Sống độc thân… nhưng chưa chắc đã cô đơn
Ta cô độc vì ta cứ mãi u mê cho những dại khờ của tình yêu mà ta tạo ra. Nhưng ngẫm lại bản thân mình sinh ra vốn dĩ được hưởng những gì hạnh phúc, tốt đẹp thì sao phải khổ mãi chỉ vì một nỗi đau.
ảnh minh họa
Trong cuộc sống này, chúng ta luôn mong muốn có một sự bình an, an lành và khi ta độc thân thì cũng chính là lúc ta có sự an lành đó. Vậy nên ta cũng có thể gọi tắt “Độc thân là Quang An”. Vì Quang là ánh sáng, sự chiếu sáng. An là an lành, bình an. Quang An chính là sự kết tinh lại, mang ánh sáng của những điều bình an soi rọi bản thân mỗi con người.
Khi ta độc thân cũng là lúc thứ ánh sáng đấy tỏa sáng và chiếu mạnh hơn khi nào hết. Con người ta cứ mải vội vàng tìm kiếm những gì quá lớn lao để rồi chẳng nhận ra trong bản thân mình vốn dĩ đã tồn tại một thứ ánh sáng bình an đang lặng lẽ đồng hành cùng một người độc thân.
Độc thân cũng chả sao cả, chỉ là ta đã từng tổn thương khi yêu chân thành mà thôi và ta có quyền tự hào về điều đó vì ít nhất ta đã sống thật với chính con người của mình. Chắc hẳn rằng ít nhiều trong trái tim ta vẫn còn nhen nhói một ngọn lửa thù hận nào đó cho người phản bội ta. Đúng, ta tổn thương vì ta bị bỏ rơi nhưng như vậy thì đã sao?
Người khác có thể cười ta như vậy cũng chả sao cả. Họ cười trên nỗi đau ta chịu, họ sung sướng còn ta đau khổ rồi ta lại thêm căm hận hơn. Hà cớ gì phải khổ vậy chứ, ta có quyền lãng quên và sống cuộc đời của riêng mình cơ mà. Ta luôn động viên bản thân đấy nhưng lí trí lại chẳng bao giờ thắng nổi trái tim để rồi ta cứ mãi “độc thân và cô độc”.
Ta chấp nhận đau khổ thì ta cũng phải chấp nhận “độc thân không cô độc”. Đấy là quyền lợi của ta, ta có thể làm và đấy cũng là nghĩa vụ của ta.Không thể miễn cưỡng bản thân nhưng trong tim ta đã có ánh sáng mang tên quang an thì sao ta lại không sớm sử dụng ánh sáng đấy, nó là sự độc quyền sở hữu của mỗi cá nhân.
Không lẽ sớm mai nào ta cũng chào bình minh bằng nỗi nhớ về một người không thuộc về mình. Bình minh của ta xứng đáng đẹp hơn thế, xứng đáng được những điều tốt đẹp hơn và chính bản thân ta hãy tự cho mình điều đẹp đẽ đó. Đến một số phận bi đát như Chí Phèo nghe tiếng chim của sáng sớm còn yêu đời và nhìn nhận về một tương lai tốt đẹp thì sao ta lại không thể chứ. Hãy từ từ cảm nhận những ánh sáng nhỏ bé đang len lói trong tim ta biết đâu rằng cuộc đời ta hạnh phúc hơn ta tưởng.
Thiếu vắng một người thương ảo tưởng nhưng ta có vạn người thương thực tế vì vậy chẳng bao giờ cô đơn bủa vây ta. Họ bên cạnh một cách thầm lặng, họ không thể nắm tay trước đám đông nhưng trong bóng tối mịt mù của sự đau khổ họ sẽ nắm tắm ta cùng đồng hành với ta trong bóng đêm đó và niềm hi vọng của họ đó chính là ta được hạnh phúc. Vậy ta đã thực sự hạnh phúc chưa? Thực sự làm được điều họ mong mỏi chưa?
Video đang HOT
Ta làm tất cả vì người ta yêu nhưng ta chưa bao giờ làm tất cả cho người yêu ta vậy chẳng phải quá vô tâm rồi sao? Ta cô độc vì ta cứ mãi u mê cho những dại khờ của tình yêu mà ta tạo ra. Nhưng ngẫm lại bản thân mình sinh ra vốn dĩ được hưởng những gì hạnh phúc, tốt đẹp thì sao phải khổ mãi chỉ vì một nỗi đau.
