Sốc với đứa trẻ lên núi tìm vàng và lựa chọn ‘loại bỏ tình thân’
Câu chuyện dưới đây được kể lại bởi một chiến sỹ Biên phòng. Cùng suy ngẫm về cuộc sống!
Trên chiếc xe ô tô 7 chỗ ngồi, có tôi và những người trong một gia đình, gồm có bà ngoại, mẹ và 3 đứa con. Một đứa tên Khánh (11 tuổi), một đứa tên Duy (8 tuổi) và bé gái tên Linh (6 tuổi).
Tôi là người quen gia đình này, công tác miền núi, rõ đường, nên tình nguyện làm tài xế!
Câu chuyện tranh cãi trên xe khiến chúng ta phải suy ngẫm nhiều điều về cuộc sống (Ảnh minh họa)
Gia đình đi tham quan một điểm ở Tây Bắc. Đường đi khó, tôi lái chậm và kể chuyện chống say xe cho bọn trẻ. Tôi đùa:
- Lần này không chỉ đi chơi mà còn vào núi lấy vàng nữa đấy các cháu nhé.
Cu Khánh nhanh nhảu:
- Mình được lấy bao nhiêu hả chú?
Tôi nói đại:
- Khoảng một bao tải. Thoải mái sống cả đời sung sướng cháu ạ.
Xe chạy qua những khúc cua, một bên vực sâu, một bên núi rừng trùng điệp. Tôi chỉ tay về một quả núi bị đào nham nhở, nói:
- Vàng ở đấy. Các cháu nhìn đi.
Ba đứa trẻ trầm trồ, bàn cách lấy vàng. Đứa thì hỏi xem có bao tải không. Đứa thì bảo đựng ở ba lô du lịch. Đứa thì bảo bỏ lên xe, không cần đựng. Không khí vui vẻ. Mẹ bọn trẻ biết tôi đánh lạc hướng để chúng đỡ say xe nên tham gia câu chuyện.
- Vàng nhiều thế, các con vác sao nổi. Có muốn vào lấy không?
Cu Khánh bảo:
- Có vàng rồi, mình thuê người vác, lo gì mẹ. Ta vào lấy đi.
Thấy bọn trẻ quả quyết, tôi hơi lo. Nếu không đưa chúng vào đó thì mình thành người nói dối. Chúng càng ngày càng quan tâm đến vàng. Tôi vừa lái xe, vừa suy nghĩ. Bỗng một ý tưởng vui nảy ra, hy vọng khiến bọn trẻ nản, bỏ ý định vào núi lấy vàng.
Tôi nói:
- Nhưng đường vào núi vàng hiểm trở, nguy hiểm lắm. Ở đây có luật là phải bỏ lại 2 người mới được vào núi lấy vàng. Các cháu có quyết đi nữa không?
Video đang HOT
Cả xe im lặng. Bà ngoại và mẹ bọn trẻ cười, chắc nghĩ chúng sẽ bỏ ý định vào đó lấy vàng. Không khí im lặng một lúc thì Khánh lên tiếng:
- Bắt buộc bỏ lại 2 người hả chú?
Bà ngoại cười to: “Hay bỏ lại bà đi”. Mẹ chúng có vẻ hồi hộp: “Xem vàng nặng hay người nặng đây”. Một lúc sau, Khánh lên tiếng:
- Bỏ lại Duy và bà ngoại đi!
Tôi giật mình, khựng tay lái. Xe bò qua những đoạn khó. Tôi sốc với cách lựa chọn của Khánh và sự lựa chọn này chắc chắn khiến những người bị loại bị tổn thương. Chưa cần hỏi sâu vì sao bỏ lại bà ngoại và em Duy, chỉ cần lựa chọn như thế cũng đủ thấy vàng quan trọng với Khánh thế nào. Tôi tìm một chỗ trống đỗ xe để thay đổi không khí. Tuy không nhìn ra phía sau, nhưng tôi biết bà ngoại và mẹ Khánh đang buồn, dù biết đây là trò đùa. Bỗng cu Duy lên tiếng, không khí căng hẳn lên:
- Anh nhớ đấy. Anh bỏ lại em. Từ này không còn anh em gì nữa hết. Em không chơi với anh nữa.
