Sốc ngất khi mẹ chồng xúi chồng ra ngoài kiếm con riêng
Tôi bẽ bàng khi ôm đứa con nuôi trên tay chính là giọt máu của anh và người phụ nữ khác.
5 năm cố gắng sinh con mà bụng tôi vẫn không hề có dấu hiệu gì của tin vui. Tôi chán nản buồn bã, chồng thở dài ngao ngán, còn mẹ chồng tôi ủ mưu cho chồng tôi ra ngoài kiếm con riêng. Tôi cay đắng ra khỏi căn nhà đầy kỉ niệm đau thương của đời mình và 3 năm sau, cái kết đầy bất ngờ…
Tôi đã bỏ nhà chồng đi trong sự cay đắng, bẽ bàng (Ảnh minh họa)
Mỗi một gia đình đứng trước nguy cơ tan vỡ cần có những đứa con là sợ dây hàn gắn cứu vãn cuộc hôn nhân nhưng tôi và anh cố mãi vẫn không có bởi, chúng tôi vẫn chưa thể sinh được con. Và cuộc hôn nhân của tôi đã dừng lại đầy cay đắng.
Tôi và ông xã là bạn học cấp 3. Ban đầu hai đứa chúng tôi như hai cực Nam – Bắc không thể gặp nhau, chứ nói gì có thể thích nhau. Vậy mà cuối cùng chúng tôi đã yêu nhau và có mối tình rất đẹp.
Giống như tất cả những cô gái làm dâu nhà giàu, sau khi cưới, trọng tâm của cuộc hôn nhân chuyển sang “sinh con nối dõi”. Hai năm đầu, tôi vẫn được đi làm nhưng đến năm thứ ba, mẹ chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà chú tâm vào chuyện con cái.
Bản thân tôi cũng không theo chủ nghĩa hưởng thụ là “không sinh con”, chỉ là tôi còn quá trẻ nên muốn theo đuổi một số ước mơ thêm vài năm nữa. Nhưng mỗi ngày ra khỏi nhà, mẹ chồng lại nhìn chằm chằm vào cái bụng của tôi và nói bóng nói gió. Dưới sức ép vô cùng lớn, cuối cùng tôi đành phải nhượng bộ thỏa hiệp.
Tôi đành nghỉ việc ở nhà để tính chuyện sinh con. Mẹ chồng tôi lúc này bày binh bố trận, các loại “thập toàn đại bổ” tôi đều phải ăn. Mẹ tôi suốt ngày mơ đến cảnh có cháu khiến tôi càng cảm thấy áp lực.
Video đang HOT
Nhưng dường như ông trời cố trêu ngươi tôi bởi, hơn một năm trời mà bụng tôi chả có chút thay đổi. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, mẹ chồng tôi cũng không còn ép tôi ăn đồ bổ dưỡng, còn chồng tôi cứ nhìn cái bụng vợ không nói gì, chỉ thở dài ngao ngán.
Hôm kỷ niệm 5 năm ngày cưới, sau màn yêu nồng nhiệt bất thường, chồng tôi đề nghị chúng tôi nhận con nuôi. Nghe chồng nói vậy, tự dưng tôi cảm thấy tê tái trong lòng. Tôi thật sự rất muốn sinh cho chồng một đứa con nhưng 5 năm trôi qua, anh không còn chút hi vọng nào! Nhìn vẻ mặt của chồng lúc đó, tôi đã vội vã gật đầu.
Lần đầu tiên bế con bé trên tay, tôi cảm thấy tình yêu tràn ngập. Bé rất ngoan, ăn no rồi lại ngủ kỹ, thỉnh thoảng bé nhoẻn miệng cười như thiên thần. Mẹ chồng tôi vui mừng ra mặt, suốt ngày ẵm và cưng nựng cháu. Tôi phải cảm ơn con vì sự có mặt của con làm cho mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu của tôi dịu đi đáng kể.
Nếu như không có ngày hôm đó, chắc tôi đã sống cả đời vui vẻ trong sự lừa dối của cả mẹ chồng và chồng. Hôm ấy, hai người họ đi chùa nhờ sư thầy ban tên cho con. Tôi không thích chùa chiền miếu mạo nên một mình ở nhà.
Khi hai mẹ chồng và chồng vừa đi thì có chuông cửa, tôi tưởng hai người quên đồ gì quay về nhưng đó là một phụ nữ lạ hoắc. Nhìn cô ấy đẫy đà có phần sồ sề đúng dáng mẹ bỉm sữa vừa mới sinh con.
