Sống chậm với Tết
Tôi đã có cái Tết ‘chậm’, tận hưởng sâu từng khoảnh khắc vàng son của mùa Xuân…
Hồi bé, nói thật là mỗi lần chuẩn bị nguyên liệu làm các loại bánh Tết, tôi ngán lắm. Con nít mê chơi, chỉ trông được rảnh rỗi là tót sang nhà chúng bạn, bày đủ trò chơi, có khi lê la cả ngày không biết chán. Vậy mà bây giờ, tôi thèm cảm giác được phơi lá chuối, xay bột, gói bánh, đổ khuôn, canh lửa…
Đi chùa đầu năm
Bây giờ, gia đình tôi đã chuyển lên thành phố sống. Ăn Tết cũng đơn giản hơn xưa. Không còn làm đủ loại bánh chưng bánh tét, bánh ít bánh in…để dành ăn đến “ra giêng”. Mẹ tôi chỉ mua đủ bánh cúng, mâm quả, nấu nướng cũng vừa phải. Cũng không ai ăn uống nhiều như năm tháng còn thiếu thốn.
Những cái Tết trong thành phố êm đềm trôi qua, cũng sum vầy đoàn tụ, cũng đượm vị truyền thống bữa cơm ngày Tết. Nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy thiếu thốn – như là dư vị của những ký ức không thể lãng quên.
Có năm, tôi đề nghị nhà làm bánh, cho có cảm giác được trở về với những năm tháng cũ. Mẹ tôi đồng ý, nhưng chỉ là bánh ít và bánh ít trần. Nhà phố muốn nấu bánh tét xuyên đêm cũng không có bếp. Anh chị em tôi được dịp hào hứng rôm rả làm bánh cùng nhau. Những bàn tay gói khéo những bàn tay gói vụng. Mà vẫn ngập tiếng cười.
Mẹ tôi được dịp trổ tài hướng dẫn – kỹ năng làm bánh của mẹ gần như bị bỏ quên từ khi lên phố sống. Ăn uống không bao nhiêu, thèm gì ra đầu ngõ đã có ngay. Mua vừa nhanh vừa rẻ tiền lại không mất công. Nhưng cảm giác tự mình làm ra chiếc bánh, trong không khí ấm cúng thư thả ngày Tết thật tuyệt diệu. Cũng chỉ có những ngày nghỉ ngơi này, người ta mới có thời gian làm những việc mà trong năm quá bận rộn không để tâm, hoặc có rảnh rỗi cũng không làm vì không cần thiết.
Video đang HOT
Về bên hiên nhà ngắm một cành hoa…
Lúc còn bé, Tết là dịp được mặc quần áo mới, ăn ngon, tha hồ đi chơi và nhận tiền lì xì. Già đi, Tết đơn giả là khoảng thời gian được buông bỏ công việc, thảnh thơi tổng kết một năm và là những ngày sống thật chậm rãi với bản thân, với gia đình. Có những sáng cuối năm, anh chị em tôi không đi đâu mà chỉ quanh quẩn ở nhà trò chuyện với mẹ, cùng nhau nấu nướng.
Những đứa trẻ ngày xưa bây giờ đã thành vợ, thành mẹ, ai cũng có thể nấu ăn ngon. Mỗi người chăm chút một món, bày biện lên mâm và ngồi xuống ăn uống rôm rả. Vậy mà vui. Đôi chân tôi không còn đòi phải ra đường đi chơi đâu nữa, nếu có, cũng chỉ là vì đám cháu nhỏ háo hức với Hội hoa xuân, Đường hoa, đường sách…
Tết về ngồi bên hiên nhà nghe chuyện xưa của mẹ. Mân mê những tờ thư cũ, những trang nhật ký vẫn còn lưu giữ từ thưở học trò. Cả hình ảnh, nét chữ của mình thời ngô nghê. Bật cười mà thấy nhớ sau là nhớ những năm tháng đã lùi rất xa vào quá vãng. Năm tháng vẫn trôi đi nhanh đến vô tình, cho những đứa trẻ lớn lên, để những người già ngày một về bên kia dốc.
Mỗi mùa Xuân sang, người thêm một tuổi…
Có nhiều lúc, tôi tự hỏi rằng nếu không phải bị ràng buộc bởi biết bao trách nhiệm, công việc, gánh nặng…Nếu được tự do lựa chọn cuộc sống như mình mong cầu, thì con người sẽ chọn gì? Có lẽ, sẽ là về ngồi bên mái nhà với những người yêu thương, đi những chuyến khám phá đất trời, nói cười vô lo trong ngần cùng bạn bè. Trái tim sẽ đập những nhịp vạn sự bình an, hạnh phúc.
