Sống chung với lũ
“Tôi muốn sống với một người vợ thật sự chớ không muốn sống chung với một cái giẻ rách”. Cô bạn thân, đúng hơn là người yêu cũ, mỗi lần thấy tôi xuất hiện với vẻ mặt nhàu nhĩ thì nói chận đầu ngay: “ Bỏ có được đâu mà bỏ? Thôi, về làm lành với người ta đi…”. Nghe cô ấy nói kiểu như đi guốc trong bụng mình, nhiều lần tôi tự hỏi: “ Sao ngày xưa mình không lấy cô ấy nhỉ? Nếu lấy một người vợ hiểu chồng như vậy, chắc là sống khỏe hơn”.
Dường như cô nàng cũng đoán được suy nghĩ của tôi nên cười tủm tỉm: “Chưa chắc đâu nha! Tui mà dễ chịu như ông nghĩ thì đã lấy được chồng chớ đâu có chết già như vầy?”. Trời, nói đàng nào, nghĩ đàng nào cũng bị chặn họng, chặn hầu như vậy, chẳng lẽ đàn bà đều như thế cả sao?
Cô gái này ngày xưa tôi đã từng theo đuổi và cũng đã nhận lời yêu tôi. Thế nhưng đến năm cuối đại học, tôi chợt nhận ra cô ấy thông minh quá, sôi nổi quá, chuyện gì cũng nổi bật nên ở cạnh cô ấy, tôi cảm thấy mình thua sút. Thế là tôi chia tay. Ngày đó, cô đã mím môi thật chặt chứ không hề khóc.
Tôi yêu một người con gái “mềm mại, nữ tính” hơn. Chính là vợ tôi bây giờ. Bà xã tôi khi ấy ngay cả cái tên cũng thể hiện sự “mềm mại”. Thu Sương, giọt sương mùa thu, thật lãng mạn, nhẹ nhàng, mong manh. Chắc chắn lấy người vợ này, tôi sẽ không bị “lấn lướt”.
Thế nhưng, tôi đâu biết, giọt sương mùa thu của tôi rất… dễ vỡ! Cưới nhau được 3 ngày, nàng đã đùng đùng đòi ở luôn nhà ngoại vì hôm ấy tôi đi “giở mâm trầu” mà nhậu xỉn cà ná. Má vợ tôi phải năn nỉ, em vợ tôi phải đưa về tận nhà. Sau hôm ấy, nàng ra “tối hậu thư”: Không được nhậu say trong bất kỳ hoàn cảnh nào!
Trời ạ, có ai trên đời này nhậu mà không say? Chỉ có say ít hay say nhiều thôi chứ cái chất ấy mà vào trong máu rồi thì mọi thứ đảo lộn. Tôi ậm ừ hứa cho qua để rồi sau này ân hận mãi vì hứa mà có làm được đâu? Nhiều người thà bỏ vợ chứ không bỏ rượu còn tôi thì không mạnh miệng như vậy nhưng lai rai năm ba sợi với bạn bè thì có cắt cổ tôi, tôi cũng đành chịu chớ không lẽ vì vợ mà mất hết bạn bè? Thôi thì đành nghe cằn nhằn, đành phải năn nỉ, đành phải ôm mùng mền xuống đất những khi quá chén…
Tuy nhiên, đó chỉ mới là… lũ đầu mùa. Phải hơn 1 năm sau, khi vợ tôi có bầu thằng cu Tí thì lũ chính vụ mới tràn về. Khi ấy, nàng bắt đầu ẩm ương, khó ở. Thương vợ, ham con, tôi đành phải xông pha trận mạc từ đi chợ, nấu cơm, lau nhà… Thế nhưng, tôi làm gì, bà xã cũng không ưng bụng: Cơm thì khô, cá thì tanh, canh thì lạt nhà thì lau không sạch đi chợ thì bị mấy bà, mấy em hàng rau, hàng cá “cắt cổ”….
