Sốc khi biết người yêu có vợ
Tôi như ngã quỵ khi nghe anh thú nhân đã có vợ và một cậu con trai.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi là một cô gái đa cảm, rất tin người và dễ bị sa ngã. Khi đã yêu, tôi luôn đặt hết niềm tin vào người đàn ông của mình… và cũng chính vì sự cả tin mà giờ đây, tôi phải một mình hứng chịu nỗi đau này.
Tôi gặp và yêu anh, một chàng tai thành đạt, tâm lý và luôn biết quan tâm, chăm sóc cho người khác. Anh nói rằng: “Khi gặp em, anh đã biết chắc chắn em là một nửa của cuộc đời mình”. Tôi tin anh, hạnh phúc lao vào vòng tay yêu thương của anh và mơ về một ngôi nhà bình yên bên anh, bên những đứa con thơ đáng yêu…
Khi ở bên nhau, anh luôn làm cho tôi vui cười. Anh thêu dệt cho tôi một bức tranh thật đẹp và hoàn mỹ vê cuộc sống tương lai, về một hạnh phúc lung linh, một tình yêu diệu kỳ….
Video đang HOT
Khi trái tim tôi đang rộn ràng với những khúc nhạc tình yêu thì bỗng một ngày, anh thú nhận với tôi rằng: “Anh là một người đàn ông đã có vợ và một cậu con trai. Anh xin lỗi vì đã lừa dối em trong suốt thời gian qua… nhưng những cảm xúc anh dành cho em là sự thật”.
Yêu anh bao nhiêu, tôi lại hận anh bấy nhiêu (Ảnh minh họa)
Khi nghe anh nói vậy, mọi thứ xung quan tôi dường như sup đổ hoàn toàn. Tôi đau đớn, căm phẫn người đàn ông tôi đã luôn yêu thương hơn cả bản thân mình. Tôi khóc… khóc cho cạn nước mắt của người con gái lần đầu tiên thất bại trong tình yêu. Tôi hận… hận người đàn ông cứ ngỡ là tốt bụng, chân thành… nhưng thật ra chỉ là kẻ dối trá.
Khi tôi vùng vẫy trong nỗi đau khổ tột cùng, anh vẫn muốn ở bên tôi “để được chăm sóc và bù đắp cho những tổn thương anh đã gây ra cho em”. Thật lòng, tôi vẫn còn yêu và cần anh lắm… nhưng tôi không thể nào chấp nhận được người đàn ông giả dối, lọc lừa đó.
Biết rằng, anh ấy chẳng xứng đáng với những tin yêu tôi dành cho anh ấy bấy lâu… nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi vẫn đau đớn thổn thức vì những tháng ngày yêu thương đã qua. Yêu anh ấy bao nhiêu, tôi lại càng căm hận anh bấy nhiêu….
Liệu tôi có thể quên anh để đi tìm cho mình hạnh phúc khác? Dường như đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới kể từ ngày yêu anh. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, anh ấy không phải là của tôi, mà là của một người phụ nữ khác…
Biết bao giờ tôi mới có thể cân bằng được cuộc sống của mình và tìm được lối thoát cho bản thân?
Theo 24h
Valentine, niềm tin đã mất...
Nhưng hôm nay đây, khi nhìn thấy anh chu toàn như thế, bao nhiêu hận thù trong tôi tan biến, tôi bỗng thấy thương anh vô cùng.
Dường như định mệnh đã xui khiến tôi đi theo anh, người chồng mà bao nhiêu năm nay tôi tin yêu, không một chút nghi ngờ. Tôi cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình khi mang trong lòng những mối hoài nghi về mối quan hệ bên ngoài của chồng. Vừa đi theo anh tôi vừa lẩm bẩm những câu nói từ trước tới giờ tôi vẫn tâm niệm trong lòng: "Anh không phải là người như thế, nhất định không phải. Anh có lẽ không lừa dối mình".
Đứng từ xa, tôi có thể nhìn thấy dù không rõ lắm khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh. Một khung cảnh thật lãng mạn, một không khí thật đầy yêu thương. Cảnh tượng này rất quen, giống như mấy năm về trước tôi và anh còn yêu nhau. Nhưng từ khi trở thành vợ chồng, mọi thứ đã không còn như xưa nữa. Anh ít lãng mạn, ít quan tâm tới tôi hơn. Cả hai chúng tôi chỉ biết đến có công việc và con cái. Tôi không oán trách điều đó và cho rằng, đó chính là lẽ đương nhiên của bất kì cuộc hôn nhân nào. Nếu cứ hi vọng rằng, hôn nhân vẫn sẽ nguyên vẹn như khi còn yêu nhau, tôi chỉ e rằng, cả tôi và anh cũng sẽ cùng hụt hẫng khi sống cùng nhau. Vì thế, tôi chấp nhận, trở thành người vợ lầm lũi, chỉ biết đến việc chăm chồng, chăm con.
