Sống chung với em chồng, ngày nào tôi cũng thấp thỏm một nỗi lo sợ
Tôi cũng chẳng thể ngờ, mình lại có thể gặp em trong hoàn cảnh này, lại còn sống cùng nhà.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi là con cả, vốn sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ tôi đều làm nông nghiệp, gia đình lại đông con nên tôi chẳng được học hành nhiều. Tôi nghỉ học khi có cái bằng cấp 2, sau đó tôi xin đi làm đủ nghề để giúp bố mẹ trang trải cuộc sống.
Rồi tôi nghe lời một bà chị vào làm trong một quán karaoke. Ở đó tôi tình cờ gặp em chồng tôi hiện tại. Em vào đó cùng với một đám bạn và có gọi 3 nữ tiếp viên trong đó có tôi. Mọi thứ sẽ chẳng có gì nếu như bây giờ, sau 5 năm, tôi lại gặp em chồng vào ngày ra mắt.
Sau 2 năm làm tiếp viên, tôi cũng nhờ được người quen xin vào làm công nhân một xưởng may rồi dần dần lên tổ trưởng và quen chồng hiện tại.
Anh ấy làm lái xe cho công ty tôi. Chúng tôi đồng cảm với nhau rất nhiều thứ. Anh nói nhà anh cũng nghèo nên nếu lấy anh tôi sẽ chịu thiệt thòi nhiều. Với tôi chỉ cần vợ chồng thương yêu nhau là đủ.
Video đang HOT
Tôi về nhà anh ra mắt, hôm đó cũng đúng ngày em trai anh học trên thành phố về. Thằng bé nhìn thấy tôi và tôi cũng nhìn thấy nó, cả hai á khẩu một lúc rồi im lặng. Một cảm giác lo lắng chạy dọc sống lưng.
Cứ ngỡ đám cưới của tôi sẽ có vấn đề gì đó nhưng mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tôi về làm dâu và sống chung với bố mẹ chồng. Em chồng học xong thì về quê phụ gia đình kinh doanh riêng.
Mặc dù em chồng không nói nhưng hễ gặp em tôi lại nhớ đến quá khứ của mình, tôi rất lo sợ một ngày nào đó mọi sự vỡ lở. Có thể ngày đó tôi làm công việc ấy trong sáng nhưng chắc chắn sẽ chẳng ai nghĩ thế, mỗi ngày phải đối diện em với em chồng với chồng tôi lại căng thẳng.
Tôi đang có em bé 1 tháng mà lúc nào tôi cũng cau có, sợ sệt, có đêm ngủ còn giật mình. Tôi không biết nên làm thế nào để vượt qua chuyện này nữa, nếu ai đó biết thì cuộc sống của tôi sẽ sao đây… Xin cho tôi lời khuyên với.
Theo Phunutoday
Tôi bị em chồng hại thê thảm từ nhà đến công ty
Em chồng còn dựng chuyện nói tôi hay bị chồng đánh vì dám lên mặt dạy đời chồng, ăn ở dơ bẩn, thiếu trách nhiệm với con cái...
Vợ chồng tôi từ khi cưới đã chuyển lên thành phố sống cho tiện việc đi làm. Một tuần, chúng tôi lại dẫn con về chơi với ông bà nội. Nhà chồng tôi ở quê nhưng cũng thuộc diện khá giả, nhà cửa ổn định.
Vì ở riêng nên cuộc sống của tôi khá thoải mái. Mẹ chồng tôi tâm lý, tuần nào cũng đưa lên không biết bao thứ rau, trứng, cá đồng ở nhà nuôi. Mỗi tuần về, tôi cũng hay mua quà cho mọi người. Khi thì cái áo mới cho em chồng, khi thì thang thuốc bổ cho mẹ chồng, khi thì vài lạng trà ngon cho bố. Vì thế, mối quan hệ của tôi với mọi người rất tốt.
Mọi chuyện chỉ đảo tung lên khi em chồng tôi chuyển lên sống và làm cùng công ty với tôi.
Chẳng là em ấy tốt nghiệp đại học xong thì xin không được việc theo đúng chuyên nghành. Thấy trong công ty còn thiếu một chân kế toán, tôi mới cố xin cho em ấy vào làm. Em chồng tôi mừng lắm, cứ rối rít cảm ơn.
Những ngày đầu, em chồng tôi đi đi về về. Nhưng được 1 tháng thì mẹ chồng bảo tôi cho em ở lại vì đi lại xa quá. Tôi không vui lắm nhưng cũng đồng ý.
