Sốc ngất: Bạn gái cũ sắp thành chị dâu tôi…
“Khỏi phải nói, lúc tôi thấy em ở trong nhà mình, cạnh anh trai, cái thằng Từ Hải trong tôi nó chết đứng nhanh thế nào…”
Em bé hơn tôi một tuổi, năm đó trong đội văn nghệ trường cấp 3 hay chơi chung. Em dễ thương, vui vẻ nên mấy chàng lớp trên như tôi cũng thích lắm. Đứa ít thì mua cho em ly sinh tố dâu, đứa nhiều thì cứ lân la tặng hoa tặng quà. Riêng tôi thích vừa vừa thôi nhưng có ưu thế vượt trội nên được ngày ngày đưa đón em trong sự ganh tỵ của chúng nó. Chẳng là nhà em trên đường về nhà tôi nên tiện thể tôi chở về giúp. Về sau, thành thói quen, đi học hay đi tập đều có nhau đi cùng cả.
Còn nhớ lễ tốt nghiệp năm đó của khóa tôi, đội văn nghệ làm cả một chương trình văn nghệ vừa xúc động vừa hoành tráng. Tôi đệm cho em hát một bản rất dễ thương. Nghe xong ở dưới ai cũng sụt sùi thút thít. Chính là tháng 5, là mùa này trong năm chúng tôi tạm biệt nhau để mỗi đứa một phương trời. Nhưng trước đó tôi cũng đã kịp tỏ tình với em. Khỏi phải hỏi tôi vui ra sao khi em đồng ý.
Vậy là cả mùa hè được có nhau. Em học hè mỗi ngày còn tôi cứ làm nhiệm vụ đưa đón. Lúc về chở em đi nhà sách, mua kem, dạo mát. Ba mẹ ép tôi đi du học nên tháng đó bạn bè bận rộn ôn thi còn tôi cứ ung dung bên người yêu, rất hạnh phúc.
Tôi đã từng yêu cô ấy…
Mà rồi mùa hạ qua mau, em nhập học, còn thủ tục của tôi cũng xong xuôi. Cầm trên tay cái vé mà chẳng lấy làm gì háo hức. Ông anh còn ghẹo: “Được đi du học sướng hơn khối người đó, hơn cả anh mày khi xưa, bố mẹ chưa có tiền nên chả được đi. Ở đó mà ủ rũ, đồ ẻo lả. Mày là không nỡ xa nhà này mới buồn hay không nỡ xa em gái nào đó?”. Tôi cúi gằm mặt xuống chả nói gì với lão. Lão không thể nào hiểu được. Người ta là không muốn xa Việt Nam chứ bộ. Thách lão bây giờ chịu bỏ Việt Nam mà đi ấy – Tôi nghĩ thầm.
Cái buổi chia tay em thật buồn. Biết trước cả rồi mà cả hai cứ ôm nhau khóc lóc. Hồi đó còn trẻ con, nhiều cảm xúc. Tôi hứa ráng về chơi với em mỗi hè. Khuyên em học hành tốt, biết đâu có cơ hội sang học cùng tôi. Nói vậy thôi chứ tôi biết mọi thứ mông lung lắm. Em xinh thế này, ngoan thế này, kiểu gì chẳng khối anh trai săn đón. Thật ngậm ngùi mà.
Chúng tôi vẫn tiếp tục yêu nhau đến 2 năm sau đó. Suốt ngày nhắn tin qua lại, hỏi thăm mấy lời sướt mướt. Rồi đến một ngày không đẹp trời cho lắm, sẵn kết quả học hành không suôn sẻ, tôi kiếm chuyện gây nhau với em. Chuyện chả có gì mà cứ nói qua nói lại. Thật con nít! Rồi nặng lời, rồi lớn tiếng, rồi chia tay. Đúng là cái thời người ta gọi trẻ trâu, thật tùy hứng, tùy tiện.
Mấy ngày đầu còn thấy vui vẻ, tự do, nhưng đến lúc bắt đầu nhận ra em khóa facebook, chặn điện thoại thì tôi mới phát hoảng. Nhờ bạn bè liên lạc với em cũng không được. Ngẫm lại mới thấy lúc trước đã nói mấy câu làm tổn thương người yêu ghê gớm. Ôi! Cái thằng tồi trong tôi! Người ta giận là phải.