Chưa được tôi cho phép của tôi, cô ta đã đẩy tôi sang một bên và tìm chỗ đế ngồi. Cô ấy đảo mắt một vòng quanh nhà, cuối cùng dừng lại ở bức hình vợ chồng tôi chụp cùng với con. Cô ta tức tối đứng phắt dậy giật phăng cái ảnh ném xuông đất. Tôi bực mình yêu cầu cô ấy ra khỏi nhà, không ngờ cô ta sừng sổ chỉ vào mặt tôi và nói: “Đồ xấu xa, người đáng ra khỏi nhà này không phải tôi mà là cô. Cô cút đi để cả nhà tôi được đoàn tụ”.
Mãi tôi mới hiểu ram đứa con nuôi của tôi chính là con của cô ta. Hóa ra chồng tôi nói với tôi nhận con nuôi là để anh hợp thức hóa đứa con ngoài giá thú của mình. Tôi thấy choáng váng, bầu trời như sụp đổ dưới chân mình…
Buổi tối, khi chồng tôi về, anh cũng thừa nhận mọi chuyện nhưng điều mà tôi không chịu được chính là thái độ và lời nói của mẹ chồng. Bà lạnh lùng bảo: “Đàn bà phú quý nhờ con. Cô 5 năm không đẻ được nên tôi cho thằng Bình ra ngoài tìm người khác sinh con. Không bắt nó bỏ cô đã là giữ thể diện cho cô lắm rồi. Nhà tôi nuôi cô phí cơm đến hôm nay cũng đã là tận nghĩa rồi”.
Tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục và tổn thương ghê gớm. Không cần nghĩ ngợi nhiều, tôi kiên quyết ra khỏi ngôi nhà đó trong sự hỉ hả của hai mẹ con họ.
Ba năm trôi đi rất nhanh và vết thương lòng của tôi cũng đã dần nguôi ngoai. Giờ đây, tôi hạnh phúc viên mãn với người chồng là bạn trai thời đại học của mình. Nhà anh không giàu tiền nhưng rất giàu tình cảm. Anh yêu tôi đã lâu và vẫn chờ đợi tôi, dù biết tôi không thể sinh con nhưng anh vẫn quyết tâm lấy tôi.
Tôi đồng ý lấy anh trong sự dè dặt lo sợ của con chim sợ cành cây cong. Nhưng điều kỳ diệu đã đến, sau một năm kết hôn, chúng tôi vỡ òa khi đón con trai chào đời. Tôi đã được hưởng niềm hạnh phúc làm mẹ đích thực.
Tôi cũng không hiểu được tại sao trước đây tôi không thể sinh con cho chồng cũ? Lẽ nào chính anh ta là người có vấn đề? Và đứa bé của cô gái kia liệu có phải là con của anh ta?
Theo Afamily
Điếng người khi chồng giàu dẫn tận hai con riêng về nhận ông bà nội
Tôi có thể chấp nhận những đứa trẻ tội nghiệp và sẵn sàng coi chúng như con của mình. Nhưng tôi không thể chấp nhận sự phản bội.
Cuộc đời đúng là không ai nói trước được điều gì. Niềm tin còn đâu khi mọi thứ đều sụp đổ. Người ta bảo, sống phải có niềm tin, tin vào tình yêu, vào chồng, vào gia đình. Tôi cũng luôn cho rằng, chỉ cần tin nhau thì sẽ hạnh phúc. Vì một người phụ nữ như tôi, hết lòng vì chồng con, xinh đẹp dịu dàng, đảm đang tháo vát xứng đáng nhận được tất cả những điều đó. Tôi đâu thua kém gì những cô gái xinh đẹp bên cạnh anh đâu. Thế mà tôi lại phải gặp cảnh trớ trêu như thế này.
Lấy chồng được 3 năm, tôi đang sống viên mãn, hạnh phúc với một cô con gái nhỏ. Chồng tôi bảo, anh hạnh phúc vì có được tôi, có được người vợ hiền thục, yêu thương gia đình và hết lòng với bố mẹ chồng. Dù giàu có nhưng chúng tôi không chọn mua nhà riêng mà sống chung để phụng dưỡng bố mẹ. Tôi cũng chưa bao giờ đòi hỏi chuyện nhà cửa. Và đó là điều khiến anh cảm thấy yêu thương, trân trọng tôi hơn nhiều.
Bố mẹ chồng cũng vô cùng quý mến tôi. Với họ, tôi là một cô con dâu tốt. Trong mắt chồng, tôi cũng là một người vợ tốt, là người khiến anh tự hào hơn bao giờ hết. Anh cũng hứa hẹn với tôi rất nhiều, rằng sẽ cho tôi cuộc sống này kia...
