Sống chung với mẹ chồng có là gì so với ác mộng cùng người bố chồng “quái chiêu”
Lấy chồng rồi tôi mới nhận ra một sự thật phũ phàng, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết có là gì so với việc phải sống cùng một người bố chồng “quái chiêu”.
Nhờ tấm bằng loại giỏi của một trường đại học có tiếng, ra trường tôi xin được vào làm trong một công ty nước ngoài. Công việc tuy có áp lực nhưng mức thu nhập cũng thuộc hàng khá.
Tôi quen chồng tôi qua sự giới thiệu của một người bạn. Anh cũng làm cùng ngành với tôi, có lối sống và suy nghĩ khá hiện đại. Có sự tương đồng trong công việc cũng như nhận thức về cuộc sống nên mối quan hệ của chúng tôi tiến xa khá nhanh. Tôi với anh cũng mong sớm về chung một nhà nên lễ cưới được tổ chức chỉ sau nửa năm quen biết.
Trước khi lấy anh, tôi có bày tỏ quan điểm muốn hai vợ chồng sau khi cưới sẽ ra ngoài ở riêng. Qua lời các chị em đồng nghiệp, tôi khá lo lắng về cuộc sống tại nhà chồng với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Nhưng anh nói mẹ anh rất dễ tính, nói tôi hãy yên tâm, mẹ sẽ không gây khó dễ gì cho tôi. Hơn nữa anh nói, bên nhà nội của anh, chưa có ai ra ngoài sống riêng mà tất cả con trai đều sống chung cùng bố mẹ nên điều này cũng khó với anh.
Tôi đành đồng ý và tự nhủ, sống chung cũng có cái hay, cứ thử 1-2 năm xem sao. Những lần tiếp xúc với mẹ anh khi đến nhà chơi, khi vào bếp giúp mẹ anh nấu nướng, tôi cũng cảm nhận mẹ không phải là người khó tính.
Quả thực, đúng như lời anh nói, mẹ chồng tôi dễ tính thật. Mẹ là hình mẫu người phụ nữ của gia đình, người phụ nữ cam chịu.
(Ảnh minh họa)
Quả thực, đúng như lời anh nói, mẹ chồng tôi dễ tính thật. Mẹ là hình mẫu người phụ nữ của gia đình, người phụ nữ cam chịu. Trước khi tôi về làm dâu, mọi công việc trong nhà đều một tay mẹ lo cả. Bố chồng tôi là mẫu người gia trưởng, theo ông thì việc nhà là của đàn bà phụ nữ, không thể chấp nhận cảnh đàn ông đeo tạp dề, lo chuyện bếp núc.
Video đang HOT
Thông cảm với sự vất vả của mẹ nên từ ngày về làm dâu, tôi cố gắng tranh thủ thời gian để làm việc nhà giúp đỡ mẹ. Hôm ấy cuối tuần, bố tôi ra ngoài với bạn bè nên tôi nói với mẹ để tôi lo chuyện cơm nước. Dù không khéo tay nhưng tôi cũng làm xong một mâm cơm khá tươm tất với đủ món xào, luộc, rán.
Chẳng ngờ khi vào mâm cơm, vừa động đũa bố chồng tôi đã chau mày. Hóa ra là do tôi nấu ăn nhạt, ông ăn không vừa miệng. Rồi các món tôi nấu cũng không theo kiểu ông ăn.
Sau hôm đấy tôi mới biết, trước giờ cả nhà đều phải ăn theo sở thích của bố tôi. Canh mồng tơi là phải vắt chanh, canh rau đay lại không nấu cùng mướp hay cua mà chỉ nấu không, và đặc biệt là phải thật đặc.
Chẳng ngờ khi vào mâm cơm, vừa động đũa bố chồng tôi đã chau mày. Hóa ra là do tôi nấu ăn nhạt, ông ăn không vừa miệng.
(Ảnh minh họa)
Dù bố chồng tôi luôn miệng nói đàn ông là phải lo công to việc lớn trong nhà, thế nhưng ông lại rất hay để ý đến từng các việc vặt, từ những chuyện nhỏ nhất trong nhà bếp.
Tôi nấu ăn, ông phải vào ngó xem có nấu cơm bằng nước nóng không, rau rửa đã ngâm đủ 3 lần chưa. Tôi lau dọn, ông cũng phải ngó vào xem lau có sạch không, có để lại nước trên sàn không. Làm việc mà bố chồng cứ đứng sau xét nét rồi chờ để ch.ê ba.i, tôi thấy chẳng thoải mái chút nào.
