Sợ vì bác tổ trưởng bệnh hoạn muốn “ăn tươi nuốt sống” tôi
Cả tháng qua em vô cùng hoang mang, sợ hãi vì khi biết bộ mặt thật của bác tổ trưởng dân phố nơi em đang sinh sống.
Em không biết phải cầu cứu sự giúp đỡ từ ai vì những trò đồ.i bạ.i của người đàn ông bằng tuổ.i bố mình.
Ngôi nhà em đang sinh sống là được bố mẹ mua khi em đỗ đại học trên Hà Nội. Đây là khu tập thể và đa phần những người sinh sống ở đây đều khá lớn tuổ.i. Bố mẹ ở dưới quê bận việc nên vài tháng mới có dịp lên chơi với em. Là sinh viên năm thứ nhất và từ quê lên nên em cũng có rất ít bạn bè. Em sống và chấp hành nghiêm túc những quy định ở khu tập thể mình đang ở và được rất nhiều các bà, cô bác quý mến.
Trước đây, bác tổ trưởng dân phố là một bác gái tầm 60 tuổ.i (ở sát cạnh nhà em đang ở) nhưng đợt vừa qua bầu lại tổ trưởng thì người đảm nhiệm được thay thế là một bác nam ở tầng 5. Em chỉ biết đến bác tổ trưởng mới khi ông ta xưng danh tổ trưởng để vào phòng phổ biến một số “luật lệ” mới. Ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã có ác cảm với ông ta. Vóc dáng thấp đậm, ăn nói khéo léo và đặc biệt ánh mắt rất đáng sợ. Tuy em ăn mặc kín đáo nhưng ông ta cứ nhìn xóay vào ngực khiến em vô cùng sợ hãi.
Video đang HOT
Tuy em lễ phép xưng “bác, cháu” nhưng ông ta cứ xưng “anh em” ngọt xớt khiến em chỉ nghe thôi đã rùng mình. Ông ta cứ ngồi kể lể và nói đủ thứ ngoài chủ đề chính và còn đòi xem phòng ốc nhà em nó ra làm sao, bày trí chỗ này đẹp, chỗ kia chưa ổn… Chỉ đến khi có chị hàng xóm ghé qua muốn mời sang nhà giải đáp thắc mắc gì đó thì em mới được giải thoát.
Kể từ hôm đó, em bắt đầu né tránh và cảnh giác với người đàn ông không bình thường này. Mỗi khi gặp ông ta ở cầu thang em đều không dám bước tiếp và quay về nhà hoặc đi đâu đó chờ ông ta đi khuất hẳn mới dám về nhà. Dường như ông ta cũng biết hết những điều đó và luôn cố gắng tiếp cận em đặc biệt những khi hàng xóm xung quanh đi vắng hết.
Có hôm em đang ung dung ngồi học bài trong nhà nhưng bỗng thấy tim đậ.p loạn như kiểu đang bị ai đó nhìn vào mình. Em nhìn ra phía cửa sổ và tá hỏa khi thấy ông tổ trưởng đang đứng nhìn mình như ăn tươi nuốt sống. Chưa dừng lại ông ta còn chỉ vào “của quý” đang trần nhu nhộng và cười bệnh hoạn. Em sợ quá chạy trốn vào phòng bếp và chờ đến khi ông ta không còn đứng ở cửa mới dám ra cài kín cổng. Từ hôm đó em càng cảnh giác cao độ và không bao giờ mở cửa sổ hay cửa phòng khách. Buổi tối em cũng cố thủ trong nhà không dám đi thể dục vì sợ gặp lão tổ trưởng bệnh hoạn.
Vậy mà vẫn chưa thể yên thân và không biết vì sao ông ta biết số điện thoạicủa em và đêm nào cũng nhắn tin bậy bạ trêu chọc khiến em hoang mang không thể tập trung vào việc học.
Gần 1 tháng sống trông sợ hãi em chưa biết phải giải quyết tình cảnh đau khổ này như thế nào. Em cũng chưa dám kể điều này với bất cứ ai trừ cô bạn thân ở lớp. Thế nhưng chúng em vẫn chưa biết có cách gì để đối phó với lão già bệnh hoạn kia đây. Xin hãy giúp em thoát khỏi nỗi ám ảnh này với!
Theo Megafun
Vợ ơi! Anh "đói"! Anh biết lỗi rồi
Các bác ạ, em chưa bao giờ phải xuống nước với ai. Thế mà với cô vợ của em, em phải xin lỗi rối rít. Em thường xuyên bị bỏ đói ở bếp và... ở cả trên giường.
