Sống chung hơn 15 năm dù chồng… gặp gái là “đong”
Minh lăng nhăng, nay cô này, mai cô khác, hở đâu là đong, nhìn đâu là đưa. Ngọc biết từ trước khi cưới, cho đến giờ vẫn sống chung “với người tình của cả thiên hạ” hơn 15 năm.
Ai biết chuyện cũng khen Ngọc giỏi chịu đựng, thậm chí chửi cô ngu. Thật ra, cũng không ít phen Ngọc làm căng cho banh chành mọi chuyện, cũng đã làm đơn, tính chuyện ra tòa.
Nhưng khi bình tĩnh lại, cô thấy rõ vợ chồng mình rất hạnh phúc, Minh yêu chiều vợ con, hết lòng vì gia đình. Anh thiếu nước đội vợ lên đầu mà không hiểu sao, cái bệnh lăng nhăng không bỏ được.
Minh từng có lần cầm dao, đòi chặt đứt ngón tay thề thốt với vợ không léng phéng nữa. Chỉ được vài tuần, anh đã nhắn tin đong đưa cô nhân viên mới đến phục vụ ở quán cà phê gần nhà.
Ngọc “sống chung” với tật lăng nhăng của chồng hơn 15 năm nay (Ảnh minh họa)
Từ khi quen, Ngọc đã thấy tính lăng nhăng của Minh. Theo đuổi Ngọc, nhưng cùng lúc anh để mắt một vài cô khác và cũng không khước từ các mối mới quen.
Ngọc giận, Minh cười nói: “Anh đã hứa hẹn gì với em đâu, anh có quyền tìm hiểu người hợp với mình chứ. Em cũng vậy, nên gặp gỡ nhiều người để tìm người hợp với mình”.
Mấy năm hai người yêu nhau, không biết bao nhiêu cô đến với Minh rồi đi, mối tình với Ngọc là bền vững nhất dẫn đến hôn nhân.
Cưới nhau về là những tháng ngày Ngọc liên tục bắt quả tang chồng qua lại với cô này cô kia. Quả tang ở đây là qua tin nhắn, qua lời người này người kia và cả lời thú nhận của Minh. Chứ Ngọc xác định, mình không bao giờ đi đánh ghen, hay dằn mặt tình địch.
Có lần hùng hổ nhất Ngọc nghĩ, theo dõi bắt tại trận một lần, mời cô tình địch thay quần áo bước ra ngoài, còn mình cho chồng nhát là xong. Cô cười, rùng mình, rồi chép miệng: Chả dại!
Video đang HOT
Minh không kén chọn, đối tác, bạn bè, nhân viên nhà hàng, bạn cũ… ai hợp mắt là anh xin số làm quen, đi cà phê. Nhiều khi, biết “đối tác” của chồng, Ngọc lắc đầu ngán ngẩm.
Một “mối tình” của Minh thường chỉ kéo dài vài tháng, dai dẳng nhất cũng không đến một năm. Có nhiều em chỉ tán tỉnh qua tin nhắn, chẳng gặp mặt, một thời gian nói chuyện chán rồi thôi. Có những em cũng hẹn đi cà phê, rồi tiến tới đâu nữa, Ngọc cũng không muốn biết.
Có lần, Minh quen cô đồng nghiệp của anh bạn thân, nhắn tin, gặp gỡ qua lại nghe đâu cũng thân thiết lắm. Được đâu vào tháng, cô ta tìm đến Ngọc đánh ghen ngược, nói Ngọc buông tha cho Minh để anh tự do đến với mình.
Ngọc đưa cho cô gái tờ đơn ly hôn, nhờ cô năn nỉ Minh ký vào. Cô gái cầm tờ đơn ly hôn, đắc chí ra về. Khổ nỗi, biết tình nhân đến “làm phiền” vợ, cô nhắn tin, gọi réo rắt cỡ nào cũng không được Minh nữa.
Ngọc chán với việc lăng lăng của Minh từ lâu, cũng quen luôn với việc đầu mình mọc đầy sừng. Cô không muốn mất năng lượng cho việc anh quen ai, làm gì. Đối lại, cô tập trung nuôi con, làm việc, kiếm tiền, làm đẹp, phát triển bản thân…
Ngọc yêu chồng, bỏ chồng là việc không dễ đối với cô. Nhưng sau hôm bị “bồ” của chồng dằn mặt, Ngọc đưa ra bản nguyên tắc “lăng nhăng” cho Minh.
Cô yêu cầu chồng không được “đong” với các đối tượng như người dưới 18 tuổi, phụ nữ đã có gia đình, bạn của vợ, không được đi qua đêm, không được quay clip riêng tư…
Cô cũng cảnh báo, có thể bất kỳ lúc nào, cô sẽ lên công ty anh “lột trần” bộ mặt ông trưởng phòng hiền lành, đạo mạo.
Minh sĩ diện, ngoài lăng nhăng nhưng ở công ty rất nghiêm túc, trọng danh dự. Minh ôm vợ, lại điệp khúc cả chục năm qua: Anh thề, từ nay chấm hết!
