Sốc tận óc khi nghe những lời vợ nói cùng với bạn thân
Đến giờ đầu óc tôi vẫn quay cuồng vì những câu nói của vợ. Hóa ra mọi việc chỉ là sự giả dối.
Vợ tôi là người có tư tưởng tiến bộ. Vẻ ngoài em ương bướng, ngang ngạnh, khó bảo nhưng bên trong em lại mềm yếu. Những người lần đầu tiên gặp chắc sẽ không thích em vì sự thẳng tính, cách ăn mặc bụi bặm. Chính tôi cũng vậy.
Khi được chuyển vào công ty làm giám sát viên, người tôi ghét nhất chính là em. Em không bao giờ nhận khuyết điểm mà luôn tìm lý lẽ cãi lại. Năng lực em cao nhưng khả năng hoạt động nhóm lại không có vì chẳng ai chịu làm chung với một người quá cầu toàn như em. Nhưng những đề án em đề xuất nhiều khi khiến tôi khâm phục vì sự thông minh và tính khả thi.
Có lẽ tôi sẽ không thay đổi định kiến về em nếu không một lần thấy em khóc thầm trong phòng làm việc. Sau đó tôi tìm hiểu mới biết được hoàn cảnh bi đát của em và cả quá trình tự sinh tự diệt vì chẳng ai trong gia đình quan tâm. Để đến hôm nay, được làm trong công ty lớn như vậy đã là điều không tưởng. Từ đó tôi thay đổi cách nhìn và bắt chuyện với em nhiều hơn.
(Ảnh minh họa)
Chúng tôi bắt đầu những buổi cà phê. Càng tiếp xúc nhiều tôi càng hiểu và yêu em lúc nào không hay. Chuyện chúng tôi thành một cặp đã trở thành đề tài bàn tán cho cả công ty. Ai cũng nói tôi khùng điên khi yêu em nhưng tôi không quan tâm. Ngày cưới tôi cũng hạn chế mời nhân viên trong công ty vì không muốn họ xì xào nhiều.
Video đang HOT
Sau khi cưới, vợ chồng tôi dọn về nhà riêng của tôi sống. Sáng chúng tôi đưa nhau đi làm, tối đưa nhau đi ăn, đi chơi và tận hưởng thời gian vợ chồng son đáng quý. Từ lúc yêu, vợ tôi cũng thay đổi nhiều. Em thay đổi cách ăn mặc sang quý phái, đáng yêu. Em cũng hạn chế to tiếng với người khác và dịu dàng, đảm đang hơn. Đặc biệt tôi có thể cảm nhận được vợ yêu mình rất nhiều. Em chưa bao giờ để tôi mặc một cái áo nhăn nào. Tôi thích ăn gì, em đều mua về rồi nấu cho tôi ăn. Cưới vợ hơn 5 tháng mà tôi tăng tới mấy kí khiến mẹ tôi cứ tròn mắt lên.
Tuy nhiên vợ tôi nhất quyết không chịu sinh con. Em nói không muốn làm cùng công ty tôi nữa mà muốn chuyển sang công ty khác để môi trường làm thoải mái hơn. Tôi cũng đồng ý vì ở công ty hiện tại, mối quan hệ của em với mọi người không tốt lắm. Em bảo tôi đợi em hai năm nữa rồi em sẽ sinh cho tôi mấy đứa con cũng được.
Nhưng hai hôm trước tôi mới biết lý do thật sự của việc vợ hoãn sinh con.
Hôm ấy đã khuya lắm rồi, đang ngủ thì tôi khát nước nên giật mình tỉnh dậy. Không thấy vợ đâu, tôi ngạc nhiên đi nhẹ xuống lầu xem em có ở dưới đó không. Quả nhiên điện nhà vệ sinh phát sáng và có tiếng nói vọng ra. Hình như vợ tôi nghĩ tôi đã ngủ say nên nói chuyện rất thoải mái.
“Đừng khóc nữa, mày khóc thì có giải quyết được gì đâu? Hãy mạnh mẽ lên, tao khuyết khích mày ôm con về ngoại. Mày cũng dở quá, tự nhiên yêu chồng nhiều đến mức không chừa đường thoát cho mình. Như tao nè, tao yêu chồng ít thôi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra yêu thật nhiều cho lão tưởng bở mà sống tốt với mình. Đối với tao, chồng cũng như cái áo thôi, thích thì mặc, không thì thay. Đàn bà mà yêu sâu đậm quá chỉ có khổ thôi. Tao cũng không vội sinh con như mày đâu. Tao phải thử thách lão hai năm xem lão thế nào? Nếu lão vẫn yêu tao thì sinh, không thì dẹp, kiếm người khác”.
Tôi đứng nghe mà sững sờ không thể nói lời nào. Lên lại phòng, tôi rối bời như canh hẹ. Hóa ra, sự thương yêu, quan tâm của vợ tôi chỉ là giả dối. Em không hề coi trọng tình cảm của tôi. Giờ tôi chán nản nên đang thay đổi thái độ với vợ và cả lý do vợ không chịu sinh con. Theo mọi người, tôi có nên im lặng như không biết, hay cũng tìm cách thử lại cô ấy?
Theo Afamily
Điếng người khi biết sự ngọt ngào tử tế của cô em dâu chỉ là giả dối
Tôi đã tin lầm người, trước giờ cứ nghĩ mình mang ân huệ của em dâu mà đâu ngờ em ấy lại là người giả tạo như vậy
Tôi là giáo viên, chồng là bộ đội. Chồng tôi phải đi công tác xa triền miên nên hầu như ở nhà chỉ có tôi và hai con. Đứa con gái đầu của tôi học giỏi, chăm ngoan, thi đỗ vào trường cấp 3 chuyên trọng điểm quốc gia. Mừng nhiều nhưng cũng lo lắm, bởi lẽ ở cái t.uổi đang lớn, con người ta được gần bố mẹ, còn con tôi thì phải sống xa nhà. Nhưng tôi cũng phải chấp nhận, tất cả vì ước mơ, tương lai của con gái mình.
