Sốc nặng khi chứng kiến người yêu và sếp ân ái trên giường
Tôi rất hận vì cô ấy đã phản bội tôi, nhưng bản thân tôi còn rất yêu Hằng, tôi phải làm sao đây.
Tôi và Hằng yêu nhau từ năm nhất đại học, chúng tôi học chung lớp với nhau, tình cảm hai đứa rất tốt đẹp. Tôi cũng đã tính đến chuyện đưa em về chung một nhà.
Hằng học giỏi, xinh tươi, nổi bật. Ngay cả khi em đã nhận lời yêu tôi thì xung quanh em vẫn không thiếu những người sẵn sàng xin chết. Cũng vì lẽ đó nên lúc nào tôi cũng lo mất em, tôi yêu và chiều chuộng em hết mực.
Hai đứa cũng đã chuyển về sống chúng với nhau. Tôi tin vào tình cảm hai đứa và cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ về tương lai sau này tôi và Hằng sẽ kề vai sát cánh bên nhau.
Tôi làm trong ngành xây dựng nên cũng hay phải đi công tác, thậm chí có chuyến đi kéo dài cả tuần. Chúng tôi vẫn trao nhau những lời yêu thương thường xuyên qua điện thoại, mỗi khi đi công tác về tôi thường đến ngay với cô ấy cùng những món quà, bó hoa và lời yêu thương chân thành nhất.
Một lần, sau chuyến công tác kéo dài hơn nửa tháng, tôi về sớm với dự tính 2 ngày. Vì muốn làm bạn gái bất ngờ nên đã không báo trước. Tôi rất nhớ cô ấy, cứ nghĩ đến cảnh gặp tôi, cô ấy sẽ vỡ òa vì ngạc nhiên là tôi lại thấy cồn cào và háo hức.
Thế nhưng đến phòng bạn gái. Tôi thấy cửa đóng im ỉm nhưng không khóa ngoài, chứng tỏ cô ấy đang ở trong. Tôi đẩy cửa bước vào.
Hỡi ôi, trước mắt tôi là hình ảnh vô cùng ghê sợ. Hằng đang quằn quại trên giường với một người đàn ông, mà không ai khác chính là Trung – sếp của cô ấy, hai người đều không một mảnh vải che thân.
Video đang HOT
Trời đất như quay cuồng, tôi tưởng như mình phát điên. Hằng và gã đàn ông vội vã mặc lại áo quần. Tôi lao vào đấm cho gã ta một trận tơi bời, Hằng thì khóc lóc. Tôi hận không thể cho cô ta cái tát cho hả dạ.
Thế rồi tôi lao ra khỏi nhà như một thằng điên. Bó hoa mua tặng Hằng tôi ném thẳng xuống nhà dập nát, tung tóe. Tôi lao lên xe, rồ ga điên cuồng.
Hằng nhắn tin cho tôi, cầu xin tôi cho cô ấy một cơ hội. Hằng thú nhận một lần uống say, không làm chủ được nên đã dính vào Trung, mối quan hệ ấy đã kéo dài hơn 2 tháng.
Tôi đọc tin nhắn mà nước mắt rơi lã chã, uất hận đến nghẹn ngào. Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa. Tôi hận cô ấy đến xương đến tủy, nhưng tình cảm tôi dành cho cô ấy còn rất nhiều. Liệu tôi có nên tha thứ, cho cô ấy một cơ hội sửa sai không? Xin hãy cho tôi lời khuyên với?
Theo Phununews
Nếu không có vụ tai nạn đêm đó, chắc giờ đây tôi đã bỏ vợ và là thằng ăn mày!
Tôi say mê Thư, ở em, cái gì cũng khiến tôi cảm thấy phấn khích. Chẳng giống với vợ tôi, chỉ nhìn cô ấy thôi tôi đã thấy chán ngán. Vợ tôi khi nào cũng giữ khuôn mặt rầu rầu, đau khổ.
Có cảm giác như sống với cô ấy thật khổ sở vậy. Còn Thư thì khác, những buổi tôi mệt mỏi với công việc, quay trở về bên em thì dường như mọi thứ lại trở nên tươi mới lại từ đầu. Đó cũng là lý do khiến tôi thường xuyên bỏ nhà đi ngủ với Thư.
Thực ra, tôi lấy vợ vì tình yêu, nhưng sau khi sống chung vài năm Loan - vợ tôi dường như trở thành một người phụ nữ hoàn toàn khác hẳn. Loan không còn tâm lý như trước nữa, tôi cảm giác rằng mình thật khó mà chia sẻ mọi thứ với em. Nhất là sau khi Loan sinh con, tôi giống như bị ra rìa. Mối quan tâm lúc đó của Loan chỉ là con. Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy chán vợ. Loan cứ béo ục ịch, chẳng chịu cải thiện vóc dáng, ăn mặc thì quê, cứ như đẻ xong thì cô ấy trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Thế nn tôi gặp Thư một cái thì yêu luôn. Ở Thư, mọi cái đều nhẹ nhàng. Tôi đến nhà em chỉ để nằm dài trên đi văng, nghe nhạc và đợi em bưng ra những món ăn ngon còn nghi ngút khói. Nếu như khi đó tôi về nhà, Loan sẽ bảo tôi pha mỳ tôm ăn vì lúc đó con sẽ đòi ăn, cô ấy không có thời gian dành cho tôi.