Tôi đỗ xe, mời mọi người xuống ngắm cảnh và “giải quyết nỗi buồn”. Tôi thấy câu chuyện đùa bỗng trở thành tình huống thử thách khốc liệt. Tôi nhìn thấy bà ngoại bọn trẻ buồn buồn. Mẹ chúng thì biểu hiện rõ hẳn trên mặt. Tôi nhìn về phía Khánh. Cu cậu 11 tuổi mà lớn tướng, nét mặt thông minh và láu.
Bất ngờ, Khánh nói với Duy.
- Lấy vàng xong anh quay lại đón bà ngoại và em.
Em không tin. Em không chơi nữa. Bà ngoại ở lại hổ ăn thịt thì sao. Đây toàn rừng, anh không thấy à.
Bà ngoại bọn trẻ lại xoa đầu cả hai:
- Thôi hai cháu, không cãi nhau nữa. Mình có nhiều cách mà. Ví dụ mượn xe to hơn, chở được nhiều người hơn rồi quay lại lấy. Vậy là không phải bỏ lại ai cả.
Cu Khánh nói như gắt với bà:
- Nhưng người ta yêu cầu bỏ lại 2 người, chứ có yêu cầu lấy xe to hơn đâu.
Mẹ giận cu Khánh ra mặt:
- Vì vàng mà con bỏ em và bà ngoại sao? Con có thể không lấy vàng mà. Sao có thể bỏ người thân chỉ vì vàng hả con trai!
Nói xong, chị ra hiệu với tôi ra chỗ vắng nói chuyện riêng.
Anh thấy đấy. Chỉ vì vàng mà anh em bất hòa. Rất buồn lòng nhưng tình huống anh đặt ra đã giúp em biết đứa tốt, đứa xấu mà có cách dạy cho phù hợp. Em sẽ quan tâm thằng Khánh hơn. Nó lựa chọn khiến tôi thấy sợ anh ạ. Tôi không dám hỏi vì sao nó bỏ lại bà ngoại và em Duy nữa!
Tôi trấn an:
- Cũng là tình huống vui mà chị. Nếu mình hỏi thêm có khi nó sẽ có phương án tốt hơn. Do mình đưa ra tình huống sốc quá, nó buộc phải chọn, theo kiểu trắc nghiệm thôi. Trẻ con, nó không nghĩ sâu xa thế, chị đừng lo lắng.
Chị ta lắc đầu rồi đi về phía bà ngoại. Có lẽ là động viên bà. Tôi để cho họ có khoảng riêng.
Xong lên xe. Tôi mở nhạc nhẹ nhàng để mọi người thư giãn và cũng để giúp mình nghĩ ra cách cứu gia đình này ra khỏi không khí trầm lắng. Hơn nữa, tôi phải dạy cho cậu Khánh này bài học. Một ý nghĩ sáng lên và tôi bắt đầu nói khi Khánh tiếp tục nhắc “đi lấy vàng thôi chú”:
Trên đó có vàng, nhưng các cháu không lên đó được nữa. Trước đây, đã có một gia đình lên được đó. Gia đình ấy đi cùng nhau và không bỏ lại ai cả. Họ sát cánh vượt nhiều khó khăn khiến ông chủ giữ khu vàng ấy cảm động nên cho họ mang vàng về sống vui vẻ bên nhau. Câu hỏi: “Phải bỏ lại 2 người để được lên núi lấy vàng, bạn bỏ ai?” giống như một mật mã. Trả lời sai sẽ không được lên núi vàng. Khánh quyết định bỏ lại bà ngoại và em trai, đó là đáp án sai. Câu trả lời đúng là: “Vàng quan trọng, nhưng tình nghĩa gia đình quan trọng hơn. Nếu đi thì cũng nhau đi, hoặc không cần vàng”…
Cu Duy nãy giờ ấm ức vì bị anh quyết bỏ lại, nghe vậy lại reo lên:
- Thấy chưa, nếu em, em không cần vàng. Em cần bà, cần mẹ và mọi người. Anh sai rồi…
Bà ngoại vui lên một chút khi có cháu Duy tình cảm, trọng nghĩa tình. Bà nói:
- Thôi chuyện lên núi lấy vàng bỏ qua đi. Chúng ta đã chọn đáp án sai. Giờ Khánh và Duy bắt tay nhau đi. Tình cảm anh em mới quan trọng, sau này các cháu phải đoàn kết thì mới thành công như câu chuyện cùng nhau lên núi lấy vàng. Nếu bỏ rơi nhau lại chỉ vì vàng, vì tiền, các cháu chẳng những sẽ không có tiền, không có vàng mà còn mất tình anh em. Hiểu chưa các cháu?