Video đang HOT
Rồi thế là chính thức thất tình và ế suốt 1 năm. Một năm cuối cùng thì bắt đầu phục hồi và lao vào học để tốt nghiệp. Cũng thôi không tò mò em giờ ra sao nữa. Lâu rồi thấy cái gì cũng nhạt. Vẫn là mỗi tối chơi Dota cùng đám bạn ở ký túc xá với cuối tuần đi tập lân với hội du học sinh là vui nhất. Ở đó rất nhiều bạn gái xinh, nhìn thật thích. Nhưng tôi chả thích ai.
Tàn tàn hết 4 năm rồi về Việt Nam. Chả có đứa nào bất hiếu như tôi cả. Không có người yêu là không còn lý do về hè nên học một mạch chả thèm thăm lại chốn xưa. Cứ hè bố mẹ lại khệ nệ quà bánh sang thăm. Lần này vừa học xong về gấp là vì lão anh lấy vợ. Nhất định gọi tôi về đứng trong dàn phụ rể. Còn hứa sẽ may cho tôi bộ lễ phục mới chứ không phải đi thuê ở tiệm. Thật biết cách lấy lòng!
Buổi tối mấy hôm đầu về nhà toàn bị mẹ giữ vỗ béo. Đến ngày thứ tư định hẹn hò bạn bè đi chơi thâu đêm thì bố dặn về sớm ăn cơm, có chị dâu tương lai sang chơi. Tôi gật gật lia lịa rồi chuồn đi lẹ nhưng lòng cũng háo hức mong về sớm nhìn mặt chị dâu.
Mà rồi bước về đến nhà thì tôi chỉ ước chưa từng về sớm. Mẹ chưa giới thiệu tôi cũng hiểu cái cô đang ngồi gọt táo, cười cười nói nói với mọi người chính là chị dâu. Mà chị ta chính là em, cô người yêu cũ của tôi. Khỏi phải nói cái lúc đó, thằng Từ Hải trong tôi nó chết đứng nhanh thế nào. Tự nhiên thấy cổ họng khát khô, cứ ráng nuốt nước bọt ực ực xuống mà nghẹn lại hoài. Nhà bên cạnh, cái ông hàng xóm vừa chuyển tới mở cái bài nhạc gì đến là thảm: “Về nhà làm gì khi cô đơn giày xéo cõi lòng…”. Cái bài thiệt sến mà tôi chả thích nghe thì bây giờ thực sự quá hợp với hoàn cảnh tôi lúc này. Thiệt là thảm!
Sau đó tôi chả nhớ gì nữa. Không biết đã ứng xử thế nào với em. Không biết là làm sao mà đêm đó đã trôi qua suôn sẻ. Chỉ biết nó qua rồi. Mở mắt ra thấy cái đồng hồ cứ kêu tích tắc. Ngoài ôm cái gối ra chả muốn làm gì nữa. Cứ như bị thương tổn trầm trọng.
Mà ngộ chưa, lấy quyền gì tổn thương. Là tại tôi là thằng hời hợt, gây với người ta rồi khiến người ta chia tay. Cũng là tôi hời hợt nên không chịu quay về kiếm em nói xin lỗi rồi làm hòa. Chính tôi để mọi thứ trôi đi mà giờ nằm đây thấy như mình bị phản bội, còn ganh tỵ với cả lão anh. Có phải là đang quá trẻ con không? Thôi! Không biết đâu! Đi chơi vài trận Game cho định thần cái đã.
Vậy là tôi ngồi chơi tới sáng, rồi trưa, rồi tối. Lão anh về nhà gõ cửa bảo muốn nói chuyện riêng. Đã nói cái gì đó đại loại là biết hết rồi nhưng vẫn rất thương em và hôn lễ cũng sắp cử hành nên mong tôi cứ coi như không có gì. Tôi lại gật gật lia lịa nói hiểu hiểu, vờ như chả quan tâm. Mà kỳ thực lão vừa đi thì lại nằm dài ra giường thất thần. Ông hàng xóm lại mở cái bài nhạc ão não đó…
Bị buồn!!! Thật nhiều!!!