Anh đưa về hai cậu con trai nhìn giống anh như đúc. Anh thưa với bố mẹ anh, với tôi, rằng, đó là con riêng của anh. (ảnh minh họa)
Lấy chồng giàu, đời tôi như bước sang trang mới. Thật sự, tôi chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì, thích gì được nấy. Tôi cũng nghĩ, đó là điều tôi xứng đáng được hưởng. Vì dù sao thì cũng có rất nhiều người đàn ông giàu có xung quanh tôi. Với hàng xóm láng giềng, tôi như bà hoàng vì được chồng cưng chiều, bố mẹ chồng yêu quý lại được nhiều tiền, nhiều của cải. Bố mẹ đẻ cũng tự hào về con gái, họ cũng cảm thấy vui ra mặt với những người hàng xóm xung quanh.
Nhưng, một sự thật trớ trêu mà 3 năm sau tôi đã phát hiện ra. Mà chẳng phải tôi phát hiện ra, chính chồng tôi là người công khai chuyện này. Một ngày, anh nói có việc cần nói với tôi và gia đình, là việc rất nghiêm trọng. Tôi đã linh cảm có chuyện chẳng lành, người bắt đầu run rẩy. Nhưng tôi lại không nghĩ, chuyện đã đi xa đến mức đó.
Anh đưa về hai cậu con trai nhìn giống anh như đúc. Anh thưa với bố mẹ anh, với tôi, rằng, đó là con riêng của anh. Tôi chết lặng, đứng không vững, toàn thân run rẩy. Anh nói đùa hay là thật. Nhưng nhìn hai đứa trẻ giống anh như đúc, làm sao có thể khác được đây. Vậy chúng là con anh? Anh có con riêng từ bao giờ vậy, với ai vậy mà lại là những hai đứa? Anh định biến tôi thành kẻ không ra gì hay sao mà anh làm như vậy với tôi? Anh phản bội từ bao giờ trong khi miệng anh liên tục nói lời yêu thương. Tôi thật sự choáng váng, cứ nghĩ đó chỉ là giấc mơ.
Con anh đã lớn, đứa nào cũng lớn hơn con tuôi 1-2 tuổi. Vậy là trước khi đến với tôi, anh đã gian díu với người ta. Và bây giờ, anh mới dám thừa nhận. Anh cầu xin tôi nói rằng, mẹ đứa trẻ bỏ rơi chúng mà anh lại không thể vô trách nhiệm với con ruột của mình.Anh quỳ trước mặt bố mẹ, trước mặt tôi và khóc, nói rằng, anh có lỗi với tôi nhưng trước mặt bố mẹ, anh van xin tôi chấp nhận hai con riêng của anh, coi chúng như con ruột của mình. Tôi chỉ có con gái, nên anh càng hi vọng tôi có thể coi hai con trai của anh như con của mình và chăm sóc ba đứa trẻ thật tốt. Vậy là anh mặc định sẽ không muốn sinh con thêm với tôi nữa phải không?
Không lẽ, tôi tha thứ cho chồng? Xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi rất cần một lời khuyên chân thành lúc này. (Ảnh minh họa)
Tôi có thể chấp nhận những đứa trẻ tội nghiệp và sẵn sàng coi chúng như con của mình. Nhưng tôi không thể chấp nhận sự phản bội. Một người đàn bà hết mực yêu chồng, thương con, hết lòng vì nhà chồng như tôi lại phải chịu ấm ức như vậy sao? Chồng giàu mà làm gì khi bi kịch ập đến đầu. Tôi nào có tội tình gì mà phải gánh chịu điều đau đớn ấy? Lẽ ra, tôi phải được sống một cuộc sống hạnh phúc, được chồng yêu thương trọn vẹn nhưng giờ thì sao? Anh thật là bỉ ổi vì đã lừa dối tôi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nhưng thật sự không biết chấp nhận chuyện này thế nào? Hai đứa con riêng của anh, phải làm sao đây khi tôi thấy cũng quá tội nghiệp vì không có mẹ? Không lẽ, tôi tha thứ cho chồng? Xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi rất cần một lời khuyên chân thành lúc này.
Theo Afamily
Điếng người khi chồng giám đốc dẫn đứa con riêng về nhà Em hãy coi nó như con của chúng ta. Còn nếu em không chấp nhận thì chúng ta ly hôn, anh sẽ để lại căn nhà và tiền trong tài khoản để em nuôi con. Đã hơn một tháng trôi qua, chị vẫn không tài nào ngủ được, cứ nhìn thấy Vy đứa con gái chồng vừa mới dắt về, chị không cầm...