Chúng ta luôn tìm kiếm tình yêu theo một lối mòn, một sự lầm tưởng rằng mình cần phải tranh đoạt, toan tính, hay thậm chí là ra sức chinh phục để có được tình yêu. Trực giác mách bảo ta rằng chỉ bằng cách rộng mở trái tim mình và trao yêu thương vô điều kiện, thì tình yêu thương mới có thể bắt đầu tuôn chảy vào cuộc đời chúng ta. Nhưng đấy lại là một sai lầm.
Chỉ với những hành động, cử chỉ ân cần tử tế, không vụ lợi, chan hòa trong đó là sự bao dung, khoan thứ vô điều kiện và lòng trắc ẩn bao la, chúng ta sẽ cảm nhận được yêu thương. Từ ý muốn mang lại lợi ích cho &’&'người khác” trước cả bản thân, tình yêu thương trở nên thật sự hiện hữu và được cảm nhận. Tuy nhiên điều này chỉ xuất hiện khi đó không phải là hành động chủ tâm đầy toan tính, khi động cơ hành động vô tư, trong sáng.
Khi chúng ta chấm dứt thái độ mong muốn, đòi hỏi, đón nhận, chiếm giữ và thậm chí việc trao đi dựa trên &’&'danh nghĩa” của tình thương thì quang an trong tâm hồn con người mới tỏa sáng. Khi quang an tỏa rạng chúng ta nhận ra yêu thương luôn tồn tại ngay trong nội tâm ta, không thể cố công tìm kiếm mà có và cũng không thể biến mất, yêu thương mãi mãi tồn tại ngay trong lúc này. Đó mới thực sự là bản chất của độc thân.
Độc thân đâu hề cô đơn chẳng phải có ánh sáng mang tên sự bình an trong mỗi trái tim con người rồi sao? Hãy để ánh sáng đó song hành với cuộc đời ta, trải nghiệm cùng ta trên con đường ta chọn. Bởi vì cuộc hành trình từ cái đầu đến trái tim của tâm hồn luôn cần một thứ ánh sáng soi rọi hãy cho quang an là bạn đồng hành. Và hãy cũng cứ gọi tắt &’&'độc thân là quang an” thì cuộc đời ta sẽ chẳng hề cảm thấy cô đơn khi độc thân.
Con người ta cứ mải vội vàng tìm kiếm những gì quá lớn lao, để rồi chẳng nhận ra trong bản thân mình vốn dĩ đã tồn tại một thứ ánh sáng bình an, lặng lẽ đồng hành cùng một người độc thân.
Theo Phununews
Hẹn hò thời Pokémon Go
Gần 12 giờ đêm Chủ nhật (15-8), nhiều cặp đôi ngồi bên nhau trong Công viên cảng du lịch Bạch Đằng (quận 1, TPHCM) lặng lẽ, im lìm không một tiếng người.
Cô gái mải mê chơi Pokémon Go, còn chàng trai đã ngủ từ bao giờ. Ảnh: NGUYỄN TRÀ, Pháp luật TPHCM
Họ không trò chuyện, không nói lời tình cảm cũng chẳng cãi cọ, không nhìn nhau và cũng chẳng cầm tay ôm hôn... hay diễn mấy cảnh khiến người già, trẻ con nóng mặt bởi vì họ còn bận bắt pokémon.
"Chẳng biết chúng nó có yêu nhau không nữa!"
Công viên Bạch Đằng từ lâu đã trở thành điểm hẹn hò lý tưởng cho nhiều cặp đôi. Sài Gòn vào thu, thời tiết đêm mát mẻ, sông nước mênh mang,... Nhưng từ khi Pokémon Go xuất hiện, đây còn là điểm hẹn lý tưởng của những game thủ đi săn pokemon.
Một số người cho biết do pokemon tập trung ở đây khá nhiều, có sẵn hai PokeStop và đặc biệt xuất hiện những loại pokemon cấp cao, hiếm gặp như slowpoke... nên các bạn trẻ đổ xô về đây ngày càng nhiều.
Hơn 11 giờ đêm, la liệt ven Công viên Bạch Đằng là những người trẻ, người đi, kẻ ngồi... mắt chăm chú, cắm cúi vào điện thoại, iPad để... bắt. Có nhóm tụm năm tụm ba. Có người ngồi đơn lẻ. Cũng có những cặp đôi ngồi trên ghế đá, thậm chí ngồi luôn cả trên xe... để săn thú ảo.