Khánh quay sang Duy: “Anh xin lỗi em”. Duy bảo: “Em không giận anh nữa…”. Mẹ bọn trẻ cũng như vừa trút được gánh nặng:
- Sau này Khánh đừng bỏ lại ai. Chỉ có yêu thương mọi người mới được đền đáp con trai nhé!
Đúng là cuộc sống muôn màu. Đến khi đối diện núi vàng mới biết lòng người! May mà còn cứu vãn được, khi nó chỉ là giả thuyết, là chuyện vui!
Giang Sáng
Theo GĐVN
Chuyện xúc động về tình anh em
Anh em như thể tay chân/Rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần" - câu ca dao vẫn vẹn nguyên giá trị trong câu chuyện cảm động về cậu bé đạp xe 100 km từ Sơn La xuống Hà Nội thăm em đã từng khiến bao người rung động. Câu chuyện đó, hơn mọi bài học về đạo đức khuôn mẫu, sáo rỗng, trở thành một trong tấm gương sáng về tình thương, tình cảm anh em gia đình.
Chị bật khóc nghẹn ngào trong ngày cưới khi được em trai trao vàng trong ngày cưới. Nguồn ảnh FB nhân vật.
"Nghĩ đến em trai thì sợ hãi bay hết..."
Vì Quyết Chiến (13 tuổi) là đứa con đầu lòng của anh Vì Văn Nam và chị Hà Thị Sâm, có em gái Vì Khánh Như (7 tuổi) và Vì Văn Lực (2 tháng tuổi). Bé Lực nhập Bệnh viện Nhi trung ương lúc mới chào đời 2 ngày, sinh non 1 tháng và mắc phải nhiều bệnh với tình hình sức khỏe không được khả quan.
Từ khi bố mẹ đưa em xuống Hà Nội, Chiến cũng biết tình hình bệnh của em vì thỉnh thoảng mẹ vẫn gọi điện về. Chiến chưa đi Hà Nội bao giờ, chỉ thấy bảo em Lực đang được "nuôi lồng kính" ở đó. Trưa ngày 25/3/2019, vừa đi học về, Chiến đã nghe được cuộc hội thoại giữa ông nội và mẹ thì được biết Lực ốm nặng, bệnh tình chuyển biến xấu.
Chị Sâm đã dặn gia đình chuẩn bị hậu sự. Nằm trên ghế, Chiến ôm mặt khóc nức nở. Chiến chưa bao giờ được nhìn thấy mặt em trai vì từ ngày Lực sinh ra đều phải nằm viện. Suốt từ đó, Chiến cứ hy vọng rồi quyết tâm xuống gặp em Lực.
Để được gặp em, dù không biết Hà Nội ở đâu, to lớn cỡ nào nhưng Chiến vẫn đi. Từ núi rừng Chiềng Yên, huyện Vân Hồ, Sơn La, Chiến một mình đạp xe gần 100 km xuống Hà Nội thăm em trai, vượt qua gần 15 con đèo lớn nhỏ.