Yêu Thư được 2 năm thì tôi đi đến một quyết định quan trọng, tôi muốn bỏ vợ để toàn tâm toàn ý lo cho Thư. Tôi vẫn sẽ chu cấp hàng tháng để nuôi con, nhưng tôi không muốn sống cạnh một người phụ nữ mà mình không còn yêu nữa. Đêm đó, sau khi bàn bạc kỹ với Thư, em ghé tai tôi nói:
- Em muốn ở căn nhà mà anh đang ở, anh có thể cho mẹ con chị ấy căn nhà khác không?
- Nếu em muốn, anh sẽ mua một căn hộ nhỏ hơn để cho Loan ở.
Thư dịu dàng nép vào vai tôi. Đến 11h hơn, tôi lái xe ra về, lòng phơi phới. Nhưng đến ngã tư, một chiếc xe ô tô khác bất ngờ vượt đèn đỏ khiến tôi trở tay không kịp. Tôi ngất đi, không biết gì nữa, chỉ đến khi tỉnh dậy, tôi mới thấy mình năm trong bệnh viện, đôi chân được băng bó trắng toát. Bên g.iường, Loan đang khóc nấc lên từng chặp.
- Anh tỉnh rồi sao ? Cảm ơn trời phật!
- Sao anh lại nằm đây?
- Anh bị tai nạn đêm qua, may mà có người mang anh vào bệnh viện. Em không biết sẽ như thế nào nếu anh không ở lại với mẹ con em.
Nhìn gương mặt hốc hác, đầy nước mắt của vợ, tôi bỗng thấy áy náy. Tôi chỉ xuống chân hỏi:
- Chân anh bị sao vậy?
- Bác sỹ bảo anh ... chắc anh sẽ phải ngồi xe lăn.
Câu nói của vợ khiến tôi choáng váng. Thế là từ đây tôi không thể đi lại ư?
Những ngày sau đó, tôi như sống trong địa ngục. Tôi gọi cho Thư, thông báo tình hình của mình cho em, Thư bảo rằng hiện em bận quá, sẽ đến thăm tôi sớm. Nhưng rồi đợi mãi, đợi mãi, tôi vẫn không thấy sự xuất hiện của Thư. Tôi nhớ em da diết, nhưng em thì vẫn biệt tăm. 1 tháng sau, tôi nhờ tài xế chở đến tìm em thì Thư bảo rằng, tôi hãy quên em đi, với lại, em cũng không thể sống với một người tàn tật như tôi được.
Giấc mộng của tôi vỡ vụn. Thế mà trước đây, Thư cứ một hai thề non hẹn biển với tôi. Sau lần đó, tôi buồn lắm, Loan thì nghĩ tôi buồn vì đôi chân tật nguyền nên tận tình chăm sóc tôi. Nhìn vợ đầu tắt mặt tối chăm tôi hằng ngày, tôi vừa buồn vừa thương cô ấy.
Sau một thời gian, tôi cũng phải bằng lòng với tình trạng của mình. Lúc đó, tôi lại nhận được cú điện thoại của thằng bạn thân. Nó nói giọng hốt hoảng: "Mày ơi, biết tin gì chưa? Cái Thư nó khiến cho 2 thằng vỡ nợ rồi đó. Trước tao khuyên mày đừng dính vào nó mãi mà mày không nghe. Giờ hai thằng kia phải ra đường ăn xin rồi đó. Nghe bảo vỡ nợ 50 tỷ".
Tôi nghe xong câu chuyện của bạn mà điếng người. Nghe bảo Thư cũng diễn lại vởkịch như đã từng làm với tôi. Sau đó, Thư thuê người hô biến tài sản của người tình khiến họ lâm vào tình cảnh lao đao.
Lúc này, tôi mới thấy mình may mắn. Nếu như tôi không bị tai nạn thì có lẽ, Thư đã cho tôi vào tròng không thương tiếc, và có lẽ lúc này tôi đã bỏ vợ và thành ăn mày như hai chàng trai xấu số kia rồi. Tôi nhìn Loan, lòng thầm cảm ơn vợ. Quả thật, đàn ông luôn bị những cơn say nắng làm mờ mắt nhưng đúng là chỉ có vợ mới sẵn sàng ở lại và hy sinh vì họ.
Theo Phununews
'Nếu cô không sinh được con trai cho nhà này, cứ để chồng cho cô ta' Về phía mẹ chồng, bà cũng nói với tôi rằng: "Nếu cô không sinh được con trai cho nhà này, thì cứ để chồng cho cô ta". Giờ đây, mỗi lần nghĩ lại quãng thời gian đau đớn ấy tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tôi đã cố quên, nhưng trong mỗi giấc mơ hình ảnh anh ta - chồng cũ...