Sống dở chết dở với mẹ chồng vì sinh con không giống bố
Tôi kể câu chuyện của mình lên đây, biết sẽ người chửi mắng tôi là loại không ra gì, nhưng tôi vẫn muốn nhận được lời khuyên, bởi tôi đang lo sợ và hoang mang tột độ.
Tôi năm nay 28 tuổi, đã có chồng và 2 con, bé lớn 5 tuổi, còn một bé được gần một tuổi, đủ nếp đủ tẻ. Kinh tế gia đình tôi đầy đủ, đáng nhẽ tôi phải thoải mái, vui vẻ mới đúng, nhưng ngược lại, càng ngày tôi càng lo sợ bởi sai lầm trong quá khứ.
Trong công ty tôi có một đồng nghiệp nam thích tôi lắm, anh thường xuyên quan tâm, dành cho tôi nhiều lời khen khiến tôi thấy rất vui.
Thế rồi trong một lần liên hoan, anh đưa tôi về, nhưng thay vì về nhà tôi, anh đã phóng xe thẳng về căn hộ của anh. Tôi biết, nhưng tôi không hiểu sao mình lại âm thầm đồng lõa với anh, chúng tôi đã gây nên một chuyện vô cùng sai trái.
Ảnh minh họa
Sau đó hơn 1 tháng, tôi phát hiện mình có bầu. Thú thực, bản thân mình tôi cũng không biết chắc cái thai là của ai, vì tôi cũng sinh hoạt với chồng đều đặn. Tôi chỉ muốn cầu trời khấn phật cho đứa con sinh ra giống bố.
Ngày sinh, nhìn thấy con đầu tiên tôi đã biết hậu quả tấn bi kịch mà tôi gây ra. Trên cổ thằng bé có vết chàm đỏ giống hệt người đồng nghiệp đó.
Tất nhiên nhà chồng tôi chẳng ai nghi ngờ gì, bởi trẻ con mới sinh có vết nọ vết kia thì cũng không có gì thắc mắc.
Video đang HOT
Vậy nhưng thằng bé càng lớn càng lạc nét. Da thằng bé ngăm đen trong khi đại gia đình nhà chồng ai cũng trắng. Từ mắt mũi mồm miệng, chẳng có lấy một nét của chồng, giá nó giống tôi còn đỡ, đây lại giống bố đẻ nó như lột.
Chồng tôi vô tư chẳng biết gì, nhưng mẹ chồng mỗi lần bế cháu thì cứ nhìn đăm đăm, không dưới 3 lần bà chặc lưỡi, sao chả có nét gì giống bố nó cả.
Mỗi lần như thế là tôi lại sợ hãi nổi da gà. Đức bé càng lớn, nỗi sợ trong tôi càng tăng lên. Tôi sống không yên ổn phút nào, vừa chăm con nhỏ, vừa nơm nớp sợ có ngày bị phát hiện, tôi chỉ còn nước ra đường.
Tất cả làm tôi như muốn phát điên lên khi lúc nào cũng mang nặng cảm xúc tội lỗi, day dứt, muốn kết thúc mọi thứ nhưng lại có điều níu kéo không thể nào làm được.
Có lúc tôi stress nặng tới mức muốn chết quách cho xong, nhưng lại chẳng dám liều. Hơn nữa, con tôi còn thơ dại, tôi làm thế chỉ càng khổ chúng hơn.
Nhiều khi tôi muốn thú thật với chồng cho nhẹ nhõm, rồi anh quyết định sao tôi cũng chịu, nhưng tôi sợ lắm. Nhỡ anh không tha thứ, anh trừng phạt bắt ly hôn thì tôi chết mất.
Tôi ân hận vô cùng, giờ tôi thực sự bế tắc không biết nên làm gì cả, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Khỏe & Đẹp
Di vật của bố chồng lúc lâm chung khiến tôi sống dở chết dở
Nhìn tập thư tôi đã biết có chuyện chẳng lành bởi lẽ trong thư đó, người cũ đã kể rất nhiều từ chuyện tình cảm đến cả chuyện chúng tôi chung sống như vợ chồng. Ngay cả chuyện tôi từng bỏ thai.
Bố chồng tôi đã ra đi được hơn 1 tuần thế nhưng tôi cứ ngỡ như mọi việc vừa mới diễn ra. Tôi vẫn chưa hết choáng váng và đau khổ. Tôi đau không chỉ vì bố chồng ra đi đột ngột mà còn bởi di vật và những lời cuối cùng của bố chồng khiến tôi giờ sống mà như chết.
Cả tôi và chồng đều sinh ra và lớn lên ở quê. Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi cùng ở lại thành phố làm việc. Sau 4 năm yêu nhau, chúng tôi tổ chức đám cưới trong niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn.
Những ngày đầu sau khi cưới, cuộc sống của chúng tôi vô cùng khó khăn vì vừa phải đi thuê phòng trọ vừa phải nuôi con nhỏ. Tuy nhiên, công việc của chồng tôi ngày càng phát đạt và sau hai năm, chúng tôi đã mua được nhà riêng.