Ngọc nói thêm, với người đàn ông lăng nhăng, phải chuẩn bị tinh thần, bị vợ con bỏ bất kỳ lúc nào. Cùng với đó, là Minh phải ký bản cam kết nếu Ngọc là người chủ động ly hôn, Minh sẽ ra đi tay trắng.
Hai năm nay, Minh đã bớt tật lăng nhăng, chỉ có lần nhắn tin “à ơi” với cô bạn học cũ vừa chia tay với chồng.
Thấy tấm thiệp mời trên bàn, tôi liếc qua thì sốc vì tên vợ cũ chình ình ở phần nhà gái, lời giải thích của cô ấy càng khiến tôi xấu hổ
Tối ấy, tôi trở về nhà thì không thấy vợ cũ chuẩn bị cơm canh gì. Thay vì thế, tôi lại thấy tấm thiệp mời ở trên bàn, và cô ấy chính là cô dâu!
Tôi và Thanh đã ly hôn được 2 năm, nhưng vẫn sống chung một nhà. Chuyện này ai nghe xong thì cũng sửng sốt, nhưng thật tình tôi thấy khá tốt. Chúng tôi ai nấy có cuộc sống riêng, chỉ ở chung để chăm cho 2 đứa nhỏ, và để các con không bị thiếu thốn tình cảm. Tôi và Thanh đều có thể thoải mái đi với bạn bè, qua lại, tìm hiểu đối tượng mới... mà chẳng ai quản, chẳng bị ai đánh giá. Nếu buồn hay cô đơn quá, thi thoảng vợ chồng tôi cũng vẫn "vui vẻ" với nhau.
Lý do khiến chúng tôi bắt đầu cuộc sống như thế này là do Thanh. Hồi ấy, khi phát hiện tôi ngoại tình, cô ấy điên cuồng đòi ly hôn. Tôi cũng xin lỗi, xuống nước nhiều mà Thanh chỉ khóc bảo không chịu được cảnh bị phản bội. Mỗi lần nhắm mắt là cô ấy tưởng tượng ra hình ảnh ấy, lại buồn.
"Em có thể tha thứ, nhưng lại không thể quên. Em sợ rồi chung sống nhưng lâu lâu đem ra dằn vặt anh, càng khổ cho cả hai" - Tôi nhớ Thanh đã nói như thế.
Rồi tôi cũng không níu kéo nữa, ký vào đơn và ra tòa. Nhưng sau một khoảng thời gian ra tòa lần 1, lần 2... và được hòa giải, tôi với Thanh lại thấy thoải mái với nhau hơn. Đặc biệt, em không gay gắt như hồi đầu nữa, cũng mở lòng, muốn cho cả hai một cơ hội. Cũng có thể vì thời gian đó tôi chịu khó chăm sóc con, đỡ đần việc nhà và nịnh vợ hơn nên Thanh cảm động?
Tuy nhiên, điều khiến em quyết định vẫn chung sống dù thủ tục ly hôn đã xong xuôi chính là bởi 2 đứa con. Hồi đó, con gái lớn mới 5 tuổi và đứa út 2 tuổi. Thanh nói chúng quá bé để chịu cảnh chia ly, mỗi đứa mỗi nhà, cả tuần gặp bố/mẹ có ngày cuối tuần.
Một lần con gái bị ngã trầy xát chân tay và phải vào viện, vợ chồng tôi hộc tốc chạy vào, con bé đã cầm tay cả hai và khóc: "Bố mẹ đừng sống riêng được không? Bạn Bông bạn ấy bảo cả tuần mới được gặp bố, mà gặp bố lại không có mẹ đi cùng. Bạn ấy bảo con phải ngăn bố mẹ..."
(Ảnh minh họa)
Thế rồi chúng tôi sống cùng một nhà. Tuy nhiên, mỗi vợ chồng một phòng. Về việc này, Thanh bảo: "Dù sao trên giấy tờ vợ chồng mình cũng ly hôn rồi, em muốn mình tách bạch rõ ràng, phân chia việc nhà, tiền sinh hoạt sòng phẳng, chỉ sống chung vì con thôi... Mình thử sống như thế này một thời gian xem, nếu còn yêu thì mình cho nhau thêm cơ hội, khi đó cũng chưa muộn."
Tôi đồng ý. Và chúng tôi dù cùng nhà, nhưng tiền ăn hôm nào chia hôm đấy, mỗi vợ chồng sẽ chịu trách nhiệm đưa - đón một đứa nhóc. Khi nào có việc bận, có thể nhờ người kia hỗ trợ, nếu người kia bận không giúp được thì cũng không được trách mà phải tự tìm cách.
Hồi đầu chúng tôi khá vui vẻ và cảm giác không khác gì khi xưa lắm, chỉ có điều tôi không bị vợ quản tiền nhưng làm việc nhà nhiều hơn. Tuy nhiên, sau một thời gian tôi có quen người mới. Và khi đó, tôi lại bắt đầu yêu đương...
