Sôi máu, vì gặp giám đốc có tính “chim chuột”
Vừa vào công ty tôi đã được mấy chị trong phòng rỉ tai chuyện con gái phải giữ lấy thân. Lúc đó tôi cũng nửa tin, nửa ngờ. Tôi không tin bởi nếu giám đốc có máu… ấy thì mấy chị làm cùng tôi đã không trụ đến giờ. Hơn nữa đó lại là bạn của người quen gia đình tôi nên tôi nghĩ mình phải tôn trọng.
Ảnh minh họa
Gia đình tôi không phải khá giả gì, quanh năm chật vật với mấy sào ruộng, phải khó khăn lắm bố mẹ tôi mới nuôi tôi xong cái bằng trung cấp kinh tế. Nhà tôi lại neo người, bố mẹ phải nhờ vả người quen mãi tôi mới có chỗ làm ở đây để có kinh nghiệm. Sau này tự tìm việc tốt hơn.
Công việc của tôi làm kế toán kiêm đủ thứ trong xưởng sản xuất nhỏ này. Phòng tôi còn có hai chị thủ quỹ và hành chính. Vợ giám đốc của tôi là kế toán trưởng, thỉnh thoảng chị ta cũng hay đến công ty.
Nói thật mà nói, tôi không ưa gì hai vợ chồng sếp gì cả. Vợ sếp thuộc dạng gia đình danh giá, cô ta đang học lên đại học, nhưng chưa được buổi nào đến lớp. Những người ở vị trí như tôi trước đây đều bị cô ta ỷ thế, lợi dụng bắt đi học hộ. Tôi thì không nằm ngoài dự kiến. Cũng may cho tôi là việc học hộ chỉ còn mấy tháng cuối.
Video đang HOT
Còn giám đốc thì lúc đầu tỏ ra tốt với tôi lắm, lúc nào cũng hứa sẽ tăng lương cho tôi. Rồi sẽ tạo điều kiện cho tôi học lên, để làm việc lâu dài cho công ty. Tôi cũng cảm kích vô cùng những ý tốt của sếp. Chả phải nói tôi chăm chỉ làm việc tới mức nào. Có khi ngày chủ nhật, chỉ cần sếp ới một câu tôi đã cặm cụi có mặt ở xưởng.
Sau thời gian ngắn, tôi phát hiện ra họ chỉ lợi dụng tôi mà thôi. Lương chả thấy tăng, mà công việc thì càng nhiều hơn. Đã thế, vợ sếp còn nhờ vả tôi đi đón cả ông bà nội ngoại của sếp lên chơi. Tôi uất lắm nhưng chả biết làm gì, dù sao tôi cũng đang cố làm việc lấy một năm cho có kinh nghiệm rồi mới chuyển việc.
Nói về sếp, sau hơn nửa năm làm việc, tôi đã xác nhận được những lời khuyên nhủ rỉ tai ban đầu kia là đúng. Sếp tôi có thích vô tình va chạm vào những bộ phận nhạy cảm, lần đầu tôi cứ nghĩ là chuyện vô tình thôi. Nhưng lần sau vẫn kịch bản ấy, khiến tôi bóc trần được ngay cái tật thích “chạm” của ông ta.
Tôi đề cao cảnh giác lắm, mỗi khi đi làm bao giờ cũng kín cổng cao tường, và luôn đứng cách xa sếp 3 m. Không biết ông ta có hiểu hay không, mà càng tỏ ra thân mật hơn. Thỉnh thoảng ông ta ỡm ờ: “Em xinh thế này, mà không yêu ai thì thật phí” hay “Nếu em nhiệt tình… anh sẽ tạo điều kiện để em đi học lên”… Nghe mà phát ngốt. Để đáp lại những lời ấy mà sếp không giận với tôi không khó khăn gì, nhưng tôi uất là không dùng guốc 5 phân của mình mà đập cho lão một trận tơi tả.
Chuyện của tôi không có gì đáng nói nếu như không có chuyện thứ 7 vừa rồi, sếp mời tôi đi ăn. Kể ra sếp mời tôi rất nhiều lần rồi, lần nào tôi cũng từ chối. Mà chỉ là mời đi ăn trưa. Hơn nữa, hai chị làm cùng tôi hôm đó lại nghỉ, ở trong văn phòng chỉ có hai người tôi cũng ngại. Lần này tôi gật đầu đồng ý cho phải phép, tôi nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật, ông ta không giám làm gì tôi đâu.
Tôi không có xe máy, cả gia tài khi ra trường của tôi chỉ là chiếc xe đạp cọc cạch từ hồi sinh viên. Biết thế nên ông ta bảo để ông ta chở tôi đi. Quán ăn cách công ty khoảng 1km.
Oái ăm thay, ông ta không chở tôi đến quán ăn ở gần mà đi xa mãi, tôi thắc mắc ông ta bảo sẽ chỉ cho tôi quán ăn ngon hơn nhưng xa một chút. Tôi bấm bụng ngồi yên sau xe.
Ai ngờ, nơi ông ta dừng lại là nhà nghỉ, ông ta phóng vèo xe vào tầng hầm để xe, quay sang tôi nháy mắt tình tứ. Lúc đó tôi hoang mang cực độ. Trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ phải chạy thật nhanh. Nhưng tôi vẫn đi cùng ông ta đến quầy lễ tân.
Trong khi đợi ông ta đăng ký phòng, tôi vờ muốn đi nhà vệ sinh. Thế là tôi lẻn đi theo đường cửa sau và ra đường vội gọi xe ôm đi về. Về đến nhà tôi vẫn còn hú hồn, không ngờ tôi lại gặp kẻ đê tiện đến thế.
Tôi muốn trị cho lão một bài học, để lão chừa cái thói dê già kia! Tôi nghĩ mãi mà vẫn không ra?
Theo Vietnamnet
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...