Sốc khi thấy cuốn “sổ nợ” ở cữ của mẹ chồng tôi
Tôi chết sững khi mẹ chồng chìa ra cuốn sổ ghi chép tỉ mỉ từng khoản chi tiêu hàng tháng của con gái tôi rồi đòi tiền nuôi dưỡng.
Chúng tôi kết hôn đã được 3 năm. Cuộc sống sau hôn nhân của tôi khá viên mãn khi có được người chồng hết lòng yêu thương vợ và mẹ chồng khá tâm lý. Tôi chính thức trở thành bà hoàng khi mang bầu sau 1 năm kết hôn.
Có mang, chồng tôi ra lệnh nghỉ hẳn ở nhà để dưỡng thai. Còn mẹ chồng tôi thì nâng niu, chiều chuộng tôi hết mực. Việc nhà tôi không phải động tay chân vào bất cứ việc gì dù nhỏ nhất như quét nhà.
Cuộc đời tôi phải dùng tới cụm từ “xuống dốc không phanh” để miêu tả những chuỗi ngày chịu đựng sau khi lên bàn đẻ. Đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, tôi hạnh phúc vô cùng. Nhưng khi biết tin đứa trẻ là con gái, mẹ chồng tôi đã không đón cháu như bà từng nói mà quay ngoắt đi về, không thèm ngó ngàng gì tới mẹ con tôi nữa.
Video đang HOT
Trong suốt những ngày ở viện, ngoài mẹ đẻ thì chỉ có hai vợ chồng tôi chăm sóc lẫn nhau. Anh chị em chỉ đến thăm phút chốc rồi vội vã về đi làm. Ngày tôi về nhà, nhìn thái độ lạnh lùng, thờ ơ và câu nói của mẹ với người hàng xóm tôi mới vỡ lẽ. Thì ra mẹ chồng tôi thất vọng vì bao công sức của bà chỉ đổi lại được đứa cháu gái. Tôi thấy tủi thân vô cùng.
Bà coi việc chăm sóc mẹ con tôi là cực hình. Từ hôm mẹ con tôi về, bà chưa bế cháu nội tới một lần. Cả ngày ở nhà, bà cũng không buồn vào thăm cháu. Bà than vãn chăm con dâu mệt mỏi, tốn kém, bà già rồi cần được nghỉ ngơi chứ không phải đi phục vụ. Sống cùng bà, tôi thấy tù túng, tủi thân và bất công nhiều, chỉ mong đến ngày được đưa con về nhà ngoại.
Con gái đầy tháng, tôi lấy lý do cho con về thăm nhà ngoại nên xin phép mẹ chồng cho tôi về đó vài ngày. Nhưng vừa cho con ở được 3 hôm thì mẹ chồng gọi điện bảo về với lý do nhà cửa vắng vẻ, bà nhớ cháu. Vậy là mẹ con tôi lại khăn gói về nội.
Vừa vào tới nhà, tôi đã không tin nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Bát đũa, nồi niêu, xoong chảo rải khắp nhà. Nhà cửa bụi bặm, ẩm mốc, đầy mùi rác mấy hôm không đổ. Sợ con bị ảnh hưởng, tôi phải lao vào dọn dẹp. Vừa dọn vừa ấm ức, không hiểu chồng tôi đi đâu mà để nhà cửa bẩn như vậy.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi sau khi dọn dẹp đống bừa bộn, mẹ chồng đi đâu đó về không buồn đáp lại câu chào của tôi mà đi thẳng lên phòng. Lát sau bà đi xuống, chìa thẳng vào mặt tôi một cuốn sổ rồi nói: “Những tháng ngày cô ở cữ, tôi đã phải tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để chăm sóc mẹ con cô. Tôi nghĩ đã tới lúc cô phải trả nợ cho tôi rồi đấy”.
Nhìn cuốn sổ, tôi chết sững khi không thể tin được những khoản chi tiêu bà ghi trong đó. Từ tiền ăn sáng, đi chợ, tiền mua sữa, mua bỉm cho cháu nội, bà đều ghi vào hết. Tôi thật không ngờ, trong suốt hai tháng chăm sóc tôi, bà lại “cẩn thận” quá mức đến thế. Vậy mà mỗi lần chồng tôi đưa bà tiền, bà đều không nhận. Bà nói cháu bà chứ cháu ai mà tiền nong. Sao bây giờ bà lại thay đổi thái độ như vậy? Tôi băn khoăn không biết có nên kể chuyện này với chồng không hay im lặng đưa bà tiền để gia đình êm ấm?
