Sợ yêu nhưng gia đình dục lấy chồng
Sau những điều đã trải qua, tôi thực sự thấy sợ hãi khi ai đó nhắc đến chuyện yêu đương. Nhưng gia đình tôi đã không hiểu được tâm sự trong lòng tôi. Và luôn thúc dục tôi lấy chồng, tôi không giám gọi điện hay về nhà. Vì mỗi lúc như vậy gia đình tôi lại thúc dục tôi làm tôi rất mệt mỏi.
Với tuổi của tôi ở quê mọi người đã coi là ế. Tôi quan niệm người ế là không có ai để ý hay không có ai yêu, còn tôi điều đó không đúng. Tôi cũng nói với mọi người trong gia đình rằng tìm được một người phù hợp với mình mới khó chứ muốn lấy chồng thì gật đầu là có ngay. Tôi chẳng có gì nổi bật nhưng không ít người dành tình cảm cho tôi. Nếu không thích ai thì tôi nói ý hay nói thẳng để họ khỏi tốn thời gian và khỏi làm phiền mình (nhiều khi tính tôi rất khó chịu, thẳng tính), hầu hết mọi người đều yêu quý.
Mối tình đầu của tôi kết thúc vì gia đình anh không cho lấy vợ tỉnh lẻ. Tôi vừa đau cho mình vừa có lúc tức giận gia đình anh tại sao lại phân biệt đối xử như thế trong khi đó còn chưa gặp tôi. Hơn năm sau anh lấy vợ do mẹ giới thiệu, giờ cuộc sống anh không hạnh phúc khi vợ chồng không hiểu nhau, không tin tưởng anh.
Theo anh kể thì vợ anh là người từng trải, gia đình có điều kiện nên chỉ biết tiêu tiền, lại lười. Anh luôn nói vẫn yêu tôi, chỉ cần tôi cho cơ hội làm lại tất cả anh sẽ từ bỏ mọi thứ. Tôi biết anh nói thật, có những chuyện anh không dám nói với ai ngoài tôi. Giờ tôi chỉ xem anh như người bạn, người anh trai, nhìn anh thế tôi không vui, thấy thương anh. Có lẽ do số phận như vậy.
Video đang HOT
Thời gian trôi đi, tôi dành tình cảm cho một anh cùng quê, biết anh cũng dành tình cảm cho mình khi anh chia sẻ những suy nghĩ, dự định trong tương lai. Tuy chỉ tìm hiểu nhau nhưng anh đã đưa tôi gặp anh em, bạn bè. Thời gian tôi làm đồ án tốt nghiệp bận rộn, anh cũng quan tâm nhưng có phần giảm đi, ngày tôi bảo vệ đồ án anh cùng người nhà lên chúc mừng tôi. Tôi thấy vui và hạnh phúc vì những gì anh dành cho mình.
Kể từ khi tôi đi làm, sự quan tâm của anh dành cho tôi giảm dần, gần nửa năm sau anh quyết định ra đi vì công việc mỗi người một tỉnh, anh không muốn tôi từ bỏ ước mơ của mình. Tôi luôn nghĩ vì anh không muốn tôi khổ nên làm vậy nhưng mọi niềm tin sụp đổ khi tôi phát hiện ra đã có người con gái khác bên anh. Vì không chính thức là người yêu nên tôi cũng không thể nói anh bắt cá hai tay. Khi tôi biết sự thật, anh bảo không làm gì có lỗi với tôi, cô ấy không bằng tôi về mọi mặt. Anh bảo tôi có nhiều sự lựa chọn, chính điều đó anh càng không thể làm tôi khổ. Lại vì lý do không muốn tôi khổ, tôi đâu sợ khổ, chỉ cần ở bên người mình yêu là đủ rồi.
Giờ tôi chẳng ghét anh, thi thoảng vẫn hỏi thăm anh như bạn bè bình thường, có lẽ vì tôi chẳng thể ghét ai dù họ làm mình tổn thương tới mức nào. Mọi người nói vợ chồng là do duyên số, rồi một người đàn ông mới xuất hiện tự nhiên trong lòng tôi. Có lẽ tôi để ý tới anh vì bởi anh cũng khoác trên mình bộ đồ màu xanh như người ấy. Quen nhau một thời gian trên mạng và điện thoại, chúng tôi quyết định gặp nhau.
Ngày tới chỗ hẹn, anh nhận ra tôi, đi ngang qua tôi hai lần và mỉm cười nhưng tôi không nhận ra anh. Nụ cười hiền ám ảnh tôi. Dần dần tôi và anh hay chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Tôi biết anh bị bệnh, anh nói có thể sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Tôi nghĩ ông trời thật bất công, một người như anh sao lại gặp phải căn bệnh như thế. Anh là người sống nội tâm, tình cảm nên anh càng suy nghĩ nhiều, không muốn người khác phải khổ vì mình.
Từ khi biết tình cảm của tôi, anh luôn né tránh, ít nói chuyện và không gặp nhau nữa. Tôi hỏi lý do, anh chỉ bảo không muốn tôi phải khổ. Cho dù thế nào đi nữa tôi vẫn muốn ở bên anh, cùng anh trải qua bệnh tật hay khó khăn. Anh chỉ im lặng trước câu nói của tôi. Tôi hiểu bệnh tật chỉ là cái cớ, có lẽ tôi ngộ nhận trước những sự quan tâm chăm sóc trước đây của anh dành cho mình. Người như anh phải tìm một người hơn tôi.
