Sợ về quê ăn Tết vì chưa có người yêu
Chỉ còn mấy ngày nữa là bước sang năm mới. Tôi lại cảm thấy sợ, sợ mình già đi, sợ cô đơn khi không còn ai bầu bạn…
Tôi năm nay 35 tuổi, là một người con gái khá chững chạc. Học vấn, sự nghiệp đều khá tốt nhưng tôi lại lận đận trong đường tình duyên. Chính vì vậy mà mỗi khi Tết đến, xuân về cái tuối cứ đuổi xuân đi. Tôi vẫn một mình lẻ bóng, chưa có nơi có chốn.
Nhìn tôi xinh xắn, công việc ổn định, thu nhập cao nên ai cũng nghĩ là tôi kén chọn. Nhưng thực tình đâu phải như vậy, là phụ nữ tôi cũng muốn mình có một người đàn ông bầu bạn, muốn có chỗ dựa sớm tối bên nhau. Tôi cũng đã trải qua vài mối tình mà cuối cùng chẳng đi đến đâu, rồi họ lần lượt đi lấy người khác.
Từ khi còn ngồi trên ghế giảng đường đại học tôi đã đem lòng yêu một anh cùng xóm trọ. Lúc đó anh đã đưa tôi về ra mắt gia đình, bảo khi tôi học xong sẽ làm đám cưới. Tôi tin lời anh nên đã trao cho anh sự trong trắng đời con gái. Vậy mà sau lần đó anh đã nói lời chia tay.
Anh nói con gái dễ dãi, dễ lên giường với trai thì sẽ có tính lăng nhăng, ngoại tình. Tôi đã giải thích đủ điều, tìm đủ cách để níu kéo anh, thậm chí cả lụy tình anh nữa. Anh vẫn không thèm để ý đến, bỏ rơi tôi để đi cưới một người con gái khác.
Quá đau đớn tôi định tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân mình. Mọi người ở xóm trọ biết chuyện động viên, can ngăn nên tôi mới vượt qua để sống tiếp. Sau lần đó trái tim tôi trở nên trơ lỳ, có vài người đàn ông đến nhưng tôi đã từ chối. Tôi chuyên tâm vào học tập, tự nhủ sau này ra trường đi làm yêu ai đó sẽ cưới luôn.
Mới đi làm tôi yêu một người lớn hơn mình một tuổi. Anh là khách hàng của công ty tôi. Anh chững chạc và rất yêu tôi. Sau một thời gian thì anh được công ty cử đi mở rộng thị trường ở khu vực phía Nam. Hai người ít có điều kiện gặp nhau, anh đề nghị chia tay bởi cảm thấy mối tình này chơi vơi, anh không muốn tôi vì chờ đợi anh mà phải khổ. Một lần nữa tôi lại khóc hết nước mắt vì một người con trai.
Tuổi tác ngày một lớn, bạn bè cùng học đã có gia đình hết, còn lại mình tôi vẫn sớm tối một mình. Nhiều lúc ngồi nghĩ mà cảm thấy chạnh lòng, xót thương cho đường tình duyên lận đận của mình.
Video đang HOT
Cách đây một tháng tôi có về ăn giỗ ông nội. Thấy tôi về một mình, lại nói chuyện vẫn chưa có người yêu. Bố mẹ tôi thì thở dài, lắc đầu ngao ngán, các chú thím thì nói tôi “kén chọn” quá. Bảo con gái cũng không cần sự nghiệp quá làm gì chỉ cần có một tấm chồng tử tế để yên bề gia thất.
Thực tế tôi cũng nghĩ như thế thôi, có kiêu căng gì đâu. Có điều duyên tôi chưa đến thì biết làm sao? Một năm nữa lại trôi qua, chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán. Tôi lại cảm thấy sợ, sợ mình gìa đi, sợ cô đơn khi không còn ai bầu bạn. Sợ sự thúc giục của bố mẹ về chuyện chồng con. Tôi sợ về quê ăn Tết với chính gia đình mình.
Tôi cảm thấy bế tắc, trong lòng rất nhiều suy nghĩ, muốn bố mẹ được vui. Vậy mà tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Liệu tôi có nên tìm đến dịch vụ thuê người yêu để yên lòng gia đình, câu thêm thời gian không?
Theo VNE
'Chết lặng' trước món quà "độc" mà chồng tặng hôm sinh nhật
Tôi hiểu thành ý món quà chồng tặng tôi, nhưng tại sao lần đầu tiên tôi lại "chết lặng" không muốn nhận món quà "độc" này. Tôi cười vì quá cay đắng cho cuộc hôn nhân mình đã đâm đầu lựa chọn.
Tôi hiểu thành ý món quà chồng tặng tôi, nhưng tại sao lần đầu tiên tôi lại "chết lặng" không muốn nhận món quà "độc" này (Ảnh minh họa)
Đời sống hôn nhân của vợ chồng tôi là một hố đen với muôn vàn bí ẩn và tội lỗi. So với những than phiền vụn vặt mà tôi thường nghe từ bạn bè và đồng nghiệp hoặc những chia sẻ tôi đã đọc nhiều trên mục Tâm sự này thì nỗi khổ của họ chẳng thấm vào đâu so với tôi.