Trên một chiếc ghế đá trong công viên, chàng trai gối đầu lên đùi bạn gái ngủ ngon lành. Thỉnh thoảng chàng lại lấy tay gãi gãi, đập bẹp bẹp để xua muỗi. Chẳng biết chàng trai ngủ từ lúc nào, còn cô gái vẫn ngồi im mải miết bắt pokemon. Phải đến hơn 12 giờ, cô gái mới đứng dậy lay chàng trai: "Đi về!"
Bà Năm làm nghề bán đồ ăn vặt ở Công viên Bạch Đằng được hơn tuần nay. "Ở đây ngày trước cũng đông người đến nhưng tầm 11 giờ đêm là tan hết rồi. Từ hồi có cái trò bắt pokemon, người ta ở trễ lắm, chúng tôi bán hàng rất được" - bà Năm hào hứng kể.
Tuy vậy bà vẫn thắc mắc người ta xúm đen xúm đỏ bắt pokemon để làm gì, có ... bán được không. Yêu nhau, hẹn hò mà sao mỗi người cầm một cái máy, chẳng ai nói với ai lời nào?
"Nhìn cái đôi kia kìa (chỉ lên một cặp mặc áo đôi) đứng đó hơn 20 phút rồi mà chẳng thấy nhìn nhau một lần. Không biết chúng nó có yêu nhau không nữa!" -bà Năm lắc đầu.
Đi bộ 15 km bắt pokemon
Tuấn Anh (22 tuổi) thuê trọ ở tận Thủ Đức. Đây là đêm thứ hai Tuấn Anh chạy xe lên đây, có mặt tại Công viên Bạch Đằng để bắt pokemon. Có mặt từ 9 giờ tối để săn thú, Tuấn Anh nói cậu mới chỉ kịp lót dạ một cái xúc xích.
Người trẻ ngồi la liệt tại Công viên Bạch Đằng chơi Pokémon Go. Ảnh: NGUYỄN TRÀ, Pháp luật TPHCM
Khác với những người trẻ liên tục di chuyển chậm, Tuấn Anh chỉ ngồi yên một chỗ để chơi. Vừa ra trường, chưa có việc làm, thấy trò chơi vui nên tải về chơi cho đỡ buồn. Tuấn Anh còn vào nhóm với những người bạn mới để đi "săn" thú.
"Bọn mình đi bộ, chỉ đi vòng vòng mà nhẩm ra cũng phải 15 km. Đi đến gần sáng mới về, bắt được mấy chục con pokemon luôn" - Tuấn Anh thích thú nói.
Cậu còn kể thêm tối hôm trước đang chạy xe thì phát hiện một "con rồng". Người bạn vội vã nói Tuấn Anh dừng xe lại, quên cả bật đèn xi nhan, suýt bị xe sau đâm trúng. "Phải mạnh mới bắt được mấy con thú đó" - anh chàng giải thích.
Hỏi nhà trọ tận Thủ Đức sao giờ này chưa về, Tuấn Anh cười nói: "Khoảng 1 giờ công an đuổi thì về nhưng một lát họ đi, mình lại quay lại bắt tiếp".
Câu chuyện của chúng tôi thỉnh thoảng bị ngắt quãng vì cậu bạn mải săn thú. Dù vậy, game thủ này vẫn là người dễ bắt chuyện hơn những người đang quá bận rộn khác. Hỏi ra mới biết Tuấn Anh và bạn gái đang giận nhau.
"Chỉ vì hôm trước đi chơi, mải săn thú mình quên mất bạn gái đang đi cùng. Hai đứa giận nhau, không biết làm gì nên mình... lại đi bắt pokemon" - Tuấn Anh nhanh miệng trả lời tôi trong khi tay vẫn rê trên màn hình.
Theo Dân Trí
Tôi như ngồi trên đống lửa khi nghe lén được chuyện của mẹ chồng Tôi không biết nên làm sao bây giờ đây, cứ thấy bố mẹ bế con là tôi lo nơm nớp. Ảnh minh họa Vợ chồng tôi cưới nhau hơn 3 năm nhưng chưa có con. Chồng tôi là con một nên sức ép của tôi rất nặng nề. Tôi đi khám khắp nơi, kết quả hết sức bình thường. Lén mang mẫu của...