Không biết đường, Quyết Chiến cứ chọn những con đường lớn mà đi, đoạn nào không biết thì hỏi người ta. Đôi chân sưng vù, hai chiếc dép rách bươm. Mỗi lần đổ dốc hay qua đoạn đường khúc khuỷu, Chiến phải lấy chân làm phanh, làm chiếc dép chảy nhựa khét lẹt. Đoạn nào khó đi quá thì Chiến đành xuống xe dắt bộ...
"Em sợ em trai mất nên muốn xuống Hà Nội. Em không biết Hà Nội ở đâu, nhưng nhớ em quá, chưa bao giờ hai anh em được nhìn mặt nhau. Em có sợ nguy hiểm chứ. Nhưng nghĩ đến em trai thì sợ hãi bay đi đâu hết luôn. Em đi hướng bên phải, bám ven đường, nhìn trước nhìn sau mới đi.
Có đoạn em mệt quá bị ngất, một chiếc xe khách đi qua tưởng em bị tai nạn, họ xuống hỏi xin số điện thoại bố mẹ em. Các chú mới gọi cho bố. Nếu không gặp xe đó, em dự định đạp tiếp, chưa nghĩ về sau sẽ như thế nào..." - Chiến kể với báo chí về hành trình của mình.
Xuống đến Hà Nội, lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy em trai sau hành trình trăm cây số, Chiến đã khóc òa lên nức nở. Chiến đã hy vọng em Lực sẽ chống chọi thật mạnh mẽ với bệnh tật để có thể sớm khỏe mạnh trở về nhà.
"Sau này khoẻ mạnh, chúng mình sẽ cùng đi chăn bò, đá bóng. Anh sẽ rang cơm cho em ăn, đi học cùng em" - Chiến thì thầm như đang nói với em. Thế nhưng ông trời chẳng chiều lòng người, em trai Chiến đã lỗi hẹn, chẳng thể nào cùng anh lớn lên vui đùa. Với anh em Chiến, âm dương đã trở nên quá đỗi cách biệt.
Cậu bé Chiến và em tại bệnh viện.
Nhưng dù sao vẫn còn đó một câu chuyện về lần gặp mặt cuối cùng đầy yêu thương của hai anh em - hai đứa trẻ, còn đó câu chuyện về tình yêu thương, về lòng tử tế giữa một cuộc đời ngày càng đầy rẫy những vụ án người thân trong gia đình tàn sát lẫn nhau.
Em trai nuôi gà lấy tiền mua vàng mừng cưới chị
Đó là câu chuyện của một cô gái ở Quảng Nam tên Diệu khi kể về đứa em trai "cừu đen" tên Cường từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi nhưng lớn lên lại luôn yêu thương ba mẹ và chị hai. Theo những dòng chia sẻ của người chị, từ nhỏ cậu em trai đã phải chịu nhiều thiệt thòi, thậm chí khi đang học lớp 8 thì phải nghỉ vì sức khỏe không cho phép.
"Mình sinh năm 1996, em trai mình sinh năm 2004. Dân gian người ta bảo rằng trong một gia đình sẽ có một người là "cừu đen", tức là người gánh chịu bớt những chuyện xui xẻo cho gia đình và trong gia đình mình thì em trai mình là "cừu đen" đó.
Lúc mới đẻ ra được vài tháng tuổi em ấy bị hạ canxi máu khiến cơ thể co giật liên tục, ba má mình bồng em đi chạy chữa từ bệnh viện huyện đến Bệnh viện Đa khoa TP. Đà Nẵng suốt mấy tháng ròng. Lúc đó mình mới học lớp 2 nhưng giờ vẫn nhớ như in bác sĩ dùng cái kim tiêm to đùng lấy của em mình biết bao nhiêu máu để xét nghiệm, rồi dây ống các loại đầy người em.