Giọt sương mùa thu của tôi bắt đầu lắm lời. Em có thể nói từ lúc mở mắt cho đến khi lên giường thậm chí nửa đêm thức giấc, bị thai hành, em lại lầu bầu chửi… cha của thằng nhỏ! Tôi chép miệng cho qua vì nghĩ đàn bà thai nghén chắc là mệt mỏi, khó chịu lắm…
Sinh con được 6 tháng, vợ tôi đòi đi làm nhưng không có chỗ nào nhận con nít nhỏ như vậy. Thế là tôi phải năn nỉ bà xã nghỉ thêm. Bất hạnh là điều đó cũng khiến bà xã tôi mất việc. Gánh nặng kinh tế gia đình dồn hết lên vai tôi nhưng điều đó cũng không làm tôi mỏi mệt như khi về đến nhà, lại bắt đầu nghe bà xã hát “bài hương ca vô tận”.
Thế là từ đó, tôi bắt đầu… sợ về nhà. Tan sở nếu không có ai rủ rê thì tôi lại chủ động rủ rê người ta… Được chừng 3 tháng thì ba má vợ tôi lên lịch “làm việc” với thằng con rể hư đốn. Tôi hứa với ba má sẽ không đi sớm, về trễ sẽ quan tâm chăm sóc vợ con nhưng cũng đặt điều kiện: vợ tôi làm ơn bớt càm ràm, bớt mặt nặng mày nhẹ với chồng con…
Thỏa thuận được thực thi chừng 1 tháng thì vợ tôi bắt đầu đi làm lại. Vậy là tôi có thêm nhiệm vụ đưa rước con để vợ toàn tâm, toàn ý cho công việc. Thậm chí, tôi còn tranh thủ hôm nào về sớm lại nhào vô bếp hì hục nấu món ngon đãi vợ. Nhưng 10 hôm đủ chục, lần nào lên bàn ăn, em cũng phun cái “phèo” rồi phán: “ Chưa thấy ai nấu ăn dở như vậy“. Nói rồi em đi rót… chén nước mắm trong để chan.
Đến lần thứ 10 thì tôi tuyên bố: “ Thôi, từ nay em muốn ăn gì thì tự làm, tôi không nấu nữa”. Thế là em lu loa: “ Trời ơi, sao mà tôi khổ quá vầy nè? Chồng người ta thấy ham, còn chồng mình thấy chán”. Rồi em dẫn chứng chồng chị A, chị B vừa làm nhiều tiền, vừa biết chăm sóc vợ con… Nghe vậy, tôi lại đi nhậu tiếp.
Video đang HOT
Có lẽ ngày vợ tôi vui vẻ duy nhất trong tháng là ngày tôi lãnh lương mang về (Ảnh minh họa)
Lần này chỉ 1 tháng sau là ba má vợ tôi xuất hiện với những lời giáo huấn cổ điển như đàn ông là cái nóc nhà nóc nhà mà dột thì mọi thứ trong nhà sẽ hư hỏng nào là đàn ông phải rộng lượng thì mới đáng mặt làm chồng, làm cha… Tôi nghe cũng phải nên lại tu chí làm cha, làm chồng.
Thế nhưng cái sự đời không đơn giản. Nếu nặng cái này quá thì sẽ nhẹ cái kia. Không ra ngoài được thì tôi rủ bạn bè về nhà chứ chẳng lẽ sống trên đời mà chỉ biết có mình mình? Lần đầu bạn tôi ghé chơi, bà xã tôi còn vui vẻ chào mời lần thứ hai thì đã bắt đầu bớt vồ vập… Đến lần thứ ba thì nàng ẳm con vô phòng, chẳng ló mặt ra. Sau hôm đó, bạn bè tôi cũng không dám lui tới.
Không chỉ với bạn bè mà bà con, em út bên nhà tôi ghé chơi, em cũng có vẻ mặt chằm vằm, chù ụ như vậy. Có lẽ ngày vợ tôi vui vẻ duy nhất trong tháng là ngày tôi lãnh lương mang về. Em ngồi đếm say sưa, xong tách bạch phần nào chi tiêu, phần nào để dành.
