Sốc ‘nặng’ với khoản tiền Tết em dâu biếu bố mẹ chồng
Bố mẹ tôi sinh được 2 người con. Tôi là chị cả. Tôi chẳng giúp đỡ bố mẹ được nhiều vì gia đình nhà chồng tôi rất khó khăn. Em trai tôi đã lấy vợ được 3 năm. Em trai tôi là kỹ sư, em dâu là kế toán. Khi em tôi lập gia đình, bố mẹ tôi đã bán mảnh vườn để cho em tôi tiền mua nhà trên thành phố. Hiện tại, cuộc sống của em trai tôi rất tốt còn bố mẹ tôi vẫn sống kham khổ ở quê.
ảnh minh họa
Bố tôi năm nay 65 tuổi, làm nghề sửa xe đạp. Mẹ tôi cũng đã 60 tuổi. Bà vẫn cấy lúa, trồng rau để kiếm đồng ra đồng vào và có thực phẩm sạch gửi cho các con hàng tháng.
Bố mẹ tốt là vậy mà em dâu tôi rất nhạt nhẽo, thờ ơ với nhà chồng. Nhà em trai tôi chỉ cách nhà bố mẹ tôi 50km vậy mà cả năm em dâu tôi chỉ đưa con về có 2 lần. Bố mẹ tôi nhớ con và cháu nội thì chủ động khăn gói lên thăm con cháu. Có lần bố mẹ tôi lên, em dâu tôi cũng chẳng tiếp đón nhiệt tình. Bố mẹ tôi thương con nên vẫn “ ngậm bồ hòn làm ngọt” cho yên cửa yên nhà.
Video đang HOT
Thêm một điều nữa làm tôi buồn đó là em trai tôi quá nuông chiều và nghe lời vợ. Nhiều lần tôi đã góp ý với em trai nên nói với vợ thay đổi cách cư xử với bố mẹ chồng nhưng em trai tôi gạt đi và bao biện rằng vợ mình vẫn đúng. Em tôi đi làm lương cao nhưng nộp hết cho vợ. Nhiều khi em tôi về quê mà trong ví chỉ có vỏn vẹn mấy trăm ngàn. Từ ngày lấy vợ, em tôi chẳng biếu bố mẹ được mấy đồng. Ông bà già yếu vẫn phải tự thân vận động lo cho cuộc sống.
Tết đến gần, nhìn bố mẹ già lam lũ vất vả, tôi thấy rất xót xa. Tôi sang biếu bố mẹ 2 triệu đồng để ông bà lo sắm tết. Tôi gọi điện nói thẳng với em dâu: “Tài sản ở quê có mảnh vườn, bố mẹ đã bán cho vợ chồng em cả. Bây giờ bố mẹ già yếu, vợ chồng em cũng nên đỡ đần bố mẹ ít nhiều. Chị thương bố mẹ nhưng lực bất tòng tâm. Hoàn cảnh nhà chị thế nào em cũng biết”.
Tôi chưa nói dứt lời thì em dâu tôi đáp lại: “Vợ chồng em cũng thương bố mẹ nhưng chúng em khó khăn lắm chị ạ. Chúng em sống ở phố tốn kém đủ đường nên mang tiếng lương cao cũng chẳng dư giả mấy. Năm nay công ty chồng em làm ăn chán lắm, anh ấy được thưởng có mấy triệu chị ạ. Mà chúng em cũng trăm khoản phải chi. Nhưng nghe chị nói vậy, em sẽ gửi biếu ông bà 1 triệu”.
Nghe em dâu nói vậy, tôi đắng họng. Tôi cúp máy, chẳng nói gì thêm. Tôi nhờ người bạn hỏi giúp người quen làm cùng công ty với em trai tôi thì được biết công ty em trai tôi thưởng mỗi nhân viên hơn 100 triệu đồng từ dịp Tết dương.
Nghĩ giận em trai và em dâu, tôi càng thương bố mẹ mình. Nếu các em tôi không thay đổi, bố mẹ tôi chẳng được cậy nhờ gì. Không biết ông bà còn vất vả đến bao giờ? Nghĩ đến bố mẹ, sống mũi tôi lại cay cay. Mong mọi người tư vấn giúp, tôi phải làm gì để thức tỉnh những đứa con bất hiếu?
Theo Dân Việt
Tôi hối hận vì không nghe lời vợ
Chúng tôi từ chỗ có nhà riêng, mọi sinh hoạt khá thuận lợi, giờ đi thuê nhà để ở tạm, thu nhập thấp khiến chi tiêu bó hẹp lại.
ảnh minh họa
Tôi 35 tuổi, từ miền Trung vào Sài Gòn học đại học, may mắn có công việc ngay khi ra trường tại một công ty lớn. Thu nhập ban đầu chỉ đủ sống nhưng sau 10 năm làm việc liên tục tôi có việc ổn định và lương tương đối. 10 năm làm việc đó, nhờ biết tiết kiệm tôi cũng mua được căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Cách đây 2 năm tôi lấy vợ, vợ cũng có công việc ổn định, vợ chồng tôi mỗi tháng thu nhập gần tròn 25 triệu. Chúng tôi hiện có bé con 11 tháng, đang bi bô tập nói tập đi. Cuộc sống vốn chẳng có gì để tôi phải bận tâm nếu không vướng vào sai lầm đáng tiếc.