Chồng tôi thì chắc do đã quen với tính cách bố như vậy cả bao năm qua, với lại anh cũng không phải va chạm với bố chuyện việc nhà anh chỉ coi mọi sự là chuyện nhỏ. Mỗi lần tôi phàn nàn hay cảm thấy tủi thân vì những câu nói của bố thì anh đưa ra mấy lời động viên “Bố già rồi, em so đo làm gì”, “Em sống với anh chứ có sống với bố cả đời đâu mà sợ”…
Mọi sự trở nên căng thẳng hơn khi một hôm, trong lúc cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa, tôi có vô tình đán.h rơi chiếc bình hoa mà bố chồng yêu thích. Chiếc lọ rơi xuống, vỡ choang ra từng mảnh. Tôi chưa kịp định thần thì giọng bố tôi đã từ đâu vang tới “Thôi chế.t rồi, cái gì vỡ đấy”.
Vừa chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng ông đã mặt đỏ phừng phừng quát lên: “Cô có biết cái bình đó quý giá với tôi thế nào không. Thật không hiểu bố mẹ dạy thế nào để một đứa con gái vụng thối vụng nát thế này nữa”.
Tôi thật không hiểu nổi, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà bố chông tôi lại làm quá lên như thế. (Ảnh minh họa)
Tôi đứng khóc ngay tại đấy. Mẹ chồng tôi thấy vậy liền chạy tới an ủi tôi, bảo vì quý chiếc bình quá nên bố chồng tôi mới nói vậy.
Tôi thật không hiểu nổi, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà bố chông tôi lại làm quá lên như thế, thậm chí lôi cả bố mẹ tôi vào. Tôi có thể chấp nhận bị người khác mắng mỏ, nhưng tôi cảm thấy bị xúc phạm vô cùng khi bố mẹ mình bị mang ra nói. Đúng là, sống chung với mẹ chồng đã là gì so với người bố chồng quái chiêu của tôi đây!
Theo Eva
Vợ tôi đòi thanh toán tiề.n ăn khi bố chồng đến nhà chơi
Tôi thật choáng với tính toán sòng phẳng, tính cả bố chồng là khách của vợ tôi... Có gia đình rồi mà lúc nào tôi cũng thèm cảm giác ấm cũng, hạnh phúc bên vợ con.
Tôi vừa lấy vợ được 2 năm mà đã thấy chán ngán cuộc sống chung với một người phụ nữ mà tôi đang gọi là "vợ". Vợ hơn tôi 1 tuổ.i, là người thẳng tính và sống rất sòng phẳng ngay cả với chồng. Trước khi kết hôn, cô ấy cũng có nói qua về việc tiề.n bạc phân minh, ái tình sòng phẳng, bình đẳng nam nữ và phân chia việc gia đình rõ ràng. Tôi chỉ cười xòa nghĩ là nói như vậy thôi chứ ai dè cô ấy áp dụng triệt để lối sống ấy. Hơn nữa, tôi nghĩ, tôi đâu có phải là người vô trách nhiệm với gia đình, không biết chăm sóc vợ con mà vợ tôi đã phải dằn mặt trước như thế?
Ngay những ngày đầu chung sống, tôi đã được chỉ rõ nhiệm vụ của mình hàng ngày là những gì. Nếu có bận không làm được, vợ có làm thay thì lập tức hôm sau tôi phải làm bù lại cho cô ấy việc gì đó. Vậy là 2 đứa về sống chung nhưng chẳng khác gì sinh viên ở trọ, phân nhau từng bữa rửa bát cho tới những lần đi đổ rác. Tôi chiều vợ nên cũng làm theo mà chưa phản ứng gì. Nhưng càng ngày càng thấy khó chịu với cái gọi là rõ ràng của vợ.
Tất cả mọi thứ đều được vợ ghi chép tỉ mỉ từng nghìn (Ảnh minh họa)
Hơn thế nữa, việc phân chia tài chính ở nhà tôi cũng rất khác với mọi nhà. Ai có lương người ấy tiêu, hàng tháng những khoản sinh hoạt chung thì đều phải chia đôi rõ ràng. Tất cả mọi thứ đều được vợ ghi chép tỉ mỉ từng nghìn. Tôi thật chán ngán với cái kiểu cứ tối đến ăn uống xong vợ lại ngồi ghi ghi chép chép cộng sổ này nọ xem chi tiêu những gì. Hiếm khi tôi và vợ có 1 buổi tối đi chơi hay đơn giản là ngồi xem ti vi mà vợ không lo tính tiề.n. Tôi có góp ý nhiều lần nhưng vợ tôi không nghe, lúc nào cũng cái lý lẽ: "Phải như thế mới giữ được hạnh phúc và có khoản tiết kiệm được".