Công bằng mà nói, vợ tôi là người kim chỉ, chi tiêu căn cơ, không bao giờ lãng phí. Đến nỗi, những thứ cho riêng mình, em cũng không quan tâm. Đi làm thì chỉ có mấy bộ quần áo mặc đi, mặc lại đám tiệc thì thôi khỏi nói, em chẳng bao giờ đi với lý do “đi một mình anh đỡ tốn tiền hơn”.
Mấy lần tôi làm thêm có tiền, bảo em đi sắm mấy bộ quần áo mặc ở nhà cho tươm tất nhưng rồi em lại mang tiền đi… gởi tiết kiệm với lý do: “ Có ai chết vì mặc quần áo cũ đâu?”. Đành là vậy, nhưng trong mắt tôi, hình ảnh người phụ nữ với mấy cái cuốn tóc lổn nhổn trên đầu, bộ quần áo đã sờn hết gấu, lưng thun giãn hết cỡ, tuột lên, tuột xuống thật tình là… nhìn chẳng muốn nhậu nữa!
Khi tôi nói điều này với em thì giọt sương mùa thu của tôi lồng lộn lên : “Tôi làm như vậy là vì ai? Vì anh, vì con, vì cái nhà này. Đàn ông các anh chẳng lẽ không còn biết chuyện gì ngoài chuyện đè ngửa vợ ra để thỏa mãn dục vọng? Nói thật lòng, tôi cũng chán lắm, mệt lắm rồi. Anh nói anh không đụng đến tôi nữa hả? Tôi còn cầu như vậy nữa. Tôi chớ có phải anh đâu mà ham hố? Anh có giỏi thì cứ ra ngoài giải quyết đi”.
Trời ạ, có người vợ nào lại xúi chồng mình đi ăn bánh trả tiền thế không? Đã vậy thì thôi. Tôi giận dữ: “ Tôi muốn ly hôn. Tôi muốn sống với một người vợ thật sự chớ không muốn sống chung với một cái giẻ rách”. Khi nói điều này, tôi thấy trong mắt vợ tôi một tia thật lạ. Dường như đó là sự thảng thốt. Nhưng tôi đã quyết rồi. Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này…
… Khi nghe tôi dốc bầu tâm sự, cô bạn thân của tôi có vẻ nghĩ ngợi. Cuối cùng cô bảo tôi: “ Vợ anh có những mặt chưa được, nhưng nói chung thì cũng có nhiều tính tốt… Nếu cứ chăm chăm nhìn vào tật xấu của nhau thì làm sao mà sống được? Anh về làm lành với vợ đi. Cơ bản, Thu Sương là người tốt”.
Cô bạn tôi còn nói rất nhiều, cuối cùng đuổi tôi về sau khi đã cho tôi ăn uống no say.
Tôi về nhà, bà xã lỏn lẻn ra mở cửa, hỏi tôi đói bụng không? Chẳng nghe tôi trả lời, em rón rén xuống bếp dọn cơm. Dù đã no nhưng tôi vẫn ngồi xuống mâm cơm.
Vợ tôi ngồi trước mặt. Đến lúc đó tôi mới để ý thấy trên đầu em không có mấy cuốn tóc lổn nhổn. Bộ quần áo em mặc trên người hình như tôi mới thấy lần đầu. Hình như em mới tắm nên có một mùi hương thoang thoảng xung quanh. Tôi nhìn xung quanh: Bếp núc gọn gàng trên lưng ghế, tay nắm tủ chén… không thấy quần áo mắc lủng lẳng như mọi khi…
Tôi cố nén cười, thầm nghĩ: Thôi thì đành phải tiếp tục sống chung với lũ vậy vì thật ra lũ cũng có mặt tích cực. Mỗi khi lũ về thì tôm cá đầy đồng, phù sa màu mỡ, ruộng vườn phì nhiêu…
Thôi, nghĩ vậy đi cho khỏe…
Theo 24h
Vợ "hổ mang"
Người thì không biết cách dạy vợ, người ý thức cao về việc này nên đã sớm có biện pháp "rèn" vợ.
