Sốc khi biết người yêu 2 lòng
Tôi năm nay 21 tuổi, đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học. Bốn năm đại học trôi qua đã cho tôi biết bao kỷ niệm bên anh – một chàng trai học chung lớp.
ảnh minh họa
Và tôi đã từng gọi anh là “chồng” vì chúng tôi sống chung với nhau cũng đã bốn năm.Cuộc sống sinh viên xa nhà thiếu thốn đủ bề. Cộng thêm những tổn thương tâm lý sau khi ba mẹ tôi ly hôn đã khiến tôi nhận lời về sống chung cùng anh khi hai đứa mới chỉ quen nhau vỏn vẹn 3 tháng.
Tôi cứ ngây thơ nghĩ rằng, sống chung như vậy chúng tôi sẽ được gần nhau hơn, tình cảm ngày càng bền chặt và sẽ tiết kiệm được nhiều chi phí phát sinh.
Thời gian đầu, chúng tôi khá hạnh phúc nhưng càng về sau anh càng thay đổi. Thay vì những bữa cơm ngon canh ngọt như trước thì chúng tôi thường xuyên ăn cơm hộp, mì gói và cuối cùng, khi tôi không lo được cho bản thân thì phải nhịn đói, còn anh thì ra ngoài bên ngoài.
Thời gian phần lớn anh dành cho bạn bè và game online và tôi chỉ là người anh quan tâm cuối cùng sau những sở thích của anh. Nhưng vì yêu anh, tôi chấp nhận đi làm thêm ngày đêm để có tiền trả tiền phòng và cơm nước lo cho anh chu đáo như một người vợ thực thụ.
Video đang HOT
Xung quanh chỗ làm của tôi cũng có khá nhiều người đợi chờ tôi suy nghĩ lại nhưng trong mắt tôi chỉ có anh. Vì anh đẹp trai, anh ngọt ngào … và anh giống ba tôi.
Thời gian 4 năm học trôi nhanh. Tôi chọn cho mình đề tài nghiên cứu về lâm nghiệp và về quê hoàn thành trong ba tháng. Thời gian tôi về quê, anh luôn dành cho tôi những lời nói ngọt ngào và an ủi tôi hãy cố gắng hoàn thành tốt đề tài.
Tôi hoàn thành đề tài sớm hơn dự định nên sau hai tháng, tôi đã có mặt ở Hà Nội. Để tạo bất ngờ cho anh, tôi đã không gọi điện thoại báo trước. Bước vào phòng không có ai nên tôi chạy đến quán game gần đó tìm anh. Nhưng lần này, người bất ngờ nhất lại là tôi khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của anh với mấy người bạn trong lúc ngồi chơi game.
- Nhỏ vợ mày đâu rồi mà dạo này tao thấy mày hay đi với nhỏ khác vậy? Mày không sợ vợ buồn à?
- Vợ tao về quê làm đề tài rồi. Mày khỏi lo. Đối với tao, nhỏ đó chỉ là “mì ăn liền” thôi.
- Mày chán rồi à?
- Ừ! Nhiều khi tao cũng muốn kiếm chuyện rồi chia tay. Nhưng mày biết không, mỗi khi tao giận là nó lại mặc đồ ngủ đợi tao về…
Chỉ nghe đến đây, tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của chính mình nữa rồi. Những giọt nước mắt rơi khiến tôi khóc nấc lên từng tiếng. Tôi không bao giờ nghĩ mình chỉ là “mì ăn liền”, là người chỉ biết mặc đồ ngủ để đợi anh về mỗi đêm… Chẳng nhẽ trong mắt anh, tôi chỉ là đứa con gái rẻ rúng thế thôi sao?
Anh chạy theo kéo tôi lại khi biết tôi đã nghe hết câu chuyện đó. Lấy hết sức mạnh của lòng tự trọng, tôi đẩy anh ra và tát mạnh vào mặt anh. Đây là lần đầu tiên tôi tát anh vì bấy lâu nay, chỉ có tôi phải chịu đựng những cái tát như trời giáng từ anh…
Đến nay đã được một năm kể từ ngày xảy ra sự việc đó nhưng trong tim tôi vẫn chưa nguôi được những tổn thương trong lòng.
Theo VNE
Chúc chồng yên vui bên bến mới!
Chiều tắt nắng, phố vắng, người người tất bật về với tổ ấm. Giữa thành phố lạ xa, em một mình nghe nỗi cô đơn vây kín.
Yêu, xa, nhớ, ly biệt rồi lãng quên, em tự hỏi cuộc đời còn gì đớn đau hơn cách trở để rồi bản thân không tự trả lời được nên đành trốn chạy đến nơi không anh.