...Ba má mình cứ tưởng mất em rồi. Thời điểm đó nhà mình nghèo lắm, ba má phải chạy vạy khắp nơi, may mắn là em mình khỏi bệnh. Nhưng sau đó em biết bò, đang bò chơi thì lại bị giật điện bất tỉnh, sau lần giật điện đó thì trí óc em mình chậm phát triển hơn bạn bè cùng trang lứa, lưỡi em bị bè ra và phát âm không chuẩn nữa.
Em mình tự ti nên ít giao tiếp với bạn bè và học hành thì nhà mình chỉ mong em lên lớp được là vui rồi. Đang học lớp 8 thì em mình chính thức nghỉ học vì không theo kịp bạn bè. Em ở nhà nuôi gà, làm việc nhà, chơi với chó mèo vậy thôi. Năm nay em mình 15 tuổi nhưng tâm hồn giống một đứa con nít vậy, chưa kể lúc nhỏ nó chưa hết bị gãy tay lại chuyển sang gãy chân".
Theo lời kể của chị gái, cậu em trai luôn vui vẻ, ngoan hiền, vâng lời và thương chị hai. Khi biết tin chị sắp lên xe hoa, cậu em trai đã xin ba mẹ cho nuôi gà để dành tiền mua vàng tặng cho chị vào ngày cưới.
"Biết năm nay mình cưới nên đầu năm nó xin má tài trợ mua cho đàn gà con về chăm, bảo gà lớn thì bán đi rồi mua vàng để nó cho chị hai đám cưới chứ không được lấy làm chuyện khác. Khoảnh khắc cậu em lên trao vàng cho mình trong đám cưới, mình bật khóc ngon lành trước bao nhiêu người, trôi hết cả lớp trang điểm.
Người nhà mình mắt ai cũng đỏ hoe. Mình vẫn luôn tự hứa sẽ cố gắng sống thật tốt để không phụ lòng yêu thương của ba má và thằng em trai mãi mãi không trưởng thành của mình nữa" - người chị gái chia sẻ đầy xúc động.
Nhìn bức ảnh ghi lại khoảnh khắc cậu em trai trao cho chị món quà cưới mà tự tay đã chuẩn bị từ rất lâu, nhiều người rưng rưng xúc động trước tình cảm chị em trong gia đình đầy yêu thương, đùm bọc.
Không phải vô tình khi Bộ tiêu chí ứng xử trong gia đình chọn 2 tiêu chí: Hòa thuận và Chia sẻ để làm điểm nhấn trong điều chỉnh hành vi ứng xử giữa anh, chị, em. Theo đó, anh, chị, em tôn trọng, bảo nhau điều hay, lẽ phải; anh chị bao dung đối với em, em kính trọng anh chị; cùng chia sẻ với nhau tình cảm hoặc vật chất lúc vui buồn, giúp đỡ nhau lúc khó khăn, hoạn nạn.
Trong gia đình, mối quan hệ anh chị em rất nhiều chiều nên phong phú, đa dạng, giàu cảm xúc. Từ xa xưa đến nay, người Việt Nam có truyền thống xem trọng huyết thống, xem trọng tình cảm anh em. Dù trong hoàn cảnh nào thì anh em ruột thịt vẫn luôn là những người đầu tiên quan tâm, lo lắng cho nhau.
(Trích Bộ tiêu chí ứng xử trong gia đình)
Dương Nhi
Theo baophapluat.vn
Dân tình trầm trồ trước những cử chỉ đáng yêu của cặp anh trai em gái hơn nhau 15 tuổi Những khoảnh khắc đáng yêu cùng những cử chỉ thân thương mà người anh trai dành cho cô em gái 7 tuổi khiến không ít người phải thốt lên vì quá dễ thương. Câu chuyện về những cặp anh, chị em hơn nhau nhiều tuổi luôn là chủ đề được rất nhiều người quan tâm, đặc biệt là các cặp anh trai và...