Theo mot the gioi
Phát điên vì mẹ chồng thích "mách lẻo"
Chỉ một chuyện nhỏ nhặt, mẹ chồng tôi cũng có thể làm um lên và kể tội tôi với chồng.
ảnh minh họa
Em mới cưới và dọn về nhà chồng ở được một tháng. Nói chung bố chồng em thì hiền, tốt nhưng mẹ chồng cứ để ý, soi mói từng việc em làm. Bực nhất là bà không nói chuyện, góp ý thẳng thắn với em mà cứ " bóng gió" hoặc là "mách tội" con dâu với con trai một cách thậm thụt.
Em mới về, ăn cơm cùng cả nhà được vài bữa mẹ chồng đã phân công " từ nay ba mẹ lo gạo, tiền điện, tiền nước, các con đi chợ lo thức ăn...". Em nghĩ "ba mẹ già rồi, không tiện đi chợ vậy cũng đúng" nên không có ý kiến. Nhưng khổ nỗi em đi làm từ thứ 2 đến thứ 7 thì làm gì có điều kiện đi chợ mỗi ngày. Thế là chủ nhật ở nhà em hò chồng ra siêu thị khuân các loại thực phẩm về xếp vào tủ lạnh để trong tuần ăn dần. Tưởng thế là xong, nào ngờ đợi em đi vắng mẹ chồng than thở với chồng và bố chồng "con này hoang phí, mua gì mua lắm ăn bao giờ cho hết? Trẻ mà không tiết kiệm, già chẳng có cái bát mẻ mà ăn...". Hôm sau chồng dùng đúng giọng trịch thượng của mẹ "giáo dục" lại em "em mua gì mà lắm đồ ăn vậy....?". Tất nhiên là em không phục nên cãi lại. Tối hôm đó hai vợ chồng em lên phòng xong ở dưới bếp xong chảo kêu loảng xoảng. Giọng mẹ chồng cao vút "cả đời tao ở không sao, chúng mày mới về có một tuần cái cống đã tắc!!!".
Sau sự việc đó em thực thi chính sách "tiết kiệm", đồ ăn bữa nào, căn chừng nào cho vừa đủ em cho vào từng bịch nilon, từng hộp, có ghi chú đàng hoàng. Mất công là thế nhưng mẹ chồng cũng chẳng hài lòng. Giọng bà cứ lanh lảnh, động tác thì rung chuyển khiến em gai gai cột sống. Mãi đến buổi sáng em nấu mì được chồng "nhắc khéo": "Em cho ít thịt để phần bố mẹ nữa". Em mới nhận ra ý trách con dâu keo kiệt của mẹ chồng. Nói thật lần này em quá bực mình vứt cả bát đũa ôm bụng đói dắt xe đi làm ngay lập tức. Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, kiểu gì em cũng bị phê phán thôi. Nhưng bực nhất là lão chồng em, ba phải không có cính kiến. Dù là mẹ chồng đanh đá, bắt nạt này khác nhưng được chồng hiểu, thông cảm là em nhẹ nhõm. Đằng này chồng em chẳng phân biệt phải trái, cứ nói được là nói, đòi hỏi được là đòi hỏi.
Tối về, bước chân vào nhà em đã thấy mẹ chồng mặt mày tươi tỉnh khác thường ngày. Đợi ăn cơm xong bà mới nói nhẹ nhàng: "Ngày mai giỗ ông ngoại. Mẹ thì bận đi với bạn, bố với chồng con đi ăn đám giỗ. Mẹ hẹn các anh chị đến bữa tối hãy về. Con ở nhà lo đi chợ, chuẩn bị làm cơm cúng...". Tôi đặt đũa xuống, nghe không gian lặng ngắt như báo hiện một cơn bão đến. Thở ra một câu còn nhẹ hơn lúc trước của mẹ: "Con chịu ạ. Nếu mẹ chỉ đạo con phụ mẹ thì được, tự mình chuẩn bị đám giỗ, con chưa làm bao giờ".
Theo Phunutoday
Bí mật của hai người phụ nữ mà chồng tôi yêu hết mực Đó là thỏa thuận ngầm giữa hai người phụ nữ mà chồng tôi hết sức yêu thương. Cả đời này chẳng bao giờ chúng tôi nói ra chuyện đó. Trước khi lấy chồng tôi không gặp nhà chồng nhiều vì cả hai vợ chồng tôi làm việc ở thành phố cách nhà hơn 300 km. Tôi chỉ biết mẹ chồng tôi qua lời...