Son môi kiêu hãnh
Chị đã trả giá nỗi đau của mình bằng gần năm trời nằm liệt giường tại trung tâm thẩm mỹ viện.
Những ngày hai mẹ con chị đợi cơm anh, có khi đến 9h đêm không thấy anh về. Chị sốt ruột gọi điện, bên ống dây nghe tiếng trả lời đầy hằn học của anh: “Gọi gì?”. Chị nhẹ nhàng bảo: “Anh sắp về chưa? Mẹ con em đang đợi cơm?”. Nghe giọng chị, anh càng mắng xơi xơi:
- Giờ con chưa ăn, không biết lối cho con ăn mà đợi ngóng cái gì, tôi đi làm chứ đi chơi à?
Chị giấu nước mắt, cho con ăn rồi nằm trên ghế sô pha đợi anh về. Gần 12h đêm, tiếng chuông cổng reo, chị nhanh tay ra mở, thấy mặt chị, anh nhìn rồi bảo: “Giờ còn làm gì mà chưa ngủ?”. Chị im lặng cất cặp và quần áo cho chồng. Anh vào phòng con ngó nghiêng rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.
Hôm chị lấy quần áo giặt cho anh, thấy trên cổ áo có mấy vết son môi đỏ lựng. Chị hiểu ra vấn đề, nước mắt chị giàn giụa, xông thẳng vào phòng hỏi anh: “Thế này là thế nào? Anh giải thích đi?”.
Anh nhìn chị bình thản mà đáp: “Có gì mà cô phải căn vặn tôi. Tôi chán cái gia đình này lắm rồi? Cô muốn phản ứng thì đi luôn cho khuất mắt tôi”.
- Anh nói gì?
- Cô nhìn lại cô xem có giống người không? Trông chả ra đâu vào đâu cả.
Chị tức giận, ôm con vào phòng khóc nức nở. Chị biết rằng chị không thể đi. Trước khi lấy anh, chị hứa với bố mẹ sẽ luôn hạnh phúc và dù có chuyện gì cũng không làm cho ông bà lo lắng.
Trước ngày cưới, mẹ chị gọi vào phòng mà bảo: “Phụ nữ phải biết chịu đựng và khéo léo, có chuyện gì thì phải xem lại bản thân mình trước”. Nghĩ đến câu nói của mẹ, chị vào phòng con đóng cửa, ôm mọi giận giữ mà khóc nức nở cho một kiếp đời…
Anh chán chị vì chị là “người phụ nữ xấu nhất trên đời”. Chị chẳng bao giờ son phấn, không quần là áo lượt, không túi này giày nọ… Một người phụ nữ quanh năm tẩn tảo và chịu đựng. Chị vẫn hiểu, như mẹ chẳng tốt chút nào, mọi tức giận của bố đều đổ hết lên người mẹ, những vết thương và chịu đựng nhẫn nhục của mẹ khiến cho chị thấy sợ hơn là phục.
Chị thầm ước, sẽ không bao giờ lặp lại lịch sử một lần nữa. Nhưng sao bi kịch đó vẫn cứ xảy ra?
Sắc đẹp có khả năng duy trì tình yêu còn chị chẳng có gì để gọi tình yêu trở về, giữa hai người chỉ còn lại bé Bông? Đứa bé tội nghiệp sẽ sống như thế nào cho những tháng ngày sau đó. Chị nghĩ đến con mà thấy đắng lòng….
Video đang HOT
Chị cần học cách quên, học cách sống một mình (Ảnh minh họa)
Chị hỏi anh:
- Anh nói đi, tôi đã sai điều gì?
Anh nhìn chị bình thản mà đáp:
- Cô chẳng bao giờ đúng cả! Việc lấy một cô vợ xấu như cô đã làm tôi mất mặt lắm rồi, cô có được gia đình này, cô còn muốn điều gì nữa? Cô nhìn lại mình xem, chẳng ra đâu cả.
Chị ôm con rời khỏi nhà, anh và mẹ chồng cố giằng tay chị, kéo đứa nhỏ lại. Ba người giằng co một hồi, đứa bé khóc nấc lên, cánh tay nó đỏ vết giằng kéo của bố mẹ. Chị thương con ôm chặt nó mà khóc.
