng không bao giờ cạn.
Ba năm là quá ngắn so với một đời người nhưng cũng đủ vương vấn bao kỷ niệm của một chuyện tình, vậy mà anh lạnh lùng vứt bỏ chẳng chút xót thương. Trái tim em đau tưởng chừng không gì còn có thể đau hơn được nữa. Em dặn mình cũng đừng khóc nữa vì anh nhưng nước mắt em vẫn tuôn dài mỗi đêm. Giờ đây, em còn lại gì ngoài một tâm hồn trống rỗng, một vết thương lòng không biết bao giờ sẽ nguôi ngoai. Vết thương nào rồi cũng lành lại với thời gian nhưng vết sẹo của nó thì chỉ có thể mờ chứ không thể nào lành hẳn.
Anh cứ bước đi trên con đường anh đã chọn, cứ bình yên, hạnh phúc với cuộc sống của mình. Xin anh đừng quay đầu nhìn lại, đừng nhớ gì với kỷ niệm ngày xưa. Một lần thất bại cũng đủ làm em chao đảo, sợ cành cong. Em tự nhủ với mình sẽ không nhớ về anh để giấc ngủ không chập chờn mỗi đêm và để cho nước mắt không lăn dài. Em sẽ quên quá khứ để hướng về tương lai. Lần cuối cùng em viết về anh để ngày mai đây em sẽ xóa mờ hình ảnh anh trong kỷ niệm. Hãy luôn hạnh phúc anh nhé! Em cầu chúc anh sẽ không bao giờ phải đau khổ như em ngày hôm nay. Vĩnh biệt anh - người tình trong quá khứ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em bế tắc khi yêu đồng nghiệp Hàng ngày nhìn thấy anh ấy mà em đau thắt lòng, liệu em có nên tiết lộ tình cảm của mình với anh ấy? Trong những lần lang thang các trang web, lặng lẽ đi tìm câu trả lời cho chính mình, em đã nhiều lần đọc các bài trong Tư vấn tình yêu online nên hôm nay em quyết định viết thư...