Giờ cái thằng tôi thấy mình bối rối hết sức. Vò đầu bứt tai nghĩ mãi không ra từ đây đến đám cưới hai người đó tôi làm sao mà sống nổi. Chỉ cần một động tĩnh của tôi không đúng là ai cũng khó xử. Đêm còn nằm mơ bậy bạ nữa chứ, thấy năm đó tôi nhường anh hai đi du học và giờ người lấy em là tôi. Tày trời mà!
Chỉ ước ai có kinh nghiệm trong hoàn cảnh éo le này làm ơn cho tôi kinh nghiệm. Chỉ tôi xem làm sao mà tàng hình được trong cái đám cưới đó.
Theo Phunutoday
Kết cục cay đắng khi dấn thân làm bồ nhí cho sếp
Tuyền thấy mình không bằng một con điếm nhưng rồi cô vẫn phải chấp nhận vì cái gì cũng có giá của nó.
Sau khi thi trượt đại học, Tuyền xin được một chân làm tạp vụ trong công ty này, vừa kiếm tiền trang trải cuộc sống, vừa nuôi ước mơ thi lại vào năm sau.
Nhà Tuyền chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Mẹ Tuyền đi bán hàng thuê cho người ta để nuôi cô ăn học. Mỗi lần có người hỏi đến cha, Tuyền chỉ cười trừ. Tuyền làm gì có người cha nào. Mẹ cô vốn là bồ nhí của ông - một ông chủ thầu xây dựng.
Khi bà mang thai Tuyền, tưởng là con trai nên ông ta mua cho mẹ cô một căn nhà ở thành phố biển này. Thi thoảng ông ghé qua, đưa cho mẹ tập tiền, thiếu đủ mẹ phải tự lo.
Tôi đã chấp nhận đánh đổi...
Chẳng ngờ bà vợ phát hiện ra và kéo du côn đến đánh ghen mấy lần. May mà có đệ tử của ông ta nên mẹ con Tuyền mới thoát nạn, Tuyền mới chào đời an toàn. Thế nhưng khi biết là con gái, ông ta rất thất vọng. Khi mẹ sinh cô là con gái thì ông ít ngó ngàng tới, cũng là lúc công việc làm ăn thất bát, sức khỏe ốm yếu. Những tập tiền ngày càng mỏng đi.
Cho đến khi Tuyền 15 tuổi thì ông ta qua đời trong một cơn đột quỵ. Mẹ con Tuyền bơ vơ, không còn nguồn tài chính. Mẹ Tuyền bán đi căn nhà ông ta mua cho để có tiền trang trải cuộc sống. Hai mẹ con đi thuê một căn phòng nhỏ hơn để ở. Bà xin đi bán hàng thuê, nuôi Tuyền đến khi tốt nghiệp cấp 3. Giờ đây, sức khỏe của mẹ yếu hơn, lại mắc bệnh phổi nên Tuyền phải đứng ra cáng đáng mọi việc trong nhà.
Hơn ai hết, Tuyền thấu hiểu cuộc đời của người đàn bà làm vợ nhí của người đàn ông khác như thế nào. Chính vì vậy cô luôn tự nhủ sẽ không bao giờ để con cái mình sau này rơi vào cảnh khổ nhục đó. Thế mà giờ Tuyền lại đi vào vết xe đổ của mẹ.
Người đàn ông đó là sếp của cô, hơn cô 20 tuổi. Bình thường Tuyền đi làm rất sớm và ở lại muộn vì công việc của cô là phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi người ta đến làm việc và thu dọn sau khi hết giờ làm. Tối hôm ấy, đèn phòng giám đốc vẫn còn sáng. Tuyền mạnh dạn gõ cửa vào xin dọn dẹp thì giám đốc ra mở cửa. Giám đốc rất ân cần hỏi han và tỏ ra cảm thông với hoàn cảnh của cô. Trước lúc về, giám đốc còn nắm tay cô thật chặt bảo sẽ tìm cách giúp đỡ.
Tuyền vốn là con của bồ nhí nên cô rất già dặn, nhạy cảm và tính toán hơn. Nhìn vào ánh mắt người đàn ông đó, Tuyền biết rồi mọi chuyện sẽ đi theo hướng nào. Sau đó, Tuyền không còn phải lọ mọ quét nhà, lau sàn và đun nước nữa. Tuyền được sếp trả công ưu ái hơn những người khác với lý do làm việc chăm chỉ cần mẫn. Ông còn cho Tuyền đi học thêm tiếng Anh rồi cất nhắc làm trợ lý biên dịch tài liệu cho sếp.
