Sống ảo khi online
Sau mối tình đầu đi về nơi xa ấy, mình cứ tưởng sẽ hận, sẽ thù… (Ảnh minh họa)
Đọc vị một gã trai hay một cô nàng thông minh, dí dỏm, chẳng cần qua lời văn, câu chữ mỹ miều mà là nhìn sâu hơn vào cách cô ta ứng xử hay anh ta né tránh, bởi “thuyền to, sóng lớn” dám nghĩ, dám làm…
Sáng có bạn nói mình xinh, khen mình nom sáng sủa, có duyên và còn muốn mình show webcam… thú thực mình cũng không thích nói như vậy, vì nhan sắc cần đẹp tự nhiên mà không cần phải tâng bốc lên quá như thế, cũng không cần tốn công photoshop hay khoác lên mình bộ áo đắt tiền. Vì chả phải người đẹp bây giờ không nằm nhiều trong bản chất mà là ở những cái cô ta sở hữu, những cái còn bên cạnh cô ta ư!
Hôm nào mình còn bé, mình đã được khen “ nhỏ này lớn có duyên, thông minh… chắc sống sung sướng”. Lúc ấy đỏ cả mặt, ước ao, chắc sau này không những mình xinh mà còn có chút thông minh đủ để tự tin, đủ để lơ lửng với đàn ông… song đúng là “trời không cho ai tất cả”, như mình càng cố giữ, cô níu kéo thì nó lại càng xa ví như chiếc áo đẹp nhưng không thật phù hợp thì nên buông tay cho thiên hạ lựa chọn và sắm sửa. Giá mà mình ngộ ra sớm hơn thì hay bởi bây giờ mình biết cuộc sống tự do thật thú vị.
Thế này nhé, ban ngày vừa làm vừa online và lướt net, nghề và sở thích của mình cần thông tin rộng, dài, sâu… và càng “bùa ngải” càng tốt. Càng có thể thổi bùng ngọn lửa lớn và dập tắt những đám cháy leo lét phía sau. Khi online, mình cần những thứ như tự tin, nhan sắc và nghệ thuật ẩn dụ, tu từ, ám thị trong câu chữ. Đối với công việc mình cần xúc tích, ấn tượng… nhưng đầy đủ để lôi kéo. Còn rảnh rang chút, mình blogging thì mục tiêu chính là câu view, để kết bạn cho online không đơn lẻ. Xem ra điều này còn khó hơn cả lập một kế hoạch bán hàng, quản lý nhân sự hay PR đúng thời điểm. Bởi lẽ hàng hóa, sản phẩm còn nghe nói mua bán, chứ blog thì có lẽ hàng vừa khan, vừa hiếm… thế nên nó phải “độc” mới dễ dàng “rao”.
Mình thì ít IQ nên không độc kiểu công nghệ nhưng show webcam mờ mờ nhân ảo cũng là một cách che đi khuyết điểm, tung ra vài câu nửa tỉnh nửa mê, am hiểu thì gọi là khôn, viết như không viết, ý tứ tự buông vào lòng người đọc, lướt qua thoang thoáng, kiểu ngày xưa chàng, nàng cưỡi ngựa xem hoa thì có lẽ sẽ phán, nhỏ này vừa dại vừa tưng tưng… hay không quan tâm thì cho là “câu chữ vô hồn, chủ nhân vô lối”. Coi không hiểu, nghe không thông, vén áo, gãi lưng nhau, ngượng chết… Thôi, chuyện của thiên hạ, mình học bon chen, thử lăn lộn xíu ngoài đời coi… xem còn mình còn cứng rắn và can đảm nữa không, ai dè… gãy mất cái móng tay mà mình chăm chút hàng tháng trời. Ôi, nếu là đàn ông mà gặp một blogger xinh, thông minh, cá tính như profile mình chế nữa thì mình xin “chết” với nàng ngay lập tức.