Vợ "lông ngôn", chông đành "ngâm tăm"
Ngày cưới Long, chú rể được dịp "nở mày nở mặt" vì ai cũng khen cô dâu xinh. Quyên trắng trẻo, người dong dỏng cao, tính cô lại hay nói nên nhanh chóng gần gũi bạn bè, người thân của Long. Long lại chừng mực, ít nói nên riêng chuyện "đấu khẩu" với người yêu, lần nào anh cũng thua. Khốn khổ nhất là Quyên rất hay ghen bóng ghen gió đâu đâu. Mỗi lần có gì nghi ngờ, cô phải ngồi căn vặn, chửi rủa cho hả dạ mới thôi.
Vợ chồng người ta lỡ có "sứt mẻ" gì vẫn thường đóng cửa bảo nhau, đằng này hễ có việc gì dù bé bằng con kiến Quyên cứ oang oang ngay trước mặt con và hàng xóm. Đã nhiều lần Long góp ý, rồi nhắc nhở nhưng biết chồng không dám "lên lớp" khi có người ngoài đứng đó nên cô vẫn chứng nào tật ấy.
Cuối tuần vừa rồi, phòng Long tổ chức đi tham quan ở Ninh Bình trong một ngày. Đường xa, lại đi nhiều nơi nên hơn 11 giờ đêm cả đoàn mới về đến Hà Nội. Do không tiện đường nên các anh không thể đưa hết chị em về tận nhà. Thiết nghĩ là trưởng phòng, phải có trách nhiệm lo cho anh chị em đi đến nơi về đến chốn nên về nhà, Long nhắn tin lần lượt cho từng người hỏi xem đã về đến nhà chưa.
Trong lúc Long đi tắm, thấy điện thoại liên tục có chuông báo tin nhắn, Quyên tò mò mở ra đọc. Máu ghen trong Quyên bùng lên, cô vào lôi thốc hai đứa con ra và bắt đầu "bài ca": " Xem bố chúng mày kìa, bảo sao mà về muộn, sao mà sáng họp, tối họp, cả tuần cơ quan, cuối tuần lại cơ quan. Lại còn ngang nhiên nhắn tin trước mặt con này à, giỏi lắm. Thích thì đi luôn đi".
Giọng Quyên cứ lanh lảnh hướng về phía chồng, vừa nói, cô vừa cầm chiếc điện thoại chỉ chỏ. Long cứ cất tiếng thì cái giọng chua ngoa kia lại sa sả át đi. Thấy bố mẹ nói to, hai đứa trẻ sợ hãi, níu tay nhau định bước về phòng nhưng Quyên nhất định không cho: " Đi đâu, ở đây mà xem bộ mặt thật của bố chúng mày kia kìa. Đô đêu". Không những thê, cô còn văng những từ bây bạ ra đê chửi chông trước mặt con cái.
Long ấm ức lắm nhưng không muốn to tiếng trước mặt con. Anh vừa kịp lên giọng: "Để cho hai đứa ngủ mai còn đi học, khuya rồi" thì vợ càng được đà giữ chặt hai đứa lại.
Đây không phải lần đầu tiên Quyên làm thế. Chắc nắm được điểm yếu của chồng nên hễ cãi nhau, cô lại nhất quyết phải cho con chứng kiến. Một lần khác, hai vợ chông cãi nhau, các con đi học, cô mở tung cửa cất tiếng oang oang về phía nhà hàng xóm. Càng thấy có người, Quyên lại càng gào to hơn như thể được dịp bù lu bù loa cho người ngoài biết.
Long không thuộc dạng người hiền như đất để vợ lên mặt cũng đành im lặng trước thói "hô mang" của vợ - sẵn sàng giương giọng, ngoái cô chửi chông vì không muôn ảnh hưởng đên con và thêm lời dị nghị từ người ngoài. Còn Quyên, cô vân giữ thói cứ phải cho người ngoài cuộc biết thì mới hả dạ.
Người thì không biết cách dạy vợ, người ý thức cao về việc này nên đã sớm có biện pháp "rèn" vợ (Ảnh minh họa)
Không cần đao to búa lớn
Nhìn vợ Tùng cơm nước, chăm sóc mẹ chồng ốm nằm viện, ai cũng trố mắt ngạc nhiên. Trước khi lấy chồng, Hoa vốn là tiểu thư con nhà giàu, việc gì trong nhà cũng có ôsin làm hết, đến luộc bắp cải còn phải gọi điện hỏi thái như thế nào cho vừa.