Mẹ chồng bảo chị:
- Cô muốn đi đâu thì đi, cháu phải để bà và bố nuôi. Chứ cô không việc làm, không nhà cửa, bản thân còn không lo nổi sao lo cho con được?
Những lời nói của mẹ con anh khiến lòng tự trọng của chị trỗi dậy. Chị nuôi ý định thay đổi cuộc đời mình, rửa nỗi hận trong lòng với người chồng tàn nhẫn. Chị sẽ đẹp, đẹp bằng mọi giá. Chị bước đi, tiếng con nhỏ khóc như xé lòng chị. Chị sẽ đi, nhất quyết trở về tìm con và kiểm tiền để giành lại con mình.
Sau gần hai năm chị biệt tăm, rồi một ngày trở về, chị khác hẳn: xinh đẹp và lỗng lẫy lạ thường. Anh nhìn chị mà hốt hoảng không nhận ra:
- Cô là…
- Tôi là người vợ đã bị anh bỏ rơi, anh quên rồi sao?
Anh nhìn chị ngỡ ngàng mà không nói lên lời.
- Tôi đã có khả năng nuôi con và tự lo cho cuộc sống của mình. Đơn đã đưa ra tòa, tháng tới chúng ta sẽ hoàn tất mọi thủ tục. Theo pháp luật, con sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi.
Những câu nói và ánh mắt buốt tim của chị làm anh sửng sốt, lần đầu tiên trong đời, chị dám bật lại và nhìn anh với ánh mắt đầy khêu khích đến thế.
Chị đã trả giá nỗi đau của mình bằng gần năm trời nằm liệt giường tại trung tâm thẩm mỹ viện, những vết mổ và dao kéo làm chị đau đớn, nhưng vết thương trong lòng chị còn lớn hơn gấp bội lần.
Chị cần học cách quên, học cách sống một mình, không cần dựa dẫm vào ai hết, chị đã trưởng thành hơn sau cú ngã đau điếng mà cuộc hôn nhân không tình yêu đã mang cho chị.
Chị hiểu rằng, sắc đẹp không mua được tình yêu nhưng nó mua được lòng tự trọng mà chị đánh mất.
Theo VNE
Nỗi đau "sau đêm say"
Đêm định mệnh với cậu sinh viên cùng khu trọ đã khiến cuộc đời tôi chìm trong nước mắt.
Tôi yêu anh từ hồi còn là sinh viên năm thứ nhất. Năm ngoái, tôi tốt nghiệp ra trường, gia đình hai bên chính thức đồng ý cho chúng tôi qua lại tìm hiểu và tiến tới hôn nhân.
Chúng tôi đều hiểu, hiện tại cả hai đang ở độ tuổi còn quá trẻ, quyết định làm đám cưới có thể là quá sớm, cuộc sống va vấp nhiều khó khăn. Vì thế, hai đứa luôn nỗ lực vun đắp cho mọi thứ đủ đầy. Tôi và người yêu chấp nhận sống xa nhau, để ổn định công việc.
Người yêu của tôi làm nhân viên kinh doanh cho một siêu thị điện máy ở ngoại thành Hà Nội. Còn tôi, sau khi nhận tấm bằng tốt nghiệp cử nhân ngành Kinh tế, tôi xin việc vào làm tại một công ty chuyên kinh doanh lĩnh vực điện tử.
Để tiện cho công việc, tôi thuê một phòng trọ ở gần nơi làm việc. Khu trọ của tôi gồm có 3 phòng, phòng của tôi, một nam sinh viên và một đôi vợ chồng trẻ. Sau thời gian quen biết, chúng tôi trở nên khá thân thiết với nhau. Dịp cuối tuần, ngoài dành thời gian về thăm người yêu, tôi thường tụ tập với hàng xóm tổ chức tiệc tùng, nhậu nhẹt đến no say.
Có lần, tôi và người yêu cãi nhau, tiện rượu tiệc, tôi uống vui say hết mình với mọi người, lấy đó là liều thuốc xoa dịu nỗi buồn của riêng mình. Tôi đã để mình quá chén, chìm vào men say và không kiểm soát những chuyện sau bữa tiệc ngày hôm đó.
