“Sôi máu” vì chồng và cô hàng xóm suốt ngày đong đưa, tán tỉnh nhau
Có hôm, cô ta mặc nguyên một cái váy ngủ mỏng tang chạy sang gọi chồng tôi nhờ sửa đường ống nước. Nhìn chối mắt là thế nhưng chồng tôi vẫn không ngại ngần mỉm cười.
Tôi và ông xã hiện giờ đã lấy nhau được gần 2 năm, có với nhau một mặt con. Cả nhà chồng và chồng tôi đều thích có con trai để nối dõi và để “sĩ” với thiên hạ nhưng đáng tiếc là tôi lại sinh con gái đầu lòng.
Ngày tôi mang bầu, chồng tôi vẫn chăm sóc rất chu đáo. Ngày ngày đèo tôi đi làm vì sợ đi đường xa ảnh hưởng đến em bé. Lúc tôi sinh con, gia đình bên nội yêu cầu vợ chồng tôi phải về quê sinh nở vì ở xa, ông bà không thu xếp công việc để chăm sóc mẹ con được. Thế là chồng tôi đưa vợ về quê sinh con.
Vợ sinh mà chồng tôi chỉ ở quê có 5 ngày là cuốn gói đi, để tôi phải một mình vừa làm trọn phận dâu con, vừa vật lộn chăm con mọn. Khổ đủ bề nhưng một lần kêu than là bị chồng dội ngay cho gáo nước lạnh “Làm dâu là trách nhiệm, làm mẹ chăm con là nghĩa vụ ai làm vợ cũng phải làm, kêu ca cái gì”. Từ đó tôi không muốn tâm sự với anh nữa.
Bẵng đi một thời gian, anh gọi điện về báo chuyển nhà trọ để chuẩn bị cho mẹ con tôi ra ở rộng rãi hơn. Thấy anh kể nhà trọ gần một gia đình cùng quê, cũng ở trọ nên chắc chắn mẹ con tôi ra sẽ vui lắm.
Tôi cũng khấp khởi trong lòng vì vợ chồng, bố con sắp được ở gần nhau, chồng lại vui như thế thì chắc khu trọ tốt và yên tâm lắm.
Ngày mẹ con tôi ra ở, thấy hàng xóm mang tiếng cùng quê mà đến chỗ phơi đồ của con còn không cho để nhờ, tôi đã thấy khó chịu rồi. Thế mà chồng tôi cứ suốt ngày bảo hàng xóm tốt bụng.
Gia đình nhà đó ở một “tập đoàn” đông đúc, từ vợ chồng anh chị, hai đứa con, đến hai đứa em của ông chồng. Trong đó cô em gái thì học xong đại học 2 năm vẫn chưa xin được việc, suốt ngày ở nhà son phấn, ngồi chơi xơi nước.
Chẳng hiểu chồng tôi thế nào mà cứ hễ đi làm về không thấy “em gái hàng xóm” là lại thắc mắc: “Bé kia về quê hay sao mà dạo này không thấy nhỉ?”
Video đang HOT
Thậm chí đến cả chuyện đổ rác, ông chồng nổi tiếng lười nhác của tôi cũng luôn xung phong đi đổ để được gặp em gái, chuyện trò và “đong đưa” với nhau.
Cô em hàng xóm luôn tìm cách đong đưa, quyến rũ còn chồng tôi thì không ngại ngần từ chối mà còn gọi em thân thương đến lạ: “bé à, bé ơi”. Ảnh minh họa.
Mới đầu tôi không để ý, chỉ đến một hôm, chồng tôi đi làm về, gặp em hàng xóm đi qua, anh ả liếc mắt đong đưa với nhau cười tủm tỉm, tôi mới nhận ra sự bất thường này.
Thời gian gần đây, chồng tôi luôn dậy sớm, ăn mặc chỉn chu và không ăn sáng ở nhà như mọi khi, mặc dù sáng nào tôi cũng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Tôi để ý thấy chồng tôi ra khỏi nhà vào khoảng 7h20 thì cô em hàng xóm cũng dắt xe ra và 7h23 lái xe đi cùng hướng.
Nhà tôi ở và nhà hàng xóm thông nhau qua một ô cửa sổ, nếu mở cửa ra, bên này làm gì bên kia đều nhìn thấy. Ấy vậy mà cô em hàng xóm chiều nào cũng vậy, cứ hễ thấy chồng tôi đi làm về là khi thì quần đùi cũn cỡn, hôm lại váy ngắn hai dây nằm hớ hênh trên giường bắt chân ra.
Có lần tôi để ý thấy chồng tôi cứ đứng tần ngần ở cửa sổ mãi. Tôi hiểu đàn ông thấy phụ nữ hở hang, “ngon lành cành đào” thì phải nhìn, không nhìn mới là bất bình thường, nhưng ở đây họ cứ đứng nhìn nhau, liếc mắt, đong đưa qua lại rồi mỉm cười như thế thì quá là không bình thường.