Từ khi có nhà riêng, chồng tôi bàn tới việc đón bố chồng ở quê ra ở cùng. Tôi cũng rất ủng hộ ý kiến này phần vì mẹ chồng tôi đã mất, nếu để bố chồng ở quê một mình cũng không an tâm. Phần vì có ông ở nhà, vợ chồng tôi đi làm cũng yên tâm hơn.
Kể từ ngày bố chồng tôi ra ở cùng nhà, không khí gia đình tôi luôn đầm ấm, vui vẻ. Bố chồng tôi hiền lành, yêu thương con cháu và coi con dâu như con gái nên thú thực nhiều khi tôi coi ông như bố đẻ của mình.
Hàng ngày, ông ở nhà lo lắng, chu tất mọi việc nhà. Tôi thậm chí còn giao cả chìa khóa phòng ngủ và chìa khóa két cho ông cầm. Tôi tin tưởng ông tuyệt đối mọi chuyện.
Tuy nhiên, cuộc sống đang ấm êm thì mới đây, bố chồng tôi đột ngột mắc đột quỵ và ra đi sau đó không lâu.
Vào ngày sắp ra đi, ông gọi tôi và chồng vào nói chuyện. Hôm đó, trong giọng yếu ớt, ông bảo rằng ông chỉ muốn vợ chồng tôi được hạnh phúc và ông nhắc tôi rằng ông đã biết mọi chuyện quá khứ của tôi nên mong tôi từ nay một tâm một dạ với chồng con.
Khi tôi còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì ông chỉ tay về phía chiếc túi treo đầu giường và khi chồng tôi giở túi đó ra, tôi gần như chết lặng khi thấy trong đó là toàn bộ phong bì thư tình mà người yêu cũ tôi viết cho tôi trong thời gian yêu đương. Tôi đã định hủy thư đi nhiều lần nhưng chưa kịp vì không tìm thấy thì không ngờ có ngày bố chồng tôi lại tìm thấy trong tủ đồ của tôi.
Nhìn tập thư tôi đã biết có chuyện chẳng lành bởi lẽ trong thư đó, người cũ đã kể rất nhiều từ chuyện tình cảm đến cả chuyện chúng tôi chung sống như vợ chồng. Ngay cả chuyện tôi từng phải bỏ thai cũng được nhắc đến.
Thú thực tôi chẳng phải tuýp phụ nữ chơi bời gì nhưng tôi và người cũ đã từng tính đến chuyện cưới hỏi nên mới gắn bó sâu sắc như vậy. Khi gặp chồng, tôi cũng từng nói khá rõ về quá khứ yêu đương của mình, tuy nhiên nhìn những chi tiết trong phong bì thư, chồng tôi cũng sốc nặng.
Bố chồng tôi mất không lâu sau cuộc trò chuyện này và kể từ lúc đó, chồng tôi có thái độ khác hẳn với tôi khiến tôi lâm vào thế sống dở chết dở. Suốt mấy ngày tang lễ bố, chồng luôn coi tôi như người dưng, mặc tôi làm gì anh cũng không quan tâm. Ngay cả đến lúc phát tang, anh phát tang cho mọi người nhưng riêng tôi anh mặc kệ, khiến tôi phải cạy cục đi tìm.
Nhưng cuộc sống sau những ngày tang lễ mới cực khổ với tôi. Chồng tôi tuyên bố rằng anh đã bất hiếu khi để bố biết rằng ông có một người con dâu chẳng ra gì. Rồi thỉnh thoảng anh lại tặc lưỡi bảo hay gì dạng phụ nữ làm đàn bà từ khi chưa cưới chồng.
Tôi biết mình có lỗi nên im lặng chịu đựng mọi thái độ của chồng nhưng có vẻ như chồng tôi càng ngày càng thích mang lại chuyện quá khứ của tôi ra bình luận. Chồng tôi thậm chí còn không cho phép tôi đốt các bức thư đi. Anh giữ kín túi đựng phong bì thư đó và khóa kín trong tủ riêng của anh như là cách để hành hạ tôi.
Sự việc mới diễn ra vài ngày thôi nhưng đủ khiến tôi thấy mình kiệt sức vì lộ ra quá khứ đó. Tôi biết tôi đã sai lầm khi không xóa bỏ tàn tích của mối tình cũ nhưng dẫu sao đó vẫn là chuyện quá khứ. Vậy mà sao anh lại cư xử tàn nhẫn với tôi như vậy chứ?
Tôi nên làm gì để chồng hiểu và thông cảm cho chuyện quá khứ của tôi đây? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi chăng? Hãy cho tôi một lời khuyên.
...my@gmail.com
Theo nguoi dua tin
Sống dở chết dở với cách tiêu hoang phí và sĩ diện hão của vợ Những tưởng lấy được một cô vợ hào phóng là hạnh phúc không tưởng, nào ngờ đấy lại là nỗi đau đến không tả được chỉ vì thói ăn chơi quá đà và sĩ diện hão của vợ. Tôi gần 30 tuổi, kết hôn với một cô nàng hơn kém 8 tuổi. Tôi tin rằng em là lựa chọn đúng đắn nhất trong...