Tôi muốn gặp anh một lần để tạm biệt, không muốn thi thoảng nhắn tin hỏi thăm sẽ làm anh khó chịu. Ai cũng lấy lý do một người như tôi là niềm ao ước của nhiều người thì phải có được hạnh phúc, vì thế không muốn tôi chịu khổ vì họ. Không hiểu sao tôi lại dành tình cảm cho họ mà không phải những người con trai khác. Tôi nhớ anh nhưng lại không muốn làm phiền anh, cũng chẳng muốn để ý tới ai nữa, cho dù bây giờ không ít người dành tình cảm cho mình.
Những tình cảm tôi đã trao đi rất nhiều, nhưng nhận lại chỉ là sự đau khổ của bản thân. Thực sự tôi cũng như bao người con gái khác, cũng mơ ước có một người yêu, người chồng thực sự ở bên mình để có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn hàng ngày. Nhưng thực sự trớ trêu, những người tôi đã từng gặp, từng yêu đều lần lượt bỏ tôi ra đi. Giờ tôi không còn muốn nhắc gì đên chuyện chồng con nữa. Mà tôi muốn mặc cho số phận an bài, dù có thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận.
Gia đình yêu cầu tôi làm thế nào thì làm, trong năm nay phải lấy chồng. Tôi đau đầu quá, lại thêm áp lực công việc. Tôi chẳng còn muốn yêu đương hay tìm hiểu ai, vì những gì tôi đã trả qua làm tôi cảm thấy sọ hãi khi ai đó nhắc tới chuyện yêu đương. Công việc của tôi thì đã ổn định, giờ cũng chỉ còn chuyện chồng con nữa là có thể coi xong một phận con gai. Giờ tôi phải làm sao để tôi thoát khỏi cảnh này cho tâm hồn thanh thản đây? Xin mọi người có kinh nghiệm cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Gục ngã khi cha mẹ anh không đồng ý tình yêu của hai đứa
Tôi gục ngã, không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, hết khóc lóc rồi nhịn ăn nhịn uống, nhắn tin, gọi điện liên tục cho anh để hỏi vì sao lại như vậy, tất cả chỉ là vô vọng.
Ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau một năm rồi, tính cách của hai người không phải quá hợp nhau nhưng hai đứa đều yêu thương và luôn bên nhau. Anh tương đối hiền và trầm tính, rất hiếm khi nói to hay cãi vã với ai. Chính bản tính hiền lành, chịu khó làm ăn nên tôi đã dành trọn tình cảm cho anh. Những tưởng chỉ cần hai đứa yêu thương nhau là đủ, trớ trêu thay từ khi gia đình anh biết chuyện đã âm thầm đi xem bói để tính cưới xin. Các thầy đều phán chúng tôi quá khắc tuổi, nếu cố chấp đến với nhau sẽ một sống một chết, mà người chết sớm lại là anh. Họ nói tôi tuổi Nhâm Thân cao số, số sát chồng nên ra sức ngăn cản.
Lúc đầu tôi cũng vô cùng đau khổ nhưng được cái anh luôn ở bên động viên, ủng hộ nên một phần cũng bớt lo lắng. Rồi tiếp những ngày sau đó, mẹ và em gái anh liên lạc với tôi, ra sức ngăn cản hai đứa. Thời gian sau, do áp lực từ phía gia đình quá lớn, mọi người đều phản đối và khuyên nhủ anh bỏ tôi để lấy người khác hợp tuổi cho "thuận buồm xuôi gió". Đứng trước nghịch cảnh đó anh cũng vô cùng đau khổ, phải suy nghĩ rất nhiều.
Rồi có lẽ tình yêu anh dành cho tôi chưa đủ lớn đến mức có thể vượt qua được rào cản gia đình; mệt mỏi và chán nản nên anh đành im lặng, nói bọn tôi hãy tạm thời chia tay một thời gian để bình tâm lại, suy nghĩ thật kỹ mọi việc. Lý do anh đưa ra là bố mẹ già hết rồi, sức khỏe không tốt nên anh cũng không thể làm căng được, sợ sau này nếu bị thật thì hai đứa sẽ rất khổ. Tôi đã gục ngã, không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, hết khóc lóc rồi nhịn ăn nhịn uống, nhắn tin, gọi điện liên tục cho anh để hỏi vì sao lại như vậy, tất cả chỉ là vô vọng. Còn giờ tôi rất đau khổ, không biết đến khi nào mới có thể đứng dậy nữa. Liệu cuộc tình của chúng tôi có đi đến đâu không? Mong các bạn tư vấn giúp tôi.
Theo VNE
Vợ sợ tôi nhìn thấy dấu vết người kia để lại Chẳng thể nào ngờ được người vợ ngoan hiền của tôi lại biến thành như thế. Một ngày, thấy vợ nói đến chuyện nếu tình hình không cải thiện thì phải tìm biện pháp, tôi cũng không biết vợ định làm gì nên cũng chỉ ừ à qua loa, khi nào có biện pháp hẵng hay. Nhưng bỏ bẵng một thời gian thấy...