Thời gian cho đời người những ngày Tết, chính là để mỗi người được sống tự do, nhẹ nhàng như vậy. Để được thanh lọc tâm hồn. Năm cũ có thế nào rồi cũng qua, khởi đầu năm mới bằng niềm vui, nguồn năng lượng tích cực và những mục tiêu mới. Nhiều mùa Xuân, tôi không đi đâu xa. Chỉ lòng vòng ngắm những con đường yên vắng của ngày cuối năm đã đủ thấy yêu không gian mình đang sống, thấy quý những vòng quay của trời đất để thay mới cảm xúc của lòng người. Sống chậm lại trong những ngày Tết cũng là một cách tận hưởng sâu từng khoảnh khắc vàng son của mùa Xuân…
Bùi Tiểu Quyên
Theo phunuonline.com.vn
Tết ấm của hai cậu bé mồ côi
Những ai đã từng đọc cuốn "Lỗi của những vì sao" chắc hẳn sẽ ngầm hiểu hàm ý của tác giả: Có lẽ lỗi thuộc về những vì sao định mệnh chiếu sai đường, nên những người yêu thương chẳng thể đồng hành mãi cùng nhau.
Nhưng hơn cả, chúng ta, có lẽ ai cũng đã ít nhiều phải đối mặt với sự nghiệt ngã của số phận, nhưng lựa chọn cách sống thế nào trong cuộc đời lại phụ thuộc hoàn toàn vào mỗi người.
Vụ cháy khu nhà trọ nằm trên đường La Thành hồi tháng 9-2018 những tưởng không có thiệt hại về người, nhưng mấy ngày sau người ta phát hiện hai nạn nhân là một cặp vợ chồng đưa con mới sinh lên Hà Nội chữa bệnh. Hiếm hoi lắm, chữa chạy bao nhiêu chỗ, anh Tạ Văn Tính và chị Hà Thị Lành (ở Thanh Sơn, Phú Thọ) mới sinh thêm được thằng cu nữa. Dù còn nghèo, nhưng vì thương thằng cu lớn, sợ nó không có anh có em nên anh chị cố gắng chạy chữa để sinh thêm em bé. Nhưng do sinh thiếu tháng, nên thằng bé phải lên BV Nhi Trung ương ở Hà Nội để được các bác sỹ theo dõi chữa bệnh sưng phổi. Thằng bé phải nằm cách li trong lồng kính, hàng ngày, anh chị thay nhau vào chăm con, tối lại về nhà trọ gần BV để nghỉ ngơi.
Cũng vì túng, nên để duy trì thời gian lâu dài chăm con trên thành phố, anh Tính, chị Lành chỉ dám thuê nhà trọ giá rẻ gần BV để tiết kiệm tiền. Nào ngờ, con thơ còn chưa kịp được bố mẹ làm giấy khai sinh đã xảy ra sự việc đau lòng. Cùng một lúc, hai cậu bé - một 14 tuổi, một mới 2 tháng tuổi đã mồ côi cả cha lẫn mẹ.
Hai anh em Công, Minh và ông bà nội.
Anh Tạ Đình Thông - em trai út anh Tính kể, cách đây hơn 20 năm, anh trai anh lấy chị Lành, vợ chồng anh chị sinh sống bằng nghề cày cấy. Nông nhàn, cứ hết việc vợ chồng lại đi làm thuê làm mướn, lao động tự do, ai thuê gì làm nấy. Do mắc bệnh khó sinh nở, cứ gom góp được bao nhiêu tiền anh Tính chị Lành lại dùng chữa trị với mong ước có một mụn con. Sau 5 năm, thằng cu lớn Tạ Thành Công ra đời là niềm hạnh phúc của anh chị. Đến gần đây, thấy sức khỏe tạm ổn, anh chị quyết định sinh thêm bé Tạ Công Minh.
Còn nhớ, cái hồi tháng 10, khi những thước phim do VTV phát sóng hình ảnh ông nội hai bé Công và Minh cùng Công xuống BV Nhi thăm em bé. Từ ngày bố mẹ mất, Minh được các bác sĩ, y tá tại khoa điều trị tích cực tận tình chăm sóc. Thằng cu Minh lúc đó tròn 4 tháng, vì sinh non nên vẫn bé xíu. Nhưng bàn tay nó cố vươn ra nắm chặt lấy tay thằng cu anh và tay ông nội. Thằng em khóc toáng lên, thằng anh lớn lại vỗ vỗ bàn tay nhè nhẹ vào em và dỗ: "Anh đây, không khóc. Em đừng khóc. Cố gắng mạnh mẽ nhé, để về với anh...".