Không chỉ dừng lại ở đó, có hôm gia đình bên đó về quê hết, duy mỗi cô em vẫn ở lại. Không rõ đường ống có hỏng hóc thật không mà đêm hôm, cô ta bận duy mỗi chiếc váy ngủ hớ hênh chạy sang gọi chồng tôi nhờ sửa giúp. Nhìn chối mắt là thế mà chồng tôi không hề từ chối, còn cười đồng ý, chạy sang luôn.
Mỗi khi cô em hàng xóm gọi nhờ, chồng tôi không ngại chấp nhận luôn. Tôi lại sôi máu lên nghĩ tới cảnh họ đang tình tứ với nhau đâu đó. Ảnh minh họa.
Tôi tức quá, máu sôi trong người, chờ lúc anh ta về đá đểu luôn: “Gớm, vợ con thế này, tôi còn sờ sờ ở đây mà còn công khai sang hú hí với gái”. Thế mà ông chồng tôi nổi sùng lên chửi bảo “Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, sống như cô thì đến khi ốm đau bệnh tật chẳng có ai nhìn vào mà giúp đâu”. Tôi bảo thẳng luôn “Tôi sống không tử tế mà còn có anh em, đồng nghiệp người ta đến thăm con, chơi với mẹ con tôi. Còn anh, con anh gần 6 tháng mà chưa có ai đến gọi là hỏi thăm cháu mới sinh được một lần.”
Chồng tôi im lặng đi vào bếp ngồi yên hút thuốc. Một lúc sau thì hầm hầm lấy xe bỏ đi đến sáng mới về. Còn cô em hàng xóm kể cũng lạ, thấy chồng tôi đi được 10 phút thì em cũng tô son điểm phấn váy áo đi chơi luôn.
Theo mọi người tôi sai hay chồng tôi sai? Có phải vì tôi ghen tuông thái quá nên mới hay để ý chuyện nhỏ nhặt như chồng tôi nói? Hay chồng tôi lăng nhăng, cặp bồ thật?
Theo VNE
Muốn "bỏ của chạy lấy người" vì lấy phải vợ nanh nọc
Chiều hôm ấy, sau khi tan sở, tôi chạy xe về nhà. Về gần đến nhà thì tôi thấy xóm tôi đang xảy ra một vụ cãi nhau làm náo loạn cả xóm. Tôi nghe tiếng la ré như xé vải của ai đó, nghe quen quen.
Chẳng cần nhìn kỹ tôi cũng biết nhân vật chính của cuộc náo loạn đó không ai khác mà là cô vợ yêu quý của tôi. Xấu hổ quá, tôi cứ thế chạy luôn không về nhà.
Khi thành phố đã lên đèn tôi mới trở về nhà, tưởng thế là được yên chuyện. Ai ngờ vừa vào cửa, tôi đã bị vợ mắng cho té tát vì tội thấy vợ bị ăn hiếp mà "bỏ của chạy lấy người". Tôi luôn là chỗ để vợ trút tàn dư cơn thịnh nộ với xóm giềng.
Không phải tôi không thương vợ, không phải tôi không đau lòng khi thấy vợ bị ăn hiếp, không phải tôi không can đảm che chở cho vợ mà đơn giản chỉ một điều: Những chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa ở xóm tôi mà trong số vụ đó vợ tôi thủ vai chính. Có hôm mới sáng sớm chưa thức dậy, tôi đã nghe tiếng chửi bới the thé "mở hàng" của vợ chỉ vì một sự xích mích nhỏ với hàng xóm. Tôi chẳng còn dám ngẩng cao đầu nhìn hàng xóm khi mà vợ luôn làm tôi mất mặt. Tôi luôn lấy cớ để ra khỏi nhà từ sáng sớm và trở về nhà khi thành phố đã lên đèn. Vậy mà tôi cũng không được yên thân, vợ hay xách mé: Anh mới được thăng chức lên làm sếp à? Sếp gương mẫu nhỉ? Được thế thì tôi đây đâu phải khổ...".
Ngày xưa, tôi đã từng bị "đổ" vì giọng nói như hát, tính cách nhẹ nhàng của vợ. Từ khi đứa con đầu lòng ra đời, cuộc sống gia đình tôi đã chẳng còn chút yên ấm nào. Những lo toan thường nhật khiến cho tính cách dịu dàng của vợ đã biến mất. Cuộc sống vô vàn khó khăn của đôi vợ chồng trẻ với hai bàn tay trắng đã biến vợ thành một con người hoàn toàn xa lạ. Vợ bỗng trở nên chanh chua, chát chúa, không biết phải trái khiến cho tôi bị sốc, bị tổn thương rất nhiều . Rất nhiều lần, tôi tự hỏi chính mình, phải chăng tôi quá bất tài khi không lo được cho vợ con một cuộc sống sung sướng. Phải chăng nếu tôi để vợ không phải lo lắng đến "cơm áo gạo tiền" thì vợ sẽ trở lại như ngày xưa kia?