Nói chung là em đang rất uất ức. Em chỉ góp ý thôi mà cô ấy cũng giận dỗi, càu nhàu mãi. Bọn em mới lấy nhau được 3 năm, nhưng cuộc sống gia đình có vẻ rất căng thẳng và em chẳng biết tìm cách gỡ thế nào. Năm nay em 32 tuổ.i, vợ em 28 tuổ.i. Từ thuở yêu nhau em đã được nghe giang hồ ở quê đồn đại về cái tính bướng bỉnh, lì lợm của cô ấy, nhưng em thật không ngờ sự thật còn kinh khủng hơn thế. Vợ chồng em thường xuyên chiến tranh lạnh chỉ vì cái tính bướng bỉnh này.
Khốn khổ với vợ bướng bỉnh, cãi chồng nhem nhẻm
Có hôm em đi làm về, đã mệt mỏi thì chớ lại thấy túi xách, khẩu trang, quần áo của cô ấy vương vãi khắp nơi. Thứ thì ở ghế, thứ dưới sàn, thứ thì trên giường nom luộm thuộm đến phát hoảng. Em mới bảo nói thế này: - Nhà mình nhỏ, em nên cất các thứ ấy gọn lại chút. (em nói rất nhỏ nhẹ) (Cô ấy quát lên) - Đàn ông suốt ngày soi mói vậy. Tôi vừa đi làm về đâ.m đầu vào chợ búa, cơm nước, con cái. Anh rảnh thì dọn đi, ở đó mà kêu ca. - Anh biết em mệt, nhưng những thứ này thay ra em để gọn lại có sao đâu. - Không dọn cứ để đó. Đồ của tôi, tôi sẽ tự làm. Từ mai, cơm ai người ấy ăn, quần áo tự giặt... Rồi chúng em đấu khẩu với nhau thêm vài câu nữa và người phát ngôn cuối cùng vẫn là cô ấy. Chuyện chỉ có thế thôi, đến bữa ăn cô ấy không thèm nói với em câu nào. Em hỏi làm lành cô ấy cũng không thèm "bắt nhời". Rồi đến đêm, em vừa vắt tay ôm ngang người cô ấy thì được "ăn" ngay một cái đạp như trời giáng. Em thở dài ôm hận quay đi.
Chuyện chưa dừng ở đó, những ngày tiếp theo, cô ấy không nấu cơm cho em ăn. Quần áo thì cô ấy chỉ giặt cho 2 mẹ con, bỏ riêng quần áo của em ra. Tối đến cô ấy lấy cả một cái chăn ngăn đôi giường. Em mà gác chân qua cái chăn ấy, kiểu gì cũng "ăn đòn". Lần đầu, em tưởng chỉ 1, 2 ngày là cô ấy bớt giận, ai dè đến một tuần sau vẫn vậy. Thế là em phải xin lỗi làm lành! Lần nào tôi cũng phải xuống nước xin lỗi cô ấy... Lại một lần khác, chúng em chỉ va chạm với nhau về quan điểm dạy con thôi. Thế mà cô ấy đùng đùng tháo cái nhẫn cưới ném trả lại em và tuyên bố l.y hô.n. Em nói với cô ấy là, chuyện dạy con cái thì chỉ cần bàn bạc thống nhất là được, sao căng thẳng đến mức l.y hô.n. Cô ấy lại bướng bỉnh khiêu khích, nói: "Tôi thích thế. Anh không chịu được thì ra tòa, thế thôi". Lần này, em điên tiết quá không thèm đấu khẩu thêm, xách chiếc xe máy đi uống bia với mấy thằng bạn. Về đến nhà đã thấy cô ấy ngăn đôi giường, quần áo chưa giặt cũng được chia đôi. Em thấy mình không sai, thế là em quyết tâm xem độ lì của cô ấy đến đâu.
Cả tuần đó em cũng không thèm làm lành, em ăn cơm trước khi về nhà, quần áo em mang ra cửa hiệu. Nhưng còn cái "khoản kia" thì em không biết nên làm thế nào. Nhưng nghĩ vẫn ức, nên em cố...nhịn. Ai dè, cô ấy chẳng có biểu hiện gì biết lỗi cả. Quả thực, em không cố được thêm nữa nên đành xuống nước. Tối ấy, sau khi ăn cơm bụi xong, em thất thểu về nhà. Thấy vợ tắm xong, mùi thơm từ cô ấy tỏa ra khiến em thật khó chịu. Em lại phải gạt hết các sĩ diện của mình sang một bên và nhắn cho cô ấy cái tin: "Vợ ơi! Anh "đói"! Anh chừa rồi, anh biết lỗi rồi...". Thế là cô ấy mới tha cho em... Thỉnh thoảng đôi lần cô ấy còn xách vali và mang con về bên ngoại ở riết luôn. Em cứ phải cắn răng sang nịnh nọt cô ấy mới về nhà. Nói chung một tháng đôi, ba lần em phải chịu cảnh này các bác ạ. Em đang rất hoang mang, không biết có cách nào trị cái tính bướng bỉnh, luôn cho mình đúng và là nhất của cô ấy không. Chứ thường xuyên "đói" thế này em stress mất. Em viết những dòng tâm sự này muốn xin lời khuyên của các cao thủ ạ.
Theo Blogtamsu