Nhân một ngày chìm đắm trong suy tư, tôi muốn chia sẻ với các bạn về một vài bí mật mà 2 năm nay tôi chỉ có thể chôn giấu nó cho đến lúc xuống mồ.
Tôi 34 tuổi, cái tuổi cũng đã khá chín chắn so với cuộc đời của người phụ nữ. Chồng kém tôi 6 tuổi. Đây là một cuộc hôn nhân mà ngay từ đầu thiên hạ đã mỉa mai.
Chồng tôi là một người có tài và lại rất đẹp trai. Tuy rằng, anh có một số vấn đề mà tôi sắp kể ra đây nhưng bên ngoài nhìn vào anh là một người tương đối hoàn hảo. Vì thế mọi người bảo anh rồ khi quyết định lái máy bay bà già chẳng mấy xinh đẹp là tôi.
Chồng tôi bị dị tật cơ quan sinh dục. Đó không chỉ là vấn đề bên ngoài mà còn ảnh hưởng cả vấn đề nhu cầu và bản năng. Hơn cả lãnh cảm, anh chưa hề rung động trước "chyện vợ chồng".
Ở anh chỉ có tình yêu, tình thương mà không hề có tình dục. Theo tôi được biết thì một số người gọi đây là "thế giới thứ tư", không nam không nữ không gay, chỉ đơn giản là nói "không" với tình dục.
Chồng tôi là một người có tài và lại rất đẹp trai. Nhìn bên ngoài, chúng tôi rất hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Khi chúng tôi vẫn còn quen biết nhau với tư cách là chị - em, vì quá thân thiết nên anh đã kể bí mật này. Anh cho đây là một nghiệp chướng, một sự sỉ nhục quá lớn đối với người đàn ông tài giỏi và đẹp như anh. Tôi cũng nghĩ thế. Hồi ấy rất nhiều cô gái bị gương mặt điển trai và thân hình vạm vỡ của anh đốn gục. Một số người tìm cách đưa anh lên giường nhưng đều bị anh tạt nước vào mặt.
Suốt thời gian dài, anh đã bị nhiều người nghi là gay nên tiếp tục vướng vào nhiều rắc rối khác. Bố anh thì suy sụp đến đột quỵ, bạn bè đồng nghiệp bàn ra tán vào. Đó là chưa kể đến việc, anh bị các chàng gay cưa cẩm và lợi dụng.
Chúng tôi quyết định cưới nhau là vì thế. Hai bên đều cần nhau. Anh cần tôi để che lấp sự thật về khuyết tật đáng buồn của mình. Còn tôi cần chồng vì gái già đã đến nơi, đã quá mệt mỏi với những mối tình không đầu không cuối. Hơn nữa, giữa chúng tôi cũng có thể gọi là có cảm tình.
Đời sống vợ chồng có hạnh phúc hay không đều phụ thuộc nhiều vào chuyện ấy. Nhưng với vợ chồng tôi thì sự gần gũi đúng nghĩa là 0% luôn. Các bạn biết chúng tôi đã giải quyết vấn đề đó như thế nào không? Anh đã thỏa thuận rằng, tôi có thể quan hệ "ngoài luồng" nếu muốn.
Ban đầu tôi đã cố gắng sống một cuộc sống không tình dục như anh nhưng không làm được. Tôi đang trong độ tuổi hồi xuân nên vẫn còn nhiều khao khát lắm.
Thời gian đầu, tôi luôn cảm thấy tội lỗi mỗi khi buộc phải tìm đến người khác. Dù bản chất mối quan hệ giữa chúng tôi là vì điều gì thì tôi và anh vẫn là vợ chồng. Một tháng vài lần tôi vào khách sạn cùng người đàn ông không phải chồng tôi. Không biết anh có đau khổ không nhưng anh không hề ghen, mặc dù chúng tôi vẫn ngủ chung và ôm ấp nhau.
Lúc nằm bên chồng, ham muốn gần gũi anh trong tôi luôn trỗi dậy. Bởi vì từng đường nét trên cơ thể chồng đều quá đẹp. Tôi phát cuồng lên vì khao khát, tôi cấu xé anh vì anh là đàn ông mà không thể làm việc đàn ông nên làm. Mỗi lúc như thế anh nhăn nhúm đau khổ đến cùng cực. Tôi thấy thương chồng mình như thương một đứa em trai.
Và đôi lần, vào lúc giữa đêm, tôi bỏ chồng nằm đấy với nỗi mặc cảm về khuyết tật để ấm ức sang phòng khác nằm khóc. Đợi tôi khóc xong và ngủ thiếp đi, anh lại sang bế tôi về lại phòng ngủ của vợ chồng để gối ấp tay kề cho tôi theo đúng nghĩa đen như thể giữa chúng tôi như chưa hề có một bí mật nào tồn tại.
Ngày 28/3 vừa rồi là sinh nhật tôi, các bạn có biết chồng tặng tôi món quà gì không? Đó là một chàng trai trẻ mạnh mẽ. Sau khi ăn tối cùng nhau