Sốc khi mẹ chồng xúi chồng ra ngoài kiếm con riêng
Tôi bẽ bàng khi ôm đứa con nuôi trên tay chính là giọt máu của anh và người phụ nữ khác.
Tôi đã bỏ nhà chồng đi trong sự cay đắng, bẽ bàng (Ảnh minh họa)
5 năm cố gắng sinh con mà bụng tôi vẫn không hề có dấu hiệu gì của tin vui. Tôi chán nản buồn bã, chồng thở dài ngao ngán, còn mẹ chồng tôi ủ mưu cho chồng tôi ra ngoài kiếm con riêng. Tôi cay đắng ra khỏi căn nhà đầy kỉ niệm đau thương của đời mình và 3 năm sau, cái kết đầy bất ngờ…
Mỗi một gia đình đứng trước nguy cơ tan vỡ cần có những đứa con là sợ dây hàn gắn cứu vãn cuộc hôn nhân nhưng tôi và anh cố mãi vẫn không có bởi, chúng tôi vẫn chưa thể sinh được con. Và cuộc hôn nhân của tôi đã dừng lại đầy cay đắng.
Tôi và ông xã là bạn học cấp 3. Ban đầu hai đứa chúng tôi như hai cực Nam – Bắc không thể gặp nhau, chứ nói gì có thể thích nhau. Vậy mà cuối cùng chúng tôi đã yêu nhau và có mối tình rất đẹp.
Giống như tất cả những cô gái làm dâu nhà giàu, sau khi cưới, trọng tâm của cuộc hôn nhân chuyển sang “sinh con nối dõi”. Hai năm đầu, tôi vẫn được đi làm nhưng đến năm thứ ba, mẹ chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà chú tâm vào chuyện con cái.
Bản thân tôi cũng không theo chủ nghĩa hưởng thụ là “không sinh con”, chỉ là tôi còn quá trẻ nên muốn theo đuổi một số ước mơ thêm vài năm nữa. Nhưng mỗi ngày ra khỏi nhà, mẹ chồng lại nhìn chằm chằm vào cái bụng của tôi và nói bóng nói gió. Dưới sức ép vô cùng lớn, cuối cùng tôi đành phải nhượng bộ thỏa hiệp.
Tôi đành nghỉ việc ở nhà để tính chuyện sinh con. Mẹ chồng tôi lúc này bày binh bố trận, các loại “thập toàn đại bổ” tôi đều phải ăn. Mẹ tôi suốt ngày mơ đến cảnh có cháu khiến tôi càng cảm thấy áp lực.
Video đang HOT
Nhưng dường như ông trời cố trêu ngươi tôi bởi, hơn một năm trời mà bụng tôi chả có chút thay đổi. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, mẹ chồng tôi cũng không còn ép tôi ăn đồ bổ dưỡng, còn chồng tôi cứ nhìn cái bụng vợ không nói gì, chỉ thở dài ngao ngán.
Hôm kỷ niệm 5 năm ngày cưới, sau màn yêu nồng nhiệt bất thường, chồng tôi đề nghị chúng tôi nhận con nuôi. Nghe chồng nói vậy, tự dưng tôi cảm thấy tê tái trong lòng. Tôi thật sự rất muốn sinh cho chồng một đứa con nhưng 5 năm trôi qua, anh không còn chút hi vọng nào! Nhìn vẻ mặt của chồng lúc đó, tôi đã vội vã gật đầu.
Lần đầu tiên bế con bé trên tay, tôi cảm thấy tình yêu tràn ngập. Bé rất ngoan, ăn no rồi lại ngủ kỹ, thỉnh thoảng bé nhoẻn miệng cười như thiên thần. Mẹ chồng tôi vui mừng ra mặt, suốt ngày ẵm và cưng nựng cháu. Tôi phải cảm ơn con vì sự có mặt của con làm cho mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu của tôi dịu đi đáng kể.
Nếu như không có ngày hôm đó, chắc tôi đã sống cả đời vui vẻ trong sự lừa dối của cả mẹ chồng và chồng. Hôm ấy, hai người họ đi chùa nhờ sư thầy ban tên cho con. Tôi không thích chùa chiền miếu mạo nên một mình ở nhà.
Khi hai mẹ chồng và chồng vừa đi thì có chuông cửa, tôi tưởng hai người quên đồ gì quay về nhưng đó là một phụ nữ lạ hoắc. Nhìn cô ấy đẫy đà có phần sồ sề đúng dáng mẹ bỉm sữa vừa mới sinh con.
Chưa được tôi cho phép của tôi, cô ta đã đẩy tôi sang một bên và tìm chỗ đế ngồi. Cô ấy đảo mắt một vòng quanh nhà, cuối cùng dừng lại ở bức hình vợ chồng tôi chụp cùng với con. Cô ta tức tối đứng phắt dậy giật phăng cái ảnh ném xuông đất. Tôi bực mình yêu cầu cô ấy ra khỏi nhà, không ngờ cô ta sừng sổ chỉ vào mặt tôi và nói: “Đồ xấu xa, người đáng ra khỏi nhà này không phải tôi mà là cô. Cô cút đi để cả nhà tôi được đoàn tụ”.