Cha mẹ tôi có 5 người con, 4 người sống ở Sài Gòn. Trong nhiều năm ở Sài Gòn, tôi vẫn ấp ủ ý định về quê để sống gần cha mẹ vì lo lắng khi về già cha mẹ không có đứa con nào ở gần để chăm sóc. Năm nào tôi cũng có ý định chuyển gia đình về quê nhưng chưa thành vì chưa tìm được công việc mới, cũng như muốn làm thêm vài năm ở Sài Gòn để tích luỹ kinh tế. Đầu năm nay, sau khi sắp xếp được công việc cho bản thân nơi quê nhà, tôi lên kế hoạch chi tiết để chuyển gia đình về Đà Nẵng sinh sống. Tôi dự tính mình đi làm cơ quan, vợ sẽ làm cho người quen một thời gian trước, khi ổn định nhà cửa thì chúng tôi sẽ mở cửa hàng kinh doanh buôn vật liệu xây dựng. Chúng tôi có người quen trong lĩnh vực này và hứa sẽ tạo điều kiện giúp đỡ ban đầu để kinh doanh. Giai đoạn đó tôi rất hăng hái, phần vì được sống gần nhà, có điều kiện được chơi ông bà; phần vì nghĩ đến đường kinh doanh để có cơ may thay đổi cuộc sống. Ở Sài Gòn tuy ổn định nhưng khó mà khá lên được.
Tôi đem kế hoạch đó bàn bạc với vợ, ban đầu vợ không muốn vì cho rằng không ở đâu thuận lợi như ở Sài Gòn, hơn nữa ai cũng đi ra để lập nghiệp, chúng tôi đã đi ra mà quay về thì có vẻ hơi ngược. Sau nhiều lần phân tích nhưng tôi không nghe, vợ cũng vui vẻ theo ý tôi vì nghĩ đó là nguyện vọng của đại gia đình chứ không phải riêng tôi. Mọi chuyện bắt đầu khi chúng tôi chính thức chuyển về. Tôi sốc tinh thần ngay từ ngày đầu nhận công việc mới, thu nhập bằng 1/3 với công việc cũ, trước đây thu nhập của tôi là 15 triệu/tháng thì giờ có 5 triệu thôi. Vợ tôi thu nhập 10 triệu/tháng thì nay còn 4 triệu/tháng. Môi trường làm việc thì thiếu sự chuyên nghiệp khiến cả hai chúng tôi đều không hài lòng.
Chúng tôi từ chỗ có nhà riêng, mọi sinh hoạt khá thuận lợi, giờ đi thuê nhà để ở tạm, thu nhập thấp khiến chi tiêu bó hẹp lại. Thương nhất là bé con, không có điều kiện tốt như trước, vợ tôi cũng vất vả hơn nhiều. Nhìn thấy vợ con vất vả vậy, tôi ước gì không có sự thay đổi này để cuộc sống của cả gia đình được ổn định. Chúng tôi có kế hoạch sang năm sẽ bán căn nhà trong Sài Gòn để dành tiền xây nhà ngoài quê, sẽ bắt tay vào việc mở cửa hàng kinh doanh; nhưng đó là kế hoạch, còn việc bán được nhà hay không cũng là vấn đề lớn. Tôi rất lo lắng về cuộc sống hiện tại, xét thấy công việc không phù hợp thì sẽ khó mà hoàn thành tốt, xin một công việc khác giai đoạn này với độ tuổi như tôi cũng là vấn đề. Cứ mãi lo lắng, tôi rơi vào buồn chán, mất ngủ hàng đêm khiến con người bệ rạc.
Nếu cho tôi một điều ước, tôi ước thời gian quay lại sẽ không đưa ra quyết định đưa gia đình về quê nữa và sẽ báo hiếu cha mẹ bằng một cách khác. Nhiều lúc tôi còn nghĩ đưa cả gia đình quay lại Sài Gòn nhưng quay lại thực sự khó khăn cho cả gia đình. Nói về người vợ của tôi, cô ấy thực sự là người rất tốt, mọi thứ tôi gặp phải ngày hôm nay đều do bản thân không nghe lời bàn tính của vợ mình. Khó khăn chồng chất, vợ vẫn ngày ngày ngày động viên tôi cố gắng vượt qua, vui vẻ lên để làm lại từ đầu, đừng có bi quan, mất niềm tin vào cuộc sống.
Khi viết những dòng tâm sự này, tôi vẫn hoài niệm về quá khứ, luôn miệng nói từ "giá như" dù biết quá khứ đã đi qua và không bao giờ quay lại được như cũ. Từ một người đàn ông bản lĩnh, lo lắng mọi bề cho gia đình, nay tôi lại mất niềm tin vào cuộc sống, hoang mang lo lắng; niềm vui duy nhất là sau mỗi ngày đi làm về được nhìn thấy nụ cười của con gái nhỏ và vợ. Hãy cho tôi lời khuyên để vui vẻ gạt bỏ quá khứ và làm lại từ đầu, để cho tôi cân bằng lại cuộc sống, có được niềm vui và hăng hái trong công việc. Cảm ơn những lời chia sẻ của các anh chị rất nhiều.
Theo VNE
Bí kíp buộc chồng phải nghe lời vợ Có nhiều bà vợ đau đầu vì sau một thời gian khi lấy chồng thì dường như cả hai không còn đối thoại được với nhau được nữa. Sau đây là một số điều mà chị em cần phải tránh khi nói chuyện với chồng. Gia đình luôn căng thẳng khi hai vợ chồng không lắng nghe và chia sẻ với nhau. Nhiều...