Em nói tôi sống ở nhà chồng chẳng ai ưa vì kiêu căng, lúc nào cũng cho mình đúng. (Ảnh minh họa)
Dọn lên ở chung, ngày hai chị em đi làm cùng. Thời gian đầu cũng tạm ổn. Nhưng càng sống lâu, tôi càng ngán tận cổ cô em chồng lười biếng, ham ăn, lại nhiều chuyện.
Em ấy gần như không giúp tôi bất cứ chuyện gì. Đi làm về, tôi quay cuồng với con cái, nấu nướng, giặt giũ. Còn em ấy thì nằm trên phòng xem phim hoặc vi vu đi chơi. Đợi khi tôi dọn cơm, em ấy mới xuống. Đến quần áo, em ấy cũng không chịu bỏ vào máy giặt giúp tôi, cứ vứt lung tung trong nhà tắm, nhìn bừa bộn không sao chịu nổi.
Nhiều khi, bận quá, tôi nhờ em ấy trông cháu giúp thì em ấy nhăn nhó. Chơi cùng cháu được 5-10 phút là nạt nộ, đánh mông cháu. Xót con, tôi lại vừa tự trông, vừa nấu nướng, dọn dẹp.
Tôi nói với chồng, anh cũng góp ý nhiều lần. Nhưng đâu lại vào đó. Thậm chí, có lần em chồng còn gọi điện khóc lóc kể tội tôi với mẹ chồng. Em ấy nói tôi khó khăn, bắt bẻ em ấy. Rồi em ấy đòi dọn về. Mẹ chồng tôi tin con gái nên lại mắng tôi. Ức chế không để đâu cho hết. Lắm lúc chỉ mong em ấy dọn đi thật đi cho rồi.
Đó là chưa kể em chồng thường xuyên nói xấu tôi trong công ty. Tôi là tổ trưởng, quản lý gần 20 nhân viên cấp dưới. Em chồng làm khác tổ, nhưng cứ tìm cách đến tổ tôi chơi.
Rồi em ấy bắt đầu làm quen thân với vài người và kể xấu về tôi. Tôi chẳng biết gì, cho đến khi một chị đồng nghiệp lên tiếng, bảo tôi cẩn thận với em chồng.
Hóa ra, em chồng thấy tôi được cấp trên ưu ái nên ganh ghét. Em ấy nói tôi xấu tính, lươn lẹo, mồm miệng lanh lẹn nhưng xảo trá... Em nói tôi sống ở nhà chồng chẳng ai ưa vì kiêu căng, lúc nào cũng cho mình đúng. Em dựng chuyện nói tôi hay bị chồng đánh vì dám lên mặt dạy đời chồng, ăn ở dơ bẩn, thiếu trách nhiệm với con cái...
Nói chung, em biến tôi thành người vô cùng xấu xa, xấu đến mức không còn gì để nói tới nữa trong mắt mọi người. Cũng may nhưng chị em trong tổ đã quá hiểu tôi nên chẳng ai tin những lời em chồng tôi nói. Nhưng những người ở tổ khác thì bắt đầu tin. Họ khen em chồng tôi ngây thơ, dễ thương. Còn nói tôi chảnh chọe, ỷ có sếp quan tâm nên khinh thường người khác...Mấy lời đó đến tai sếp, anh ấy gọi tôi lên làm việc khiến tôi càng thêm bực bội cô em chồng mình.
Hỏi thẳng em chồng thì em ấy thủng thẳng nói chỉ nói sự thật. Trời ạ, sự thật là em ấy đang muốn leo lên vị trí của tôi thì có. Giờ tôi phải làm gì để em chồng tự giác rút lui khỏi công ty đây? Nếu em ấy còn ở lại, phá bĩnh thì chắc tôi không trụ lại được mất.
Theo PNO
Đêm nào tôi cũng thấp thỏm lo sợ vì chồng quá ham hố chuyện gối chăn Tôi không biết nên làm thế nào nữa, cưới nhau 7 năm, tôi mòn mỏi quá mức chỉ vì chồng có nhu cầu quá cao. Tôi 32 tuổi, kết hôn được 7 năm. Chồng tôi là người thành đạt, tốt bụng, anh yêu thương vợ con hết lòng hết dạ. Cuộc sống của hai chúng tôi đủ đầy, nói chung tôi khá hài...