Sống chung với mẹ vợ sao mà khó
Rể mới, tuần đầu tiên đã… ngán mẹ vợ, tuần thứ hai thở dài, tuần thứ ba cám cảnh. Chưa đầy năm, anh chỉ mong vợ chồng có tiền mua nhà ra riêng vì… chịu không thấu.
Chuyện mẹ chồng – nàng dâu đã có 1.001 sắc thái. Nhưng chuyện chàng rể – mẹ vợnhiều khi cũng bội phần khổ nhọc, chẳng qua là cánh mày râu ít nói ra mà thôi.
Mới về ở rể tuần đầu tiên, anh P.V.K đã ngao ngán: “Nghĩ hết năm này đến tháng nọ thấy sợ hãi quá!”. Nghe vừa buồn cười vừa thương, hỏi ra mới biết, từ ngày lấy vợ, chiều nào anh cũng phải tranh thủ về sớm ăn cơm tối cùng, nếu không mẹ vợ sẽ dấm dẳng: “Rể mới mà mấy ngày đã không coi mẹ vợ ra gì!”.
Quá ngột ngạt, vợ chồng anh quyết vay mượn để ra riêng. Hình minh họa.
Anh làm công, nhiều hôm về muộn vì tăng ca, vậy mà mẹ vợ lúc nào cũng muốn cả nhà ăn cơm với nhau. Hồi mới quen con gái mẹ, đi sớm về muộn không sao, chứ một khi thành rể rồi, việc của con con tự biết cách sắp xếp, còn việc của mẹ là… chờ cơm.
Anh K.vò đầu bứt tai: “Mẹ vợ là thợ may, bà may cho mình mấy cái áo sơ mi. Nhưng nhiều khi mình thích mặc áo thun cho mát mẻ, áo sơ mi đóng thùng thì khi nào có tiệc tùng hay việc quan trọng rồi mặc, chứ đi làm đã mặc đồng phục, đủ mệt rồi”. Vậy mà mẹ vợ nói với con gái: “Tính sao thì tính, nó coi thường, không thèm mặc áo mẹ may, vài bữa mẹ không cho vào nhà”.
Chưa kể, anh còn trẻ, tóc tai cũng có phong cách của người trẻ. Với anh là đẹp, hợp thời trang. Nhưng với mẹ là “coi không được”. Mẹ bảo vợ phải nói anh để lại kiểu tóc cho “đàng hoàng”. Đàng hoàng theo mẹ là tóc cắt đúng chuẩn không được dài quá, không che mắt… Chuẩn của mẹ là chuẩn tóc của ba mấy mươi năm về trước.
“Mình cũng đi làm suốt, đâu phải thuộc dạng chỉ biết ăn chơi. Lúc ở nhà cha mẹ mình còn không quá để tâm đến việc tóc tai quần áo mình như thế nào, giờ về nhà mẹ vợ thì cứ như phải…học lại từ đầu. Nghĩ năm dài tháng rộng thấy mà sợ hãi. Lấy vợ chấp nhận ở rể là thương gia cảnh nhà vợ đơn chiếc, chứ nào tưởng tượng ra nổi bị kìm kẹp đến vậy’- anh K.than.
Thế mới biết, đâu phải chỉ có mẹ chồng – nàng dâu mới sinh chuyện. Chàng rể cũng có “nỗi khổ” với mẹ vợ, mà như K. nói thì “mình đàn ông, không lẽ hở chút lại về nhà mách cha mẹ, hay tỏ ý buồn phiền gì với vợ. Vậy coi sao được”. Cho nên, thường thì chàng rể vẫn… mỉm cười cho qua.
Video đang HOT
Với anh T.P, nhiều khi cũng bị mẹ vợ trách móc đủ bề, nhưng vì hiểu tâm lý người già, anh thường giả lả để mọi chuyện không trở nên quá phức tạp. Không ở chung nhà nhưng hễ nhà mẹ vợ hư bóng đèn, bể ống nước, sửa nhà, làm giàn trồng rau, sơn cửa… anh đều có mặt làm phụ.
Những lúc như vậy anh được mẹ vợ khen hết lời, nhưng nhiều khi bị trách chỉ vì anh… hay ăn. Bà hay tiết kiệm, đồ ăn không hết hôm trước là bỏ hết vào tủ lạnh. Anh nghĩ mình phải có trọng trách giúp mẹ vợ những thức ăn cũ thừa trong tủ lạnh.