Đứng từ xa, tôi có thể nhìn thấy dù không rõ lắm khuôn mặt của người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh. (ảnh minh họa)
Tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh một thứ gì đó cao sang, cũng không bắt anh phải mua cho tôi thứ này thứ kia làm quà nhân ngày lễ. Anh cũng không hứa hẹn với tôi bất cứ thứ gì và cũng không có biểu hiện gì khác lạ trong suốt thời gian chúng tôi chung sống cùng nhau. Anh luôn luôn là người đàn ông mẫu mực, đi về đúng giờ, không nhậu nhẹt la cà như bao người khác. Vậy có lý gì tôi không tin tưởng chồng mình. Nhưng tại sao, người đàn bà ấy và anh lại nắm tay nhau, vui vẻ như thế. Anh đã dành thời gian nào để ngoại tình? Họ nhìn nhau âu yếm lam sao. Tôi như người mất hồn, không tin vào mắt mình nữa. Vậy mà anh nói dối tôi, anh đi gặp sếp có việc gấp, anh về ngay. Anh đến tặng quà người ta, sợ người ta hờn dỗi. Vậy mà, ngay cả món quà cho vợ, anh cũng không nhớ trong ngày lễ tình nhân này.
Tôi khóc như mưa. Dường như bao nhiêu năm nay, chưa lần nào tôi phải đau khổ và khóc nhiều như thế. Tôi đã không còn tin vào tình yêu nữa. Có lẽ, sự việc này đã khiến tôi mất hết niềm tin ở anh. Chúng tôi phải tiếp tục thế nào đây, vì thời gian còn quá dài, tình nghĩa vợ chồng mới chỉ có vài năm mà thôi.
Tôi gọi điện cho anh để biết rằng anh sẽ nói gì trong hoàn cảnh này. Anh lôi thiện thoại ra và không nhấc máy. Anh lại đặt trên bàn tiếp tục nhìn người đàn bà ấy, quan tâm cô ta bằng những cử chỉ âu yếm. Tôi đi về nhà trong niềm đau xót. Tôi nhắn tin cho anh chỉ vẻn vẹn một dòng: "Em tưởng sếp của anh không phải là phụ nữ". Tôi đi ngủ trước, mâm cơm nguội ngơ nguội ngắt.
Ngày hôm sau và nhiều ngày sau đó, tôi không nói chuyện với anh một lời nào. Khuôn mặt phản ứng của anh ra sao tôi cũng không nhìn rõ. Dường như tôi chẳng muốn nhìn vào người chồng ấy hay tôi không dám đối diện với sự thật phũ phàng này.
Anh thường xuyên nhắn tin cho tôi, mời tôi đi ăn vào mỗi buổi trưa để tìm lại kí ức. Nhiều lần về nhà, thấy anh xắn tay áo lên nấu cơm, rồi đợi tôi về ăn, từ bao giờ anh đã thay tôi làm một số việc nhà mà trước giờ anh chưa bao giờ đụng tới. Phải chăng anh đã biết lỗi của mình.
Anh chưa bao giờ quát mắng tôi, nhưng lời nói nhẹ nhàng, ân cần đến thế thì có lẽ lâu lắm rồi tôi chưa nghe được. (ảnh minh họa)
Tôi đợi ở anh một câu trả lời nhưng tôi cũng không níu kéo con người đã phản bội mình và đã hứa không dễ dàng gì tha thứ cho anh. Nhưng hôm nay đây, khi nhìn thấy anh chu toàn như thế, bao nhiêu hận thù trong tôi tan biến, tôi bỗng thấy thương anh vô cùng.
Đêm ấy, khi tôi đã nằm yên vị, quay mặt vào tường, tôi biết vòng tay anh đang ôm lấy tôi. Anh thủ thỉ lời nói nhẹ nhàng: "Anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh!". Nước mắt tôi trào ra, không nói được lời nào. Anh chưa bao giờ quát mắng tôi, nhưng lời nói nhẹ nhàng, ân cần đến thế thì có lẽ lâu lắm rồi tôi chưa nghe được. Tôi nên làm gì, đàn bà thật yếu đuối... Tôi đã cảm thấy mình không còn cứng rắn như lúc nào...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Còn chăng, một trái tim? Anh đến rồi đi trong cuộc đời tôi sao mà đột ngột, ngỡ ngàng đến vậy? Và càng ngỡ ngàng hơn khi con người mà ngày xưa tôi tin yêu, giờ chỉ còn lại một trái tim trống rỗng. Cưới nhau, tôi đâu ngờ hạnh phúc chỉ là gang tấc nhưng rồi tôi cũng đành nhận lấy sự thật phũ phàng: tôi là...