Vẫn giày cao gót, vẫn váy ngắn, áo bó, mỗi bước cô đi cả hành lang bệnh viện đều phải nhìn theo. Vào đến giường mẹ chồng nằm, cô vội vã bỏ túi đồ, lấy cháo, gọt cam, đợi mẹ ăn xong lại bê hết bát đũa đi rửa. Rồi cả đống quần áo trút dưới gầm giường từ hôm trước, loáng một cái cô cũng giặt xong tinh tươm mới về đi làm. Bác bệnh nhân nằm giường bên cứ tấm tắc: " Con dâu bà được cả người lẫn nết, làm gì cũng nhanh".
Tùng nhiều bạn bè, thích tụ tập nhưng hiếm khi nhậu ngoài quán. Có hôm 7 giờ tối, Hoa đã cơm nước tinh tươm thì Tùng mới kéo 5, 6 người bạn về. Thế là cô lại phải đảo ra chợ, mua vội ít đồ ăn sẵn cho các anh ngồi uống rượu trước, rồi làm thêm ít rau và vài món mang ra sau. Đám bạn Tùng cũng thích cà kê ở nhà anh bởi dù đến muộn hay đến sớm, báo trước hay không báo trước thì chỉ ra khỏi nhà vài phút, Hoa đã xoay được đủ món cho các anh lai rai cả tối.
Bạn Tùng cứ thắc mắc, sao nhà Hoa giàu có mà chả có vẻ tiểu thư, làm gì cũng thoăn thoắt. Lúc này, Tùng mới được dịp ra oai: " Phải dạy cả đấy. Các ông không biết à, không dạy có mà vợ nó cưỡi lên đầu". Nghe thế, đám bạn chẳng ai tin, cứ ngỡ Tùng chỉ giỏi "chém".
Có chứng kiến hành trình "dạy vợ" của Tùng, nhiều người mới nể thật. Ngày Hoa về ra mắt, mẹ Tùng đi chợ mua đủ thứ lỉnh kỉnh về nhưng phải trông cháu nên không thể vào bếp. Hoa định ngồi dăm câu ba điều rồi chào về nhưng người yêu không cho, bắt ở lại nấu cơm. Thế là lần đầu tiên trong đời một mình Hoa phải xắn tay nấu bữa một mình. Có con cá to không biết loay hoay ra sao, Tùng phải làm giúp. Còn lại, làm đến đâu Tùng lại chỉ đến đấy, cái gì anh không biết thì bắt Hoa vào hỏi mẹ. Không có món nào trong bữa hôm đó thật vừa gia vị, nhưng mẹ Tùng dễ tính cũng chẳng để ý mấy. Từ sau lần ấy, hễ đến chơi, Tùng lại giục Hoa xuống bếp phụ mẹ cơm nước.
Tùng kể, từ chuyện quà cáp Hoa cũng chẳng biết gì. Đến nhà ai, mua quà gì ban đầu Tùng đều phải nhắc hết. Cứ thế, đến lúc kết hôn có cả trăm thứ việc Hoa không biết gì, hoặc Tùng làm cùng, hoặc anh chỉ cho vợ cách làm. Sau một thời gian "huấn luyện" giờ Hoa đã khá hơn nhiều, dẫu chẳng đảm đang, khéo léo lắm nhưng bù lại, Hoa làm gì cũng nhanh thoăn thoắt.
Theo 24h
Vợ chồng như người dưng nước lã Trong khi bố mẹ tôi chạy vạy lo tiền thì cô ấy lại mang tiền đi cho bạn vay mượn Gửi Bạn trẻ cuộc sống! Năm này tôi 30 tuổi còn vợ tôi 27 tuổi, lúc hai đứa mới quen nhau, tôi đang làm cho một tập đoàn lớn trong nước nhưng do tập đoàn gặp khó khăn cắt giảm lương và nhân...