Chị kể, anh xuất thân nông dân nên thật thà. Anh nói, anh ăn phụ, để mẹ nấu món mới mà ăn cho ngon. Nào ngờ, bà mắng vốn con gái, nói anh cứ qua mẹ vợ là “không chừa món gì”.
Thương chồng, chị không dám nói thẳng. Nhưng nói khéo thì cũng không biết cách làm sao để anh hiểu. Vì thật ra, chuyện cái ăn có gì đâu mà bắt bẻ.
Thương vợ, anh phải ráng chiều lòng mẹ vợ. Hình minh họa.
Vợ chồng đặt tour du lịch dẫn mẹ đi chơi, về thế nào bà cũng có chuyện trách con rể này kia, nhưng lạiquên mất rằng chính con rể là người gợi ý chuyến du lịch và đóng tiền cho mẹ vợ đi cùng. Rồi mỗi dịp lễ lạt anh mua quà biếu hai bên gia đình, bà mà biết thế nào cũng so sánh, mang giá trị, công dụng món quà ra xét nét, đánh giá con rể…
Để cha mẹ vợ/chồng thương dâu/rể thật lòng, có lẽ là rất khó. Mỗi người một hoàn cảnh, một cách nghĩ. Đôi khi cả hai bên đều cố gắng dung hòa mối quan hệ, nhưng thường thì mỗi khi có chuyện gì, dù nhỏ, dâu/rể vẫn bị săm soi xét nét ở mặt tiêu cực nhiều hơn.
“Giờ chỉ mong vợ chồng được ra riêng. Nói thật, cha mẹ chồng hay cha mẹ vợ, dù thương mấy vẫn không nên ở chung. Thay vào đó, ở gần để tiện bề thăm sóc vẫn là cách tốt nhất. Nhiều khi vợ chồng không có chuyện gì, nhưng đụng với phụ huynh lại ra chuyện xích mích” – anh P.V.K nói.
Anh làm rể chưa đầy năm đã vay tiền khắp bạn bè để mua nhà. “Ở rể vì thương vợ thôi, chứ ở lâu mình không còn là mình nữa”, anh nói.
Theo Afamily
Đi nhậu với đồng nghiệp 1 buổi, cuộc điện thoại của mẹ vợ làm tôi nhục nhã, bẽ bàng
Chấp nhận ở rể vì nhà vợ neo người, cần có người đàn ông trong nhà. Tôi không ngờ phải sống cuộc sống nhục nhã đến mức này.
Tôi năm nay 32 tuổi. Tôi là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp. Tôi quen Hương- vợ tôi ở chỗ làm. Hương là con nhà khá giả ở thành phố. Thấy Hương xinh xắn, trẻ trung lại dễ gần, tôi nghe lời mấy anh em cùng phòng, thử tán tỉnh, tìm hiểu Hương xem sao.
Ảnh minh họa: Internet
Sau khi nói chuyện, thấy khá hợp nhau, tôi đánh liều tỏ tình với nàng và được nàng chấp nhận. Yêu Hương rồi, các anh em cùng phòng trêu tôi "vớ được mỏ vàng" vì nhà Hương khá giả, có 2 mảnh đất ở trung tâm thành phố Hà Nội nhưng bố mẹ Hương lại sinh 2 con gái, dưới Hương còn 1 em gái kém 8 tuổi đang học đại học.
Tôi chỉ cười và gạt đi vì vốn chẳng thằng đàn ông nào thích ở rể hay xơ múi gì từ nhà vợ. Hẹn hò được 2 năm, Hương nhiều lần hối thúc tôi tổ chức đám cưới.
Thấy cả hai cũng không còn trẻ, hơn nữa tôi yêu Hương thật lòng nên tôi quyết định cưới nàng làm vợ. Chưa đủ điều kiện để mua một ngôi nhà ở thành phố nên tôi quyết định sẽ cùng Hương đi ở nhà thuê nhưng Hương không chịu.
Hương nói nhà cô ấy chỉ có 2 chị em, bố cô ấy bị bệnh mấy năm nay nên Hương muốn tôi về ở rể. "Bố em bệnh tật, nhà chỉ có 3 người đàn bà nên rất cần có đàn ông trong nhà. Hơn nữa, mình ở cùng bố mẹ em, đến lúc có con, tiện nhờ ông bà chăm con hộ không tốt hay sao", Hương nài nỉ.