Trình độ tiếng Anh của Tuyền thì chắc chắn chưa đến mức ấy, mà sếp cũng chẳng yêu cầu cô dịch thuật gì hết. Tuyền chỉ đơn giản ngồi chung phòng với sếp và giúp ông ta xả stress khi công việc gặp căng thẳng. Tuyền chẳng ngô nghê để không hiểu những gì đang đến với cô. Thế mà Tuyền bất chấp vì cần có tiền, cần có việc làm.
Ban đầu cô chấp nhận những cái hôn hít sờ mó của sếp để có công việc nhàn nhã. Tiền đổ vào tài khoản của Tuyền ngày càng nhiều hơn. Tuyền càng lao vào mối quan hệ ngang trái đó. Cô chấp nhận những cuộc mây mưa để có căn hộ nho nhỏ. Sếp cô là người sợ vợ, ham quyền lực nên ông rất thận trọng, không bao giờ qua đêm cùng cô. Ông đến với cô ào ào vào những giờ bất chợt, hung hục xong chuyện ấy thì cũng ào ào đi.
Khi cánh cửa khép lại, Tuyền buông mình trên giường, nước mắt tuôn rơi, đau đớn và cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm ghê gớm. Cô thấy mình không bằng một con điếm. Nhưng rồi Tuyền phải chấp nhận vì cái gì cũng có giá của nó.
Mới đây công ty mời một anh chàng thạc sĩ mới tu nghiệp ở Úc về làm việc ở vị trí chuyên gia. Anh ta đẹp trai, thông minh lại rất hoạt bát. Gặp chàng trai ấy lần đầu tiên, Tuyền đã có cảm giác một luồng điện chạy xẹt qua tim. Anh chàng đó đã đánh thức khao khát được yêu đương và có một tình yêubình thường như bao người.
Thế rồi trong một phút bất chấp sĩ diện, quên mất bản thân là ai, cô ngỏ lời yêu anh. Vừa dứt lời, mặt Tuyền tím ngắt khi anh bảo: "Em hỏi ý kiến sếp chưa mà dám tỏ tình với anh?".
Rồi Tuyền nghe anh nói với bạn bè qua điện thoại: Đàn bà có chết hết tao cũng không lấy bồ nhí của người khác làm vợ. Bồ nhí là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác, đánh đổi nhân phẩm vì tiền bạc, còn tồi tệ hơn là làm đĩ... Tuyền đau đớn thấy cuộc đời mình hoàn toàn bế tắc.
Vào lúc cô định rời xa sếp, rời xa anh để làm lại cuộc đời thì vợ sếp tìm đến. Người đàn bà dữ dằn không khác gì người đàn bà từng đánh ghen với mẹ cô. Bà ta xông tới túm tóc Tuyền lên rồi tát liên tiếp vào mặt. Tuyền ngã sõng soài không kịp phản ứng. Xong bà ta chống tay hô 3 tên đệ tử lực lưỡng xông vào đấm đá cô không tiếc. "Lần này tao cảnh cáo thế thôi, lần sau sẽ là tạt axit nhớ chưa?". Nói rồi bà ta sai người lột hết quần áo của Tuyền giữa đường. Tất cả diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.
Khi đám người bặm trợn bỏ đi, mọi chuyện yên ắng thì một người đàn ông tóc muối tiêu bước đến vẻ mặt thương cảm, đắp cho cô tấm áo và thì thầm:"Không sao, về với anh, anh sẽ lo cho em. Anh X (tên sếp của Tuyền) đã có lời nhờ cậy anh...".
Theo Dân Việt
Tôi trở thành "nô lệ" của anh ta Tôi gặp Hoàng trong một chuyến xe khách từ Hà Nội về quê. Hoàng chủ động bắt chuyện làm quen và nhờ đó tôi mới biết Hoàng ở cùng xã với tôi, chỉ khác thôn. Sau khi học xong cấp 3, Hoàng thi trượt đại học nên vào Sài Gòn làm ăn và giờ trở ra Bắc tìm việc. Lúc ấy tôi mới...