Mà chắc chẳng nhà ai như nhà tôi vợ có tính sòng phẳng đến vô tình, sòng phẳng đến cứng nhắc ngột ngạt. Để công bằng trong việc chi tiêu, vợ tôi nói ngay từ đầu là khi nhà có khách thì khách của ai người đó chịu trách nhiệm chi. Vợ tôi tình nguyện là người đi chợ nấu nướng tiếp khách. Tôi đành đồng ý chứ biết làm sao với cái tính của vợ.
Nhưng lần này thì thật không biết cô ấy nghĩ gì nữa và tính rõ ràng của vợ ngày một quá đáng. Tháng rồi, bố tôi ở quê lên thăm cháu vài ngày vậy mà cũng bị vợ tôi cũng âm thầm tính là khách riêng của tôi.
Như mọi tháng, cuối tháng vừa rồi, vợ tôi công khai chi tiêu và chia trác tiề.n nong sòng phẳng với tôi. Trong đó, tôi thấy có phần được vợ tôi đán.h dấu sao "Tiếp khách người nhà" với tổng chi 959k. Ban đầu tôi còn ngớ người ngạc nhiên. Sao tháng rồi, tôi đâu có dẫn ai tới nhà ăn uống đâu mà lại có khoản này. Hỏi cụ thể thì vợ tôi ráo hoảnh bảo: "Ô thế ông nội lên ở 4 ngày đấy, anh quên à? Vì là bố chồng nên em tính là khách của anh và anh phải trả khoản này chứ sao!".
Tôi thật choáng với tính toán sòng phẳng tính cả bố chồng là khách của vợ tôi. Tôi không muốn lằng nhằng mấy cái khoản chi tiêu vặt vãnh này nên không thèm ý kiến, mặc vợ tính sao thì tính. Tuy nhiên, nếu bố chồng của em mà biết con dâu tính toán chi ly thế này chắc lần sau ông chẳng lên nhà các con chơi nữa.
Lấy được vợ biết tính toán chi tiêu là hạnh phúc của 1 người đàn ông nhưng như chuyện vợ tôi thì lại tính toán nhỏ nhặt quá. Cùng sống chung trong 1 mái nhà, cùng nuôi con nhưng mọi thứ rạch ròi quá khiến tôi thấy ngột ngạt dù rằng tôi vẫn dư sức lo được. Nhà có đến nỗi chi tiêu eo hẹp đâu mà em cũng lúc cũng nhắc tới tiề.n, lo toan đến tiề.n mà tôi ngán ngẩm. Tôi thấy nhiều lúc như mình đang góp tiề.n sống chung với một ai đó chứ không phải vợ tôi nữa.
Làm thế nào để vợ tôi bớt được cái tính quá sòng phẳng về tiề.n nong rạch ròi này. Tôi sợ mãi nếu mãi như này, cái tính sòng phẳng của vợ sẽ giế.t chế.t mái ấm và hạnh phúc của chúng tôi. Bởi đến một ngày nào đó, tôi sợ cả tôi và vợ không còn liên quan tới nhau nữa vì cái gì cũng mang tên sòng phẳng. Có gia đình rồi mà lúc nào tôi cũng thèm cái cảm giác ấm cúng, hạnh phúc bên vợ con mỗi tối. Ước gì tôi có được 1 người vợ không cứng nhắc, vẫn biết chi tiêu hợp lý, quán xuyến việc nhà nhưng không phải quá chi ly như vợ tôi bây giờ?
Theo Blogtamsu
Có hình xăm, tôi bị mẹ chồng gọi là gái làng chơi Tôi thật sự bất ngờ khi tình cảm của mẹ chồng quay ngoắt 180 độ khi phát hiện ra hai hình xăm của tôi. Tôi từ bé đến lớn chính là hình mẫu "con nhà người ta" huyền thoại luôn được nhắc đến trong những trận đòn roi của hội trẻ con nhà hàng xóm. 12 năm đi học, năm nào tôi cũng...