Thanh có biết, em có vẻ giận, suốt 2-3 tuần sau đó em không nhận lời đưa đón con gái giúp tôi 1 lần nào. Nhưng lúc đó tôi đang mải miết yêu đương thì làm gì quan tâm tới cảm xúc của vợ hờ nữa. Và tôi chẳng buồn quan tâm tới Thanh nữa. Thậm chí con gái tôi cũng có phần hờ hững.
Nhiều lần tôi trở về lúc nửa đêm, Thanh đã chặn cửa và trách tôi vô trách nhiệm với con, nếu không có cô ấy thì con bé sẽ thế nào. Nhưng tôi cũng cãi cùn, rằng cô ấy cứ tự ôm việc vào người rồi lại mắng tôi. "Con đã lớn rồi, em để nó tự lập chút đi. Trường cách nhà bao xa? Không để nó tự đi bộ được à? Ngày xưa 3-4 tuổi anh cũng tự đi học đâu cần ai đón đưa?
Mà em thôi ngay kiểu tự chiều con rồi lại đi trách anh vô trách nhiệm đi. Mình ly hôn rồi, việc của anh anh tự lo, kể cả chăm con lớn, dạy dỗ nó thế nào anh tự biết" - Tôi cũng không vừa, đáp trả Thanh.
Những ngày sau đó, mối quan hệ của chúng tôi khá tồi tệ. Thanh chẳng thèm nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, chuyện cơm ăn áo mặc của con gái lớn thì em vẫn không đừng được. Lúc nào em cũng lo cho nó tươm tất, tôi thì vẫn tiếp tục yêu đương mà quên luôn cả việc nhà, cả chăm con...
Thi thoảng vui vẻ, em cũng nấu một bữa thịnh soạn và cho tôi ăn ké. Ngẫm đi ngẫm lại, tôi thấy cuộc sống như thế này rất vui vẻ. Có người chăm con, cơm bưng nước rót mà tôi không bị quản thúc hay chịu trách nhiệm gì. Bản thân thì vẫn được vui vẻ, thoải mái yêu đương bên ngoài...
Tuy nhiên, hôm gần đây, tôi trở về nhà thì chẳng thấy ai. Thanh cũng không chuẩn bị cơm nước, hai đứa nhóc có lẽ cũng theo mẹ đi đâu đó. Tôi tiến tới bàn ăn thì chỉ thấy 1 tấm thiệp mời. Tiện tay, tôi cầm lên xem của ai thì sửng sốt khi nhận ra tên vợ mình chình ình ở phần tên cô dâu.
Việc vợ tôi trùng cả họ và tên cô dâu xác suất đã khá hiếm: Phạm Hà Lâm Thanh, chưa kể tên bố - mẹ cô dâu cũng y hệt. Sao có thể? Không lẽ vợ cũ của tôi tái hôn???
Tôi vội vàng gọi điện cho Thanh, nhưng mãi em mới nghe. Ở đầu dây bên kia, bọn trẻ con tíu tít khen mẹ mặc váy này đẹp, váy kia xinh... Tôi sửng sốt lắm, vẫn cố giữ bình tĩnh để hỏi về tấm thiệp cưới, cô ấy bình thản đáp: "À, đó là thiệp mẫu em chuẩn bị đem đi in. Em sắp lấy chồng rồi, nhưng em sẽ chăm cả 2 đứa nhỏ. Em thấy anh không có khả năng lo tốt cho các con đâu!".
"Tại sao em không nói với anh 1 câu? Em làm gì phải thông báo..." - tôi tức giận nói, nhưng chợt nhận ra bị "hớ" nên dừng lại.
"Mình ly hôn rồi mà anh. Anh quen ai, yêu ai em đâu có quản? Vậy nên chuyện này em cũng không có nghĩa vụ phải thông báo. Anh yên tâm, em là mẹ, em vẫn coi con là số 1. Dù lấy chồng mới, em cũng không bỏ bê con đứng chờ cổng trường 1 mình hay để nó đói, nó khát đâu" - Thanh đáp.
Câu nói của em khiến tôi sượng sùng không nói nên lời. Vì tôi đúng là người cha như thế. Tôi giờ mới cảm thấy vô cùng hối hận, cứ nghĩ khi vợ đồng ý ly hôn mà vẫn ở chung là cô ấy sẽ không thể bỏ tôi. Hoặc chẳng 1 gã đàn ông nào dám yêu người phụ nữ như cô ấy, nhưng tôi nhầm rồi...
Nhìn thấy váy mới mua của bạn gái còn nguyên mác, tôi lấy kéo cắt giúp, không ngờ phản ứng của cô ấy khiến tôi "đứng hình" Thấy bạn gái cất chiếc mác đã cắt vào túi tôi lấy làm lạ hỏi nhưng cô ấy chỉ cười trừ, để rồi một ngày phát hiện sự thật khiến tôi sốc thật sự. Tôi và Tâm làm cùng công ty, chúng tôi yêu nhau đến nay được gần một năm rồi, tình cảm của hai đứa ngày một sâu đậm. Lương của...