Sốc nặng khi phát hiện ra ‘bộ mặt thật’ của người yêu
Em sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn. Bố mẹ chia tay nhau từ khi em tròn 3 tuổi. Lý do chia tay cũng bởi bố có người đàn bà khác. 2 mẹ con phải sống nương tựa vào nhau rất vất vả. Do đó ngay từ trong sâu thẳm tâm trí em, em căm ghét 2 từ ngoại tình bởi vì nó mà gia đình em tan nát, vì nó mà mẹ em phải đau khổ. Em đã từng nghĩ, sau này người đàn ông em chọn làm chồng phải có tiêu chuẩn đầu tiên đó là: Sự chung thủy.
Ấy vậy nhưng ở đời thật khó nói trước được điều gì.
Em quen anh là người Nam Định, hơn em 8 tuổi. Khi đó em đang là sinh viên năm thứ 3 đang thuê nhà và học tập tại Hà Nội.
Chúng em tình cờ quen nhau trong một dịp lễ hội. Chỉ sau vài tháng quen biết, trao đổi số điện thoại. Em đã nhân lời yêu anh. 2 năm yêu anh, em đã có biết bao kỉ niệm đẹp. Anh chia sẻ với em đủ mọi điều , cả về vật chất lẫn tinh thần.
Anh đang là một kiến trúc sư nên công việc cũng khá bận rộn, anh hay phải đi công tác xa nên thời gian chúng em ở bên nhau không được nhiều như những cặp đôi khác. Tuy nhiên cứ mỗi khi đi công tác vài ba ngày xong thì anh lại dành trọn một ngày ở bên em, đi đâu làm gì anh cũng gọi điện nhắn tin cho em với biết bao lời lẽ yêu thương.
Em yêu anh bằng tất cả con tim của một cô gái mới lớn. Em cũng không quan tâm nhiều đến công việc của anh, lương bổng hay hoàn cảnh gia đình. Em chỉ biết yêu chính con người anh mà thôi. Nhiều khi em nhớ anh phát điên nhưng cũng không dám gọi điện vì biết anh bận, sợ lại làm ảnh hưởng đến công việc của anh. Cứ thế tình yêu của em lớn lên hàng ngày
Em đã từng yêu anh rất chân thành và mãnh liệt
Video đang HOT
Không như những cô gái hay ghen tuông, tra khảo người yêu, em lại là người rất &’văn minh”. Phương châm của em là “lạt mềm buộc chặt”, chính vì thế chưa bao giờ em kiểm tra tin nhắn điện thoại của người yêu bao giờ. Em tin tưởng vào tình yêu của anh tuyệt đối. Với em anh là người đàn ông có trách nhiệm, tốt với em và là người em yêu nhất. Em tự nhủ chắc sau này nếu không lấy anh thì chắc em sẽ chẳng lấy ai nữa đâu vì trên đời hiếm có người đàn ông nào yêu em được như anh.
Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời, em bỗng phát hiện ra một sự thật đau lòng: Anh đã có vợ con đàng hoàng.
Đó là vào một dịp cuối tuần, sau khi đi công tác (anh nói thế) anh đã phi ngay đến phòng trọ nơi em ở. Cũng như những lần trước, chúng em ôm ấp, “quan hệ” với nhau xong thì anh đi tắm.
Chiếc điện thoại đang sạc ở đầu giường bỗng báo có cuộc gọi đến. Em hoa cả mắt khi thấy dòng chữ “My love” hiện lên to đùng ở màn hình. Nhìn đi nhìn lại thì thấy đó không phải là số của mình. Tim em bỗng đập loạn xạ. Em vội tắt tiếng và âm thầm lưu số vào máy của em. Sau này em mới biết đó chính là số máy của vợ anh.
Lúc đó hoang mang lắm, em nghĩ đến trường hợp kinh khủng nhất đó là anh đang bắt cá hai tay.
Ngày hôm sau, em tức tốc lấy một số sim khuyến mại gọi cho số đó giả vờ là một khách hàng của công ty anh, cần tìm anh để nhờ chút việc. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ chững chạc hơn em và giọng nói rất nhẹ nhàng, dễ nghe. Em nói dối chị rằng số anh không liên lạc được. Chị có ở gần anh không để em gặp anh có chút việc. Thật may anh không có ở đó. Em nghe tiếng trẻ con khóc éo éo trong điện thoại.
Chị vẫn vô tư trả lời em mà không nghi ngờ gì. Chị chỉ thắc mắc là tại sao em lại có số của chị. Tuy nhiên đứa con của anh chị đang khóc quá nên chị xin phép cúp máy, bảo em để lại tên tuổi để chị về nói với chồng. Đương nhiên là em để lại một cái tên giả rồi bởi em không muốn làm thêm một người phụ nữ đau khổ như mẹ em.
Chiếc điện thoại tắt đi cũng là lúc em ngã quỵ như một kẻ mất hồn. Tim em đau đớn như bị ai bóp nghẹt. Hóa ra bấy lâu nay anh lừa dối em. Anh đang có một gia đình hạnh phúc vậy tại sao nỡ đi lừa dối một cô gái như em? Nếu như em không phát hiện ra sự việc thìanh còn lừa em đến bao giờ. Tự nhiên em thấy căm hận anh vô cùng.