Tôi đã đứng ra nhận hết lỗi lầm của mình (Ảnh minh họa)
Lúc tỉnh rượu, tôi thấy người nằm cạnh mình là cậu hàng xóm và trên người hai chúng tôi không có lấy một mảnh vải che thân. Tôi bàng hoàng vì điều dại dột của bản thân, tôi đã phản bội chồng sắp cưới của mình.
Tôi hoang mang vô định không biết phải làm thế nào. Sau những ngày suy nghĩ một mình, tôi để sự ích kỷ của bản thân chèn ép tình yêu chân thật. Tôi đã không dám thú nhận với người yêu. Ngược lại, tôi bỏ qua mặc cảm và che giấu tội lỗi của mình. Tôi cắt đứt mọi liên lạc với hàng xóm, lẳng lặng dọn đồ rời xóm trọ về nhà người yêu ở.
Một tháng sau, tôi phát hiện mình có thai. Khi tính về tuổi thai nhi, tôi chăc chắn đó không phải là trái ngọt tình yêu giữa tôi và anh. Nó chính là hậu quả của một đêm tôi đánh mất mình với người hàng xóm.
Giận bản thân và nghĩ không muốn sau này người yêu mình phải đau lòng khi biết rằng đứa bé không phải con anh, tôi đã nói với anh sẽ bỏ thai "Vì thời điểm này cả hai chưa đủ điều kiện để nuôi con".
Trong khi tôi khăng khăng với quyết định tàn nhẫn của mình, anh hết sức nhẹ nhàng khuyên ngăn. Anh hứa sẽ cố gắng làm thêm nhiều công việc khác kiếm tiền để cả hai mẹ con được hạnh phúc, đủ đầy. Tấm lòng của anh, tình yêu của anh càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi hơn. Trong phút chốc, tôi yếu lòng và giữ lại đứa bé.
Chúng tôi cưới nhau được 4 tháng thì đứa trẻ chào đời. Anh đã dành hết tình yêu cho con, không còn quan tâm tới vợ như trước. Nhiều lần anh còn giằng đứa bé trên tay vợ và ném thẳng cho tôi cái nhìn khinh bỉ, khó chịu.
Tôi giận và hằn học với anh tại sao đối xử với tôi như vậy? Anh nói như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi: "Cô là người phụ nữ ích kỷ, vì nghĩ cho bản thân mà định giết chết con mình. Thời gian qua tôi phải nịnh cô để đứa bé được ra đời khỏe mạnh, giờ có nó rồi, tôi không cần cô nữa".
Quá đau đớn trước những lời nói cay nghiệt, trong cơn tức giận, tôi đã nói ra tất cả sự thật: "Đứa bé không phải là cốt nhục của anh". Như một cú sốc lớn, chồng tôi đặt đứa nhỏ xuống giường và thẳng tay tát vào mặt tôi, tra hỏi về sự thật.
Tôi biết, cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ bị phát hiện, dối trá nào cũng có ngày bị vạch trần. Tôi đứng ra nhận hết lỗi lầm của mình.
Chồng và mọi người trong gia đình không chấp nhận một đứa con dâu giả nhân giả nghĩa, họ cuốn đồ đạc của hai mẹ con tôi và đuổi ra khỏi nhà.
Bước ra khỏi căn nhà đó, tôi ẵm con ngược về thành phố tìm thuê một phòng trọ nhỏ để sống cuộc sống của bà mẹ đơn thân. Tôi nghĩ, tất cả quay lưng lại với tôi bởi chính tôi gây ra nghiệp chướng. Vì thế, tôi cần cố gắng sống tốt, nuôi đứa trẻ nên người để đền cho những tội lỗi mình đã gây ra.
Theo 24h
Xấu hổ vì bị trẻ con "bắt gặp" Cậu bé khóc và chỉ tay vào chúng tôi, nói: "Hai cô chú ấy đang thơm miệng, thơm cổ nhau nhiều lắm mẹ ạ!". Xấu hổ khi bị trẻ con phát hiện đang "vụng trộm" Một hôm, tôi và người yêu có hẹn ăn tối và cùng nhau đến rạp xem phim. Chọn đi chọn lại, cuối cùng hai đứa lại chọn phải...