Cái giá phải trả cho một cuộc sống ảo mới chỉ đổi được một câu hờn dỗi của người thân (Ảnh minh họa)
Thế lại vào khúc văn chương của mình rồi, bởi cứ nhắc đến chữ “tình” là tay chân mình buồn bực, suy nghĩ cứ quẩn quanh, tim đập loạn xạ cả lên. Đành phải chia sẻ, sau mối tình đầu đi về nơi xa ấy, mình cứ tưởng sẽ hận, sẽ thù dai… ai cũng lo ngay ngáy mình sẽ “ế”. Bạn ảo còn giúp lập website, đăng nhập các forum kể chuyện tình cảm… rốt cuộc cuối cùng vẫn là để cho mình “đong đưa khi online”. Hay ở chỗ, các chàng trai mà bạn gửi profile của mình, mặc dù không được như Từ Hải cũng có thể vỗ ngực ra oai… làm mình nghe cũng choáng và say say, nhưng thấy bạn khoanh tay đứng nhìn ngay cả khi bạn cũng đang đa mang những tài, những tật của một kiếp người thì mình hiểu… thôi rồi, đừng như Từ Hải đúng từ khúc đầu đến khúc cuối… và cũng đừng dở dở ương ương như “Mã Giám Sinh mua Kiều” thì tội.
Video đang HOT
Có lẽ với người đang còn nghèo về vật chất lẫn tinh thần thì “ Thấy sóng cả chớ ngả tay chèo“, bởi “ rèm thưa không qua khỏi mắt thánh”. Khi đó, đọc vị một gã trai hay một cô nàng thông minh, dí dỏm, chẳng cần qua lời văn, câu chữ mỹ miều mà là nhìn sâu hơn vào cách cô ta ứng xử hay anh ta né tránh, bởi “ thuyền to, sóng lớn” dám nghĩ, dám làm… nhưng đừng cố chấp, đừng tham lam để đôi khi kết quả không như được mong muốn, bạn sẽ đau đớn hơn, còn mình mới ngẫm các cụ dạy không sai “ yếu thì đừng ra gió”.
Mình thì đơn giản blogger hay member gì cũng là người bình thường, chuyện của cái câu chữ chứ không phải là danh, như mở một website miễn phí thành admin ngay lập tức, chả thế, mình không câu nệ, cứ show lên thiên hạ cũng bàn, né tránh cuộc đời, học cách thích nghi, mình vẫn thấy rất hay. Biết được hơn một việc ngoài câu chữ đang biểu hiện kia là ý tứ bộc lộ khéo léo, vậy nên cứ thoải mái rào đón khi online hay đưa đẩy với thiên hạ cũng là cách để khơi dậy sự yêu thương, nghiền ngẫm hơn để biết lẽ ra không nên đánh đổi một cái thực tế với một cuộc sống ảo như thế..
Các bạn thấy chưa, cái giá phải trả cho một cuộc sống ảo mới chỉ đổi được một câu hờn dỗi của người thân, vậy là còn rất may bởi không có gì làm chuẩn, đời luôn có cái ngoại lệ, một ý vị dành cho một ai đó hay một quan điểm đưa ra để bình phẩm thì “9 người 10 ý” thì rất khó để suy xét..
Bởi thế, đừng cho đi cảm xúc của mình, hãy nhìn sâu hơn vào người đối diện, quan sát cuộc sống thực tế xung quanh, đi chậm lại để nhặt niềm vui, hạnh phúc… Nếu như không biết lo toan, phán đoán, viết profile và show webcam một cách ý tứ thì vẫn có điều ngược lại… Có điều xảy ra mà đôi khi không kiểm soát. Mình cũng thế, không ngoại lệ…
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Có duyên
Nhiều công chức nữ ghét Di, ghét cách ăn mặc khác thường, ghét sự chú ý của đàn ông đổ vào Di, ghét cả "con mồi" mà Di cuỗm được.
Di ngồi thu lu trên cái ghế xoay, mồm nhồm nhoàm nhai bánh mỳ, mắt dán vào màn hình máy vi tính. Hai ngày hôm nay, trừ những lúc bắt buộc phải đi ra ngoài, có thời gian rảnh là Di lao ra bàn làm việc. Tám tập chưởng Cổ Long khiến cô đổi tất cả thời gian tắm, buôn chuyện và nghênh mặt xem các ca sĩ thi hát trên ti vi.
Hai ngày nay, dạ dày của Di chỉ làm mỗi việc tẻ nhạt là nghiền bánh mỳ ruốc. Trong tủ lạnh còn nửa quả dưa vàng Di cũng không thèm gọt. Chị gái nhắn tin, Di chỉ reply bằng "okie" và "uh" cho tất cả mọi câu hỏi. Chị cáu quá bắn một nhát ba cái icon lông mày dựng ngược: "Dính tình online rồi hả?" Di bật cười, dụng công nhắn lại: "Một thằng cha cao mét rưỡi, đầu to như quả dưa, miệng rộng, mắt híp'. Chị há hốc mồm, bốc điện thoại bàn gọi ngay sang. Di nói ngắn gọn: "Đùa thôi, đọc tiểu sử Cổ Long* thì biết".