Tôi lao vào kiếm tiền, tôi làm tất cả những điều đó chỉ vì tình yêu dành cho vợ con, để vợ con không phải hổ thẹn với đời. Chỉ buồn một nỗi, vợ chưa bao giờ cảm thấy vừa lòng. Vợ luôn so bì với những đứa bạn cùng trang lứa. Vợ luôn tự trách bản thân sao ngày xưa không chọn anh A, anh B đã có sẵn địa vị cao quý để giờ đây chỉ việc mà "ngồi mát ăn bát vàng". Vợ đâu biết rằng chính những lời nói và hành động của vợ càng ngày càng đẩy hạnh phúc gia đình mình xuống bờ vực thẳm. Bữa cơm gia đình hầu như chỉ nghe thấy âm thanh khô khốc, lạch cạch của bát đũa, của tiếng thở dài mà không phải là những câu chuyện vui, chuyện buồn cần chia sẻ với nhau. Chưa dừng lại ở đó, vợ còn "giận cá chém thớt" sang cả con, vợ quát con bằng những lời lẽ chợ búa rất khó nghe. Tôi luôn lo lắng cách dạy con như vậy sẽ ảnh hưởng đến nhân cách của một đứa trẻ, làm nhiễm thói quen xấu ấy vào tâm hồn trong trắng của chúng. Những bất đồng vợ chồng ngày càng nhiều, khoảng cách vợ chồng ngày càng xa.
Đã có lúc tôi cảnh báo vợ rằng cái gì cũng phải có mức độ giới hạn của nó. Tôi đã không thể tìm thấy sự bình yên, thoải mái mỗi khi trở về nhà và vì thế càng ngày tôi càng không muốn trở về nhà. Nếu vợ không dừng lại trước khi quá muộn thì chắc một ngày không xa, tôi cũng sẽ " Bỏ của chạy lấy người" như những lời mà vợ tôi đã từng nói...
Thế nhưng, vào một buổi chiều đẹp trời, tan sở về nhà, tôi bỗng rùng mình khi thấy cảnh nhà vắng lặng như tờ. Cứ tưởng là không có vợ ở nhà, ai dè khi bước vào phòng khách thì thấy vợ đang cắm hoa. Tôi gần như không tin vào mắt mình trước chuyện lạ đó, vì từ trước tới giờ, hoa đối với vợ là thứ xa xỉ, vô bổ, tốn tiền vô ích. Chưa hết, đêm hôm đó khi tôi đang lơ mơ ngủ thì bị vợ đánh thức dậy để xem nàng trình diễn thời trang đồ ngủ với vẻ mặt hớn hở. Trước đây, cứ hễ vợ mở miệng ra là hỏi tiền, vậy mà đã qua ngày lãnh lương mấy hôm rồi mà chẳng thấy vợ hỏi câu tiền đâu. Vợ tự dưng không hối thúc tôi lao vào kiếm tiền như trước, đã vậy còn "dở chứng" rủ cả gia đình đi ăn nhà hàng, đi du lịch. Hàng xóm cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy vợ không kiếm cớ gây sự như trước, gặp ai cũng cười toe toét. Còn con tôi thì khỏi phải nói, cháu cứ tấm tắc: Mẹ tự dưng hóa thành nàng tiên...
Hóa ra tất cả mọi chuyện thay đổi 360 độ như vậy từ cái hôm vợ đi đám ma chồng một cô bạn học. Chứng kiến nỗi đau mất chồng của cô bạn vì tai nạn giao thông, mà trước đó hai vợ chồng cô bạn đã có một cuộc cãi nhau kịch liệt chỉ vì cơm áo gạo tiền. Do muốn kết thúc cuộc cãi nhau, anh chồng phóng xe ra khỏi nhà trong trạng thái chán đời và bi kịch đã xảy ra ngay chính lúc đó. Tiếng khóc than cùng dòng nước mắt hối hận, đau khổ tột cùng của cô bạn đã khiến vợ tỉnh ngộ. Hình ảnh cô bạn ngất lên ngất xuống trước quan tài chồng cùng những lời hối tiếc, ân hận cứ ám ảnh vợ mãi. Vợ chợt nhận ra rằng: Cuộc sống thật mong manh, đời người thật ngắn ngủi, hạnh phúc ở trong tay, tại sao không biết trân trọng giữ gìn, tại sao tự mình đầy đọa mình và làm khổ những người thân yêu bên cạnh mình. Khi nghe vợ tâm sự như vậy tôi mới chợt nhớ ra ý định " Bỏ của chạy lấy người" mà trước đây tôi thường hay nghĩ tới. May mà vợ tôi đã kịp nhận ra...
Theo VNE
Chồng sung sướng nhìn vợ ngủ với trai lạ Chính tay tôi đã "bóp nát" hạnh phúc của chính mình, hạnh phúc mà tôi và Mai đã phải khó nhọc lắm mới gây dựng được chỉ vì sự ham muốn nhất thời. Tôi thực sự thấy đau đớn. Giờ đây tôi hối hận thì cũng đã quá muộn... Tôi và Mai - vợ cũ từng trải qua những năm tháng thật hạnh...