Tôi có một cậu em trai khá thành đạt. Cậu ấy đã mua nhà và sinh sống ở thành phố từ lâu. May mắn hơn, nhà em tôi lại rất gần trường học của con gái tôi. Vì thế, vừa theo ý tôi để con gái sống cùng người nhà, cậu em tôi cũng muốn con tôi đến ở cho thêm vui. Vậy là khi ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm vì gánh nặng lo cho con gái đã bớt đi rất nhiều.
Tuy nhiên, cậu em tôi cũng đã có gia đình. Em dâu sinh được một b.é g.ái, năm nay 4 t.uổi, trông mũm mĩm đáng yêu. Từ ngày con gái tôi chuyển đến sống tại nhà cậu, cứ rảnh là con tôi lại ríu rít chơi đùa với em bé. Cậu cũng rất quan tâm đến chuyện học hành, ăn ở của con tôi, thỉnh thoảng lại dặn có gì không ổn cứ nói với cậu. Về phần mợ, mợ khá ít nói nhưng tôi thấy mợ là người tốt. Hàng tháng, cậu vẫn dặn mợ đưa một ít t.iền cho con gái tôi tiêu vặt.
(Ảnh minh họa)
Có lần, con gái tôi ốm ngay sát kì thi cuối năm. Tôi cũng bận tối mặt với học sinh nên không sắp xếp được thời gian lên với con. Thời gian ấy, mợ chính là người thay tôi săn sóc con gái tận tình. Tôi rất cảm kích tấm lòng của mợ, tôi vẫn nhắc con gái phải giúp đỡ mợ việc nhà, quan tâm đến mợ hơn.
Chẳng mấy chốc con gái tôi đã học cuối cấp. Cũng thời gian đó, em dâu tôi mang bầu cháu thứ hai. Tôi lo thời gian này con học hành vất vả nên đến thăm, cũng tiện mua cho mợ ít thuốc bổ luôn. Tôi đến mà không báo trước để tạo cho con gái bất ngờ.
Nào ngờ khi tôi gần đến nơi thì mới biết là con mình đi học thêm đến tối mới về. Hơi buồn một chút nhưng tôi nghĩ ngay đến mợ sắp sinh nên được nghỉ. Đến căn hộ của cậu mợ, tôi toan bấm chuông thì thấy cửa không khóa, đôi giày phụ nữ để ngoài bậc cửa. Tôi đoán là có ai vừa mới vào nhà. Tôi đẩy cửa bước vào thì thấy lưng hai người phụ nữ trên ghế sofa. Một người là em dâu tôi, một người nếu tôi không nhầm là mẹ của mợ ấy.
Tôi định bước vào cất tiếng chào thì bước chân bỗng dừng lại vì những lời than thở của mợ. Mợ thở dài, có bầu, trông con nhỏ đã mệt thì chớ, lại còn phải "hầu hạ" con gái tôi. Con gái tôi lớn rồi mà không có ý tứ, ốm đau không biết lối đi xe khách về với mẹ mà cứ ở lì nhà mợ. Khi tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì mợ đã tiếp rằng, con tôi mọt sách chỉ cắm đầu vào sách vở, không để ý đến gì ngoài cuộc sống, thế mà đưa t.iền tháng nào cũng cầm đều...
Bà mẹ ngồi đó ôn tồn khuyên mợ rằng, dễ tính hơn thì mới sống thoải mái được. Nhà tôi có xa xôi thì mới nhờ đến mợ, chứ ai muốn gửi con cho người khác bao giờ. Tôi lúc đó cho rằng cần nói cho rõ ràng nên bước thẳng đến chỗ 2 người ấy ngồi. Sắc mặt mợ thay đổi đột ngột, quay lại hỏi tôi tại sao lại theo dõi mợ ấy. Tôi chẳng đoái hoài, cất tiếng chào mẹ của mợ ấy rồi cảm ơn lòng tốt của bà. Nhìn thẳng vào mặt mợ ấy, tôi nói rõ từng câu từng chữ. Tôi không ngờ đằng sau mọi hành động tốt của mợ đều là sự giả tạo. Tôi đã tin lầm người, trước giờ cứ nghĩ mình mang ân huệ của mợ ấy.
Tối đó, tôi đợi con gái đi học về rồi nói chuyện với em trai mình. Tôi sẽ cho con gái mình ra ở trọ riêng. Giờ tôi mới hiểu, lẽ ra từ đầu mình nên làm thế, con nhà người ta ở trọ được thì con tôi cũng ở được. Con tôi ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng em trai tôi thì khăng khăng không chịu, hỏi tôi lý do. Tôi không muốn nói ra sợ hai vợ chồng cậu mợ lại cãi cọ nhau, nhưng cứ im lặng thì không thể đi được. Giờ tôi nên làm thế nào cho phải đây?
Theo Afamily
Quay cuồng và đau đớn vì câu nói cuối cùng của người yêu Tôi không đủ kiên nhẫn để nghe hết những lời người yêu nói, chỉ biết gào thét lên vì đau đớn. Tôi gặp và yêu Khang khi tôi ngấp nghé 30 t.uổi. Một phần vì t.uổi tôi đã nhiều, một phần vì Khang đẹp trai, ga lăng nên tôi đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khang có vẻ đẹp trai...