Thông cảm với hoàn cảnh nhà vợ, tôi đành dọn đến nhà vợ ở rể sau đám cưới dù phải nghe không ít lời rèm pha, bình luận không hay. Phận ở rể, tôi đã cố gắng giữ ý hết mức nhưng do nhà đông người, mỗi người một ý nên nhiều lúc cũng không thoải mái.
Mẹ vợ tôi thời gian đầu cũng khá giữ ý trong lời ăn tiếng nói với con rể nhưng được một thời gian, bà cũng mắng tôi xa xả chẳng khác gì con trai bà. Thấy tôi không chịu dọn dẹp nhà cửa, bà mắng tôi ở bẩn, luộm thuộm. Thấy tôi kỹ tính, không chịu ăn đồ ăn thừa từ hôm trước, bà mắng tôi không biết tiết kiệm, kén chọn.
Trong khi mỗi lần bố vợ tôi cảm thấy khó chịu, tôi đều sốt sắng đưa bố vào bệnh viện, lo liệu các thủ tục từ A-Z rồi thức đêm chăm bố mấy đêm ròng thì chẳng ai biết đấy là đâu.
Mẹ vợ tôi ở nhà chủ yếu lo nội trợ kiêm luôn cả việc quản lý các thành viên trong gia đình. Tôi làm nhân viên kinh doanh nên thường xuyên phải đi gặp gỡ các khách hàng ngoài giờ làm. Thấy tôi thỉnh thoảng phải đi ra ngoài uống bia tiếp khách, vợ tôi khó chịu ra mặt. Em mách chuyện này với mẹ vợ và mẹ vợ cũng mắng tôi nhiều lần.
Mới đầu, tôi cố gắng nhịn, thanh minh rằng tôi phải đi tiếp khách vì lý do công việc, theo chỉ định của cấp trên chứ bản thân cũng không ham hố gì chuyện bia bọt.
Hôm đó là sinh nhật sếp tôi, sếp mời cả công ty đi ăn uống một bữa linh đình ở nhà hàng. Tôi đã nhắn tin báo với vợ sẽ không ăn cơm nhà thì không thấy vợ nhắn lại. Đến khoảng 10 giờ, chúng tôi vẫn đang say sưa ở quán karaoke thì vợ tôi gọi điện nhắn tin ép tôi phải về nhà.
Tôi nhắn lại rằng tôi vẫn đang ở quán với anh em, đồng nghiệp, 1 lát nữa sẽ về thì cô ấy không chịu, liên tục "khủng bố" điện thoại, khiến tôi khó chịu, phải tắt máy.
Tưởng đã "êm" ai ngờ, chỉ 1 lúc sau, mẹ vợ gọi điện mắng cả trưởng phòng, cả sếp tôi vì đã rủ rê tôi đi nhậu nhoẹt về muộn. Cuộc điện thoại của mẹ vợ làm tôi bẽ mặt, nhục nhã không còn dám nhìn mặt ai. Thực sự, đến mẹ đẻ tôi còn chưa gọi điện cho trưởng phòng và sếp của tôi như thế.
Ngay trong đêm đó, tôi đến nhà bạn đồng nghiệp ngủ. Tôi cũng nhắn tin nói rõ với vợ rằng tôi sẽ không về nhà vợ ở nữa. Vợ tôi chắc cũng biết lỗi nên ngọt nhạt xin lỗi tôi. Tuy nhiên, vợ tôi vẫn nhất định không chịu ra ngoài thuê trọ ở riêng vì con gái tôi mới được 8 tháng, không có ai trông nom. Hơn nữa, bố vợ tôi đau yếu, bệnh tật, có thể vào bệnh viện bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến chuyện về nhà vợ ở rể, chịu cảnh "chó chui gầm chạn", tôi thấy nhục nhã quá. Nhưng vợ tôi nói không phải không có lý. Hiện giờ tôi vẫn chưa biết xử trí thế nào. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo danviet.vn
Từng dốc hết tiền tiết kiệm sang Hàn Quốc "tiễn chồng lên xe bông", hôm nay vừa nghe tin Song-Song ly hôn, vợ tôi vật vã khóc lóc đòi tuyệt thực Sinh xong vợ tôi hay quên lắm, nhưng mà quên gì thì quên, chưa bao giờ cô ấy quên ăn. Thế mà hôm nay quyết định bỏ bữa. Sáng nay tôi đang ngủ chưa kịp mở mắt thì tiếng hét ai oán của vợ đã làm tôi bật dậy. Tưởng nhà có trộm hay vợ bị làm sao, tôi tá hỏa chạy ra...