Vậy là bấy lâu nay anh nói dối đi công tác thôi chứ thực chất là chẳng đi đâu cả, mà chỉ về gia đình nhỏ của mình. Hóa ra anh đến với em chớp nhoáng những ngày cuối tuần cũng chỉ là thỏa mãn nhu cầu sinh lý của bản thân. Anh coi em như một thứ đồ chơi của anh. Càng nghĩ em càng thấy cay đắng và thấy mình ngu ngốc.
Không giữ nổi bình tĩnh, em đã gặp anh ngay sau đó và nói hết mọi chuyện. Anh rất buồn và tỏ vẻ hối lỗi. Anh nói anh sai và chỉ giải thích rằng vợ chồng anh không hợp nhau, anh không còn yêu cô ấy nhưng vẫn phải sống vì trách nhiệm vì những đứa con. Anh nói giờ anh chỉ yêu em và bảo em hãy cố đợi anh một thời gian để anh li dị vợ lấy em.
Nói đến đây em đã không kìm chế được và tát anh một cái. Em vừa khóc vừa mắng anh thậm tệ. Bao uất ức được dồn nén như bung ra. Em đề nghị chấm dứt tình cảm với anh bởi em không muốn thêm một đứa trẻ vô tội lại phải chịu cảnh đau khổ như em. Em muốn anh hãy quay trở về mái ấm của mình và làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha.
Dù yêu anh nhưng lòng tự trọng của em không cho phép em làm kẻ thứ 3.
Sau lần gặp đó em thay đổi chỗ ở, thay đổi số điện thoại cũng như cắt đứt liên lạc với anh.
Đến nay đã hơn một năm trôi qua. Em vẫn chưa quên được hình bóng của anh, nhưng trong tâm thâm em luôn tự hỏi: Những lúc anh nhắn tin gọi điện cho em hay những lúc anh ở bên em thì vợ anh đang ở đâu và đang làm gì?
Theo VNE
Đừng nhận lời yêu vì cô đơn
Đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động đổ dồn. Theo thói quen, em chụp lấy cái điện thoại, nhìn ngấu nghiến màn hình. Một số lạ tiếp thị chăm sóc da. Em trả lời ậm ừ, tắt máy, đặt điện thoại xuống mà lòng buồn tênh.
Em thèm lắm cảm giác mỗi sáng mai thức dậy, có ai đó nhắn một cái tin nhỏ chúc ngày mới tốt lành. Hay những đêm dài sâu hun hút, khi ngủ gà gật bên máy tính, có ai đó nhắc nhở: "Ngủ sớm đi em". Dường như đã rất lâu, em không nhận được những lời hỏi han, quan tâm của anh. Người mà từng một thủa, em tưởng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của em.
Ở tuổi 29, không còn trẻ để đón nhận những tình yêu vồ vập, vội vã, lãng mạn như ngày đôi mươi. Em chờ đợi một bờ vai vững chãi, một người đàn ông đủ điềm tĩnh để bên em những khi em cô đơn, trống vắng, khi em quay quắt trong những mớ bòng bong rắc rối của cuộc đời. Và em đã gặp anh vào một ngày em đang thấy trống trải, cô đơn và buồn nhất.
Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: "Mối tình đầu của em thế nào?". Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thậtsự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn:"Thành phố giấu anh kỹ quá. Em tìm mãi không ra". Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.
Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ...trong một niềm tin mơ hồ.
Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: "Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn". Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.
Chiều nay, trời nắng hầm hập. Chậu hồng tỉ muội vặn mình ngoài cửa sổ đón nắng. Những bông hoa đã rũ xuống, cánh mềm nhũn nhẵn. Đất trong chậu khô rang, nứt xé. Đã lâu rồi, em không tưới nước cho chậu hoa. Khi đã trồng cây thì phải chăm sóc cây mới phát triển được. Màn hình điện thoại sáng lên. Không còn cảnh vội vã vồ lấy điện thoại như người câu cá nhanh tay giật cần khi thấy chiếc phao chìm đáy, em lắng nghe tiếng chuông đổ thật dài cho đến khi tắt hẳn. "Em đang làm gì vậy?". Hai tuần rồi, em mới nghe giọng nói từng làm em chộn rộn, khát khao. "Lâu rồi, em không chăm sóc chậu hoa hồng. Nó chết rồi anh à! Từ ngày em trồng chậu hoa ấy, nó không lớn được chút nào. Vậy mà nay lại chết", em buông giọng buồn bã. Ở đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng kéo dài. Và đó cũng là lần cuối cùng, em nói chuyện với anh.
Sáng cuối tuần, không ai hẹn hò cà phê, không một tin nhắn hỏi han, quan tâm. Em đến quán cà phê quen thuộc, cùng cô bạn thân nhấm nháp li cà phê. Chiều cuối tuần, em lang thang nhà sách, cặm cụi bên những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn. Tối cuối tuần, em đạp xe loanh quanh thành phố. Một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Em không còn thấy nặng nề, buồn tẻ khi phải ngồi hàng giờ trong căn phòng vắng chỉ để chờ nghe những tiếng chuông điện thoại tin nhắn khô khốc. Giờ đây, em mới cảm nhận được sâu sắc điều cô bạn gái từng khuyên: "Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn".
Theo VNE
Những điều bạn nên bật mí sớm khi nhận lời yêu Khi yêu, chúng ta thường che giấu những bí mật có thể ảnh hưởng tiêu cực đến tình yêu hiện tại. Nhưng có những điều bạn nên chia sẻ với anh ấy càng sớm càng tốt. Đơn giản là vì, nếu một ngày kia bị phát hiện, bạn có thể sẽ là người chịu thiệt thòi nhiều nhất. 1. Những sở thích "trái...