Di yêu Cổ Long bốn ngày liền thì cơ thể 42kg có dấu hiện suy kiệt. Cảm giác như hai mắt sắp lồi ra ngoài, giống hệt như nhân vật nữ bị bóp cổ. Di soi gương thấy một gương mặt tèm lem lờ đờ nhìn mình thì giật bắn. Vội vã lao ra tắt máy tính và liêu xiêu lê bước qua hàng cháo gà.
Bồi dưỡng xong một bát cháo và hai quả trứng vịt lộn, Di về ngủ liền tù tì mười hai giờ đồng hồ. Khi tỉnh dậy thấy điện thoại chi chít tin nhắn. Vơ quần áo, bóp keo cho tóc xù lên và lôi con cào cào trắng lao như điên ra đường. Mười lăm phút sau đã có mặt ở quán café sang nhất nhì thành phố.
Vừa ngồi xuống ghế, chưa kịp định thần có những ai ở bên, Di chỉ kịp mặc cả với thằng bạn thân: "Xin phép gọi cái gì bổ bổ nhé"! Thằng kia gạt đầu dễ dãi: "Tùy ý khanh!" Di nói dõng dạc hết mức có thể: "Một chocolate nóng và một tiramisu!". Thằng kia giở mặt ngay: "Mày làm gì như chết đói!". Di cười hì hì: "Quân tử nhất ngôn!".
Di thích những buổi tối gió mùa đông bắc ù ù ngoài cửa sổ (Ảnh minh họa)
Rít một hơi nửa cốc chocolate nóng và gặm hết nửa cái bánh Di mới phát hiện có người là ngồi cùng bàn. Tốc độ nhai chững lại một chút, tỉ lệ thuận với thoáng ngượng ngùng trên mặt. Thằng bạn quay sang giới thiệu gì đó với người kia, không quên khuyến mãi một câu cay cú: "Thông cảm, bạn em nó bị thong manh".
Di không nhớ tên khách, gọi chung chung là anh. Anh đeo kính cận, nói toàn chuyện cao siêu, phân tích tỉ mỉ sự thăng thiên bất ngờ của giá vàng và đô la Mỹ. Di gật gù nghe ra vẻ hiểu biết. Thằng bạn bóc mẽ ngay: "Anh nói thêm nữa con này nó tưởng FED là nhân vật truyện tranh". Di cười lỏn lẻn xác nhận: "Em ngu mấy vấn đề kinh tế lắm".
Sau lần ấy, Di còn gặp lại anh mấy lần nữa. Cả hai đều không ấn tượng gì về nhau. Di đặt cho anh biệt hiệu là Fed. Thằng bạn nghe xong ngật cổ ra sau ôm bụng cười: "Mày hài hước thật đấy Di, dám gọi một chuyên gia kinh tế là Phét, cũng may không đứa nào hài lòng về nhau, tao đỡ rách việc", "Định mối lái à?", "Tiện thì làm cho vui thôi, kho giải trí đang cạn". Di dẩu môi: "Đã dặn là phải kiếm anh đèm đẹp cơ mà" Thằng kia quắc mắt: "Nhìn lại mình đi, tưởng mày ngon lắm chắc?".
Di liếm liếm thìa kem thèm thuồng: "Ta không ngon, nhưng ta có duyên". Di uốn lưỡi nhấn từ "duyên" cho thật giòn. Thằng vỗ tay bôm bốp: "Ví dụ đỉnh cao về sự trơ trẽn". Vài người trong quán quay lại nhìn. Di trợn mắt đe dọa: "Câm! Nếu không muốn bị móc mắt chơi bi".
20 -10, Di nhận được tin nhắn từ một số máy lạ: "Chúc mừng Ngày Phụ nữ Việt Nam, phát huy tinh thần Bà Trưng, Bà Triệu em nhé!" Tưởng đứa bạn nào thay số, Di thô lỗ nhắn lại: "Thêm muối vào đi, nhạt quá". Một lúc sau, số máy kia nhắn lại: "Em kiêu quá! Xấu mà kiêu!"
Di nhảy bổ lên như ngồi phải lửa. Truy mãi thì ra là số của Fed. Ghê gớm đây, nhưng vẫn bình tĩnh reply: "Xin lỗi, nho còn xanh lắm". Đầu bên kia im bặt. Gì chứ khoản chao chát thì Di có thừa.