Biển vẫn ồn ào và xanh thẳm, như đôi mắt em ngày ấy thơ ngây, tìm anh giữa chốn bộn bề. Em hay buồn. Nỗi buồn của đứa trẻ lớn lên thiếu bóng cha. Rồi duyên số run ruổi em gặp anh. Em lo sợ không thể giữ gìn hạnh phúc. Lo sợ một ngày anh cũng ra đi. Anh bảo anh hiểu, sẽ không bao giờ như thế, sẽ bảo vệ em, yêu thương em đến trọn đời. Đó là lời thề thiêng liêng nuôi dưỡng tâm hồn em qua bao mùa nắng. Tin vô cùng, yêu vô cùng để rồi lời thề ngày nào cũng theo anh đến một vùng trời khác. Em chơ vơ giữa những nghi hoặc về lòng người.
Đứng trước biển, em xót lòng khi nghĩ đến chuyện cổ tích nàng tiên cá. Em thương nàng tiên cá, đến cuối cùng vẫn vì tình yêu dành cho hoàng tử mà đánh mất cả bản thân. Em thương cả mình, vì yêu anh mà đánh mất cả niềm tin trong cuộc đời.
Em không tin vào phép lạ và cũng chẳng còn đủ dũng cảm để tin vào lòng người. Em ước thời gian có thể quay lại, có thể một lần thấu được lòng anh, rời xa anh sớm hơn, để không tự huyễn hoặc chính mình bằng lời dối trá bướm ong. Lòng người đâu là đá, sao nỡ dối nhau đớn đau đến vô bờ?
Anh đi về phía người con gái ấy với tương lai rực rỡ, sự nghiệp, công danh, địa vị, tiền tài. Những thứ ấy anh cần, mà em thì có gì trao anh ngoài tình yêu đầu khờ dại? Con đường ấy quá êm đềm, anh có thể bay vào vùng trời mới thênh thang, em có gì ngoài những giọt nước mắt và tuổi thơ đau khổ?
Hạ sắp sang rồi, mưa sẽ về nhanh thôi, em sẽ để mưa gột rửa nỗi đau, sẽ để tình yêu dành cho anh đi vào miền quên lãng. (ảnh minh họa)
Em đến cao nguyên bao la rực rỡ hoa vàng. Trời tháng ba lộng gió, em lạnh tê buốt cả con tim, biết tìm đâu ra một bờ vai để tựa? Biết quơ tay vào đâu để được nắm lấy một bàn tay thật ấm? Ngày quá dài đêm cũng thinh không, mình em cô đơn giữa lòng phố lạ, biết tìm đâu một làn môi hôn ủ ấp lúc sang mùa... Ở thành phố ấy, có lẽ anh đã thật lãng quên ngày hôm qua.
Em trở về nơi này, thành phố chúng ta đã từng có nhau. Em và anh cùng một bầu trời nhưng sẽ chẳng bao giờ còn có thể tương ngộ nhau. Phố vẫn sáng đèn, người người vẫn bên nhau ngược xuôi, phố đông vui đến lạ nhưng có bao nhiêu người đang lặng nghe nỗi cô đơn vay kín đời mình? Em tự nguyện cho đi niềm vui, giữ lại nỗi buồn riêng mình để anh an lòng sang bến khác dù em cũng muốn sống những tháng ngày rực rỡ, như con nắng ngoài kia đang nô đùa. Mười năm, cuộc hôn nhân tưởng như một cơn mơ đẹp sẽ trôi về phía cuối đời cùng nhau, nào ngờ chỉ giữa đường đứt gánh. 10 năm tuổi xuân giờ chỉ còn nước mắt. Níu kéo hạnh phúc chắp vá làm gì khi con tim anh đã hướng về người khác. 10 năm, nghĩa vợ tình chồng cũng chỉ còn lại một tờ giấy ly hôn...
Hạ sắp sang rồi, mưa sẽ về nhanh thôi, em sẽ để mưa gột rửa nỗi đau, sẽ để tình yêu dành cho anh đi vào miền quên lãng. Em đi về phía không anh, để thời gian cuốn em vào cuộc hoan ca nào đó. Em trôi dần, về phía ngày lãng quên. Chúc anh- người từng là chồng của em, sẽ an vui bên bến mới và hy vọng đó sẽ là bến cuối của đời anh!
Theo VNE
Vợ chứ đâu phải ô-sin Anh à, ngày trước anh nói yêu em chân thành, yêu em nhiều như thế nào nhưng bây giờ, dường như những câu nói đó đã biến mất. Anh không còn tình cảm hay không còn một chút tình yêu nào với em nữa. Em sống ở nhà anh mới hơn 1 năm nay mà mọi thứ thật mờ ảo, cảm thấy nó...