Mãi tôi mới hiểu ram đứa con nuôi của tôi chính là con của cô ta. Hóa ra chồng tôi nói với tôi nhận con nuôi là để anh hợp thức hóa đứa con ngoài giá thú của mình. Tôi thấy choáng váng, bầu trời như sụp đổ dưới chân mình…
Buổi tối, khi chồng tôi về, anh cũng thừa nhận mọi chuyện nhưng điều mà tôi không chịu được chính là thái độ và lời nói của mẹ chồng. Bà lạnh lùng bảo: “Đàn bà phú quý nhờ con. Cô 5 năm không đẻ được nên tôi cho thằng Bình ra ngoài tìm người khác sinh con. Không bắt nó bỏ cô đã là giữ thể diện cho cô lắm rồi. Nhà tôi nuôi cô phí cơm đến hôm nay cũng đã là tận nghĩa rồi”.
Tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục và tổn thương ghê gớm. Không cần nghĩ ngợi nhiều, tôi kiên quyết ra khỏi ngôi nhà đó trong sự hỉ hả của hai mẹ con họ.
Ba năm trôi đi rất nhanh và vết thương lòng của tôi cũng đã dần nguôi ngoai. Giờ đây, tôi hạnh phúc viên mãn với người chồng là bạn trai thời đại học của mình. Nhà anh không giàu tiền nhưng rất giàu tình cảm. Anh yêu tôi đã lâu và vẫn chờ đợi tôi, dù biết tôi không thể sinh con nhưng anh vẫn quyết tâm lấy tôi.
Tôi đồng ý lấy anh trong sự dè dặt lo sợ của con chim sợ cành cây cong. Nhưng điều kỳ diệu đã đến, sau một năm kết hôn, chúng tôi vỡ òa khi đón con trai chào đời. Tôi đã được hưởng niềm hạnh phúc làm mẹ đích thực.
Tôi cũng không hiểu được tại sao trước đây tôi không thể sinh con cho chồng cũ? Lẽ nào chính anh ta là người có vấn đề? Và đứa bé của cô gái kia liệu có phải là con của anh ta?
Theo Dân Việt
Bắt vợ chưa cưới phá thai để được làm bố con riêng của người yêu cũ
Huyền có bầu, đứa bé là con Hải, nhưng Hải lại muốn bỏ đứa bé để về bên người yêu cũ đã lỡ dở một lần đò để chăm lo cho con riêng của cô ấy.
ảnh minh họa
Hải gặp Huyền trong một buổi chiều mưa đầu đông, anh đang ngồi trước cửa nhà hút thuốc ngắm mưa thì thấy một cô gái nhỏ bé chạy lướt qua giữa trời mưa không có ô hay áo mưa gì cả, nhìn cô bé ướt như chuột, anh mỉm cười giọng bỡn cợt trêu đùa, ai ngờ cô quay lại bĩu môi lườm cho cái rõ dài rồi đi tiếp. Chả hiểu sao mà cái lườm sâu hoắm của cô lại lưu lại trong trí nhớ anh lâu đến vậy.
Chuyện sẽ dừng tại đây nếu không có 1 ngày đẹp trời anh lại vô tình gặp lại Huyền, lúc này cô lại đang đứng trước cửa nhà anh, nhìn thấy nhau, cả anh và cô đều khá bất ngờ, khi anh đang bối rối không biết làm gì thì đứa em họ nhà sát cạnh nhà anh chạy ra, lôi cô bé lên xe và phóng đi mất. Vậy là đã rõ, cô bé là bạn của em họ anh. Như vớ được vàng, lòng anh vui phấp phới, quyết phải tán cô bé hay hay ấy cho bằng được.
Sau hôm ấy, nhờ sự trợ giúp của đứa em họ nên rất nhanh chóng anh đã có số điện thoại của cô, anh bắt đầu dở hết các chiêu trò, bản lĩnh tán gái của mình ra, không lâu sau đó khoảng 2 tháng sau thì cô chính thức nhận lời yêu anh.
Quãng thời gian yêu nhau quả thật rất đẹp với cả hai, Huyền là một cô gái ngọt ngào và lãng mạn, ngoan ngoãn và rất biết nghe lời. Hải - anh chàng đẹp trai, trắng trẻo, gương mặt thư sinh, hết mực nuông chiều và nhường nhịn người yêu, tình yêu của họ không quá nồng nhiệt điên cuồng mà nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng. Thời gian trôi qua, đôi trẻ cũng yêu nhau đc hơn 1 năm, cũng mấy lần đi quá giới hạn, họ cho đó là chuyện bình thường bởi cả hai cũng xác định sẽ cưới nhau khi công việc của Hải ổn định hơn. Rồi Huyền có bầu, cô thông báo với người yêu, cô đã nghĩ anh sẽ vui mừng mà nhấc bổng cô lên xoay vài vòng, nhưng không hẳn thế, sắc mặt anh khi biết tin cô có bầu khó tả lắm, không hẳn không vui, nhưng lại có chút gì đó lo lắng, cô hơi hụt hẫng vì thái độ của người yêu nhưng lại nghĩ ai chuẩn bị làm bố cũng lo lắng như vậy nên không mấy để ý. Đúng như dự định từ trước,đám cưới được chuẩn bị sau đó 2 tháng.