Sau đúng một tháng xảy ra biến cố, thằng cu bé được bác sỹ cho xuất viện. Cả nhà đón em về chăm sóc. Với anh cu lớn, điều ước của nó đã thành hiện thực - món quà mà bố mẹ để lại cho nó - em Minh của nó đã được về với gia đình.
Theo anh Thông, từ ngày đón bé Minh về nhà, việc chăm sóc chính do bà nội và cô út đảm nhận chính. Bà nội pha sữa thì ông nội bế bé Minh. Cứ ngày 17 hàng tháng, cả nhà lại nhớ lịch đưa bé lên khám định kỳ. Trước còn đỡ, chứ giờ, rét mướt, cả nhà lo cho bé lắm, sợ mưa rét, nhưng vẫn cứ phải đưa Minh lên khám, xem có bệnh tình gì không. Chỉ cần em bé khỏe thì cả nhà mới bớt lo.
Cả nhà cứ nhìn vào thằng bé - món quà của cuộc sống mà bố mẹ bé đã phải đánh đổi cả tính mạng là từ ông bà đến các cô chú lại thấy vơi đi nỗi nhớ thương. Cháu mình, cứ tập trung nuôi cho nó khỏe mạnh thôi. Mà ông bà dù đã có tuổi vẫn chăm bé kỹ và cẩn thận lắm. Bé Minh còn non và yếu, buộc phải được chăm sóc trong điều kiện cách ly, hạn chế người vào thăm. Bà con hàng xóm cũng không được tiếp xúc với cháu. Ông bà bảo, khi nào Minh cứng cáp hơn, cháu mới được tiếp xúc với mọi người. Đến giờ, bé Minh đã được 6 tháng, cũng được gần 5kg rồi. Với bé sinh non, lại không được bú mẹ, đây thực sự là một chỉ số quá hạnh phúc của gia đình.
Nhưng ông bà và các cô chú lo nhất là thằng anh lớn. Nó đang ở giai đoạn chuyển giao của tuổi dậy thì. Nó đã cảm nhận được sự mất mát. Nếu tâm lý nó không được quan tâm, giáo dục thì liệu nó có vững vàng trước bao nhiêu thử thách. Giờ, không còn bố mẹ, Công đã biết tự lập nhiều hơn. Ông bà nội lo cơm nước, chăm sóc em bé, Công lo việc rửa bát, quét nhà, tự giặt quần áo của mình. Quan trọng nhất là Công đã ổn định tâm lý phần nào, đã đi học bình thường. Ngoài lúc học, Công cũng mới biết pha sữa cho em, chứ bế thì chưa dám vì em bé quá.
Anh Thông còn chia sẻ, điều khiến gia đình ấm lòng và vượt qua được sự mất mát quá lớn là sự chung tay giúp đỡ của cộng đồng. Đầu tiên là sự quan tâm rất kịp thời của chính quyền địa phương. Rồi tới sự quan tâm, chia sẻ của rất nhiều cá nhân, tập thể ở mọi miền đất nước. Có người khi hay tin đã tới tận nhà thăm hỏi, chia sẻ, động viên bằng cả tinh thần và vật chất. Ở xa không tới được thì nhiều người thông qua chính quyền địa phương để gửi quà. Rồi các cơ quan thông tấn, báo chí cũng có những bài viết động viên, truyền tải thông tin, thông qua đó cũng có rất nhiều tấm lòng hảo tâm đã chia sẻ với gia đình. Số tiền mà mọi người quyên góp giúp đỡ, hiện gia đình đã gửi cả vào một quyển sổ tiết kiệm để dành cho hai anh em Minh - Công ăn học sau này. Còn tiền lãi hàng tháng dành để cùng với các cô chú và ông bà nội chăm cho anh lớn ăn học, mua sữa cho em bé Minh.
Tết này, dù vắng bóng anh Tính chị Lành nhưng gia đình vẫn sẽ lo cho Công và Minh một cái Tết đủ đầy ấm áp tình thân như lúc còn bố mẹ. Dù cả chặng đường dài phía trước còn đầy gian nan và thử thách.
Xuân Thanh
Theo phapluatxahoi.vn
Đàn ông tốt hay tồi rốt cuộc cũng chỉ ở 3 chữ này thôi Nếu bạn muốn tìm một người đàn ông tốt, hãy tìm người có 3 từ này. Một người đàn ông có tiền nhiều bao nhiêu, có tình yêu nhiều bao nhiêu, có dịu dàng nhiều bao nhiêu, đều không quan trọng. Điều quan trọng là, anh ta chịu cho bạn bao nhiêu. Có người, bạn cho anh ta 3 phần tình cảm, anh...