Mấy hôm sau, thằng bạn hầm hầm lôi Di ra quán trà đá. "Mày nói gì làm tao mất mặt quá". Di đay đả: "Đàn bà. Có chuyện thế cũng đi tâu". Thằng kia đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bớt đanh đá đi Di, còn lấy chồng nữa". Di cười: "Mày nói như bố tao".
Loanh quanh thế nào mà công việc của Di và Fed cứ chạm nhau bôm bốp. Fed cũng không đến nỗi nhỏ nhen, vẫn giúp đỡ Di tận tình, chỉ có thái độ hơi xa cách. Mấy lần áy náy, Di định mở miệng xin lỗi nhưng đầu lưỡi cứ như có cục chì chặn đứng. Thỉnh thoảng nghĩ lại, Di vẫn bực vì cách cư xử lỗ mãng của mình. Toan đi tính lại Fed cũng nợ Di một câu cục cằn. Thế là hòa cả làng!
Cuối cùng, Di cũng đã kiếm cho mình được một anh đồng nghiệp rất đẹp trai (Ảnh minh họa)
Sau ba hợp đồng trôi chảy, Di trở thành nhân viên thiết kế ở chỗ Fed trong sự hoang mang cực độ của thằng bạn thân. Di vỗ vai nó kẻ cả: "Bà chị cố cua một tấm chồng ở đây, đệ yên tâm". Thằng kia mếu máo: "Nếu bọn chúng bắt ký một cái gì tương tự như hợp đồng tình yêu hay hôn nhân thì đừng thò bút nhé. Ngu như mày sập bẫy là chết chắc!". Di đùa nhạt hoét: "Giờ ta khôn lên rồi".
Ba tháng sau, Di khoác tay đồng nghiệp cao to đẹp giai của Fed dung dăng dung dẻ khắp cơ quan. Nhiều công chức nữ ghét Di, ghét cách ăn mặc khác thường, ghét sự chú ý của đàn ông đổ vào Di, ghét cả "con mồi" mà Di cuỗm được. Di bị cô lập và gần như không có bạn. Di khóc với thằng bạn, nó không an ủi còn mắng cho tơi tả. Mặt Di buồn thiu kết luận: "Mày không tưởng tượng nổi, khi mỗi ngày đến cơ quan mà phải đụng mặt với những người anti mình, chỉ số hạnh phúc nó down thế nào đâu". Thằng kia tỉnh queo: "Chuyển cơ quan đi. Nếu định lấy hotboy thì càng nên chuyển". Di hét lên: "Rồ!"
Di đang tính chuyện thả hotboy để đổi lấy hòa bình thì cơ quan có người phát hiện hotboy tay trong tay, mắt trong mắt với một manly người Singapore. Cục diện chiến trường đảo ngược. Di trở thành người đáng thương và rất hay được các chị già dúi ô mai vào tay thông cảm. Bạn xui Di đóng vai sầu não thêm một thời gian nữa để thù hằn hoàn toàn tan biến.
Không ngờ cả Fed cũng tưởng thật, gọi Di đi uống nước an ủi mãi. Fed bảo biết chuyện lâu rồi nhưng không biết nói thế nào với Di. Di cố nén cười, mặt đỏ bừng bừng làm Fed cuống lên tưởng Di sốt. Chiều hôm ấy, Fed phải nghỉ làm đột ngột để về thay áo dính toàn café.
Đợt rét đầu tiên của mùa đông, Di thỏa mãn nằm trong chăn với một chồng truyện tranh dày cộp. Di thích những buổi tối gió mùa đông bắc ù ù ngoài cửa sổ thế này. Di cuộn chăn ấm áp, ngậm kẹo ho không đường và đọc truyện dài kỳ. Đang cười rinh rích một mình thì điện thoại tít tít báo tin nhắn. "Mình hẹn hò nhé!" là của Fed. Di reply không cần nghĩ: "Vì sao?"
Xong rồi mời thấy bâng khuâng. Hay là có duyên?
Theo Người đẹp
Mất bao lâu để từ bỏ một thói quen? Có thể sẽ phải mất rất lâu để cô từ bỏ một thói quen (Ảnh minh họa) Cô buồn, những lúc như vậy cô thường say, nhất là từ sau khi anh đi cô nhấm nháp thứ Bailleys giả tạo, ngọt và hiền như sữa nhưng cay và làm say lòng người mê muội. Cô đẹp, cô ý thức được như vậy! Cái...