Cuộc đời thường không như mơ và điều bất hạnh đã đến với cô gái trẻ khi chỉ còn 1 tuần nữa sẽ là lễ ăn hỏi, hôm ấy, trời mưa to như trút nước, cô ốm nghén nên không đi làm ở nhà nghỉ ngơi, nằm mãi đến trưa thì trời bỗng hửng nắng. Cô liền rủ đứa bạn thân qua nhà đưa đi mua ít đồ chuẩn bị đám cưới. Đang vi vu trên đường cô bất chợt dừng hình nhìn vào trong một cửa hàng, bóng dáng quen quá. Hải, là Hải, nhưng lại đang đi cùng 1 người phụ nữ. Anh đang xách đồ cho người phụ nữ ấy, anh có vẻ rất dịu dàng và vui vẻ. Cô ấy còn khá trẻ, nhưng hình như đã là mẹ, đống đồ cô ấy mua toàn bỉm sữa với vật dụng của trẻ con.
Cô đang định gọi và chạy lại phía Hải hỏi anh đi đâu và người phụ nữ kia là ai thì bỗng thấy anh cũng đang nhìn về phía cô, ngay lập tức anh kéo người phụ nữ ấy quay đi chỗ khác và đi rất vội vã như muốn chạy trốn vậy. Cô hụt hẫng và thấy rất khó hiểu, cô gọi điện rất nhiều mà anh không hề nghe máy.
Cô về nhà trong một tâm trạng bồn chồn rối ren, tối đó anh đến gặp cô, linh cảm nhắc cho cô biết có chuyện chẳng lành, cô run sợ không dám thở mạnh nhìn anh. Im lặng một lúc anh bắt đầu lên tiếng, anh yêu cầu cô bỏ cái thai và hủy đám cưới. Cô giật mình run sợ ngước mắt đầy nước nhìn anh. Anh vẫn bình tĩnh chậm chạp nói mà không cần để ý đến cảm xúc của cô lúc này.
Anh bắt đầu câu chuyện của mình rằng: người phụ nữ mà hôm nay đi cùng anh chính là Dung người yêu cũ đã bỏ rơi anh cách đây hơn 2 năm để đi lấy chồng. Chồng cô ấy là một người đàn ông rất thành đạt, còn anh lúc đó chỉ là một thằng sinh viên nghèo mới ra trường không có tương lai. Dung cũng từng có bầu với anh, nhưng hồi đó còn trẻ và chưa có việc làm nên anh đã đưa Dung đi bỏ đứa bé.
Sau đó Dung giận anh và thấy rằng anh là người không thể lo cho tương lai của Dung nên cô ấy đã bỏ anh và lấy người lo được cho cô ấy. Trong lòng anh vị trí của Dung rất quan trọng, anh đã rất ân hận vì đánh mất cô ấy, anh đã dùng đủ mọi cách níu kéo Dung mà không được.
Lúc ấy anh đã từng nghĩ đến cái chết để quên đi Dung. Rồi thời gian trôi qua, anh không còn vật vã đau đớn nhưng vẫn âm thầm yêu và quan tâm cô ấy từ xa. Biết cô ấy với chồng vừa li hôn, chồng cô ấy phá sản, cô ấy lại nuôi con một mình nên anh muốn bù đắp và che chở cho mẹ con Dung, dù đứa bé kia là con của Dung và chồng bởi vì anh thật sự rất yêu Dung, chưa bao giờ anh quên được Dung cả.
Huyền đau đớn đến không thể thở nổi khi nghe anh kể đến đó. Cô tiến lại gần và tát cho anh một cái như trời giáng, cô thổn thức hỏi: "Vậy thì con của chúng ta tính sao đây?".
Anh không giải thích một lời mà lặng lẽ nói xin lỗi rồi bỏ đi. Cô ngồi phệt xuống đất khóc nấc từng cơn, cô phải làm sao đây? Đứa bé đang lớn dần, cô sẽ nói với con như nào về một người bố không cho con mình được sống để cho con người ta được sung sướng, hạnh phúc.
Theo Afamily
Sợ bố mẹ phản đối vì bạn trai đã ly hôn và có con riêng Tôi không dám nói ra vì sợ bố mẹ sẽ sốc, không cho tôi và anh đi lại với nhau nữa. ảnh minh họa Tôi 25 tuổi, có công việc ổn định trong một cơ quan nhà nước. Một năm trước tôi quen anh từ một người bạn, anh hơn tôi 14 tuổi, công tác tại một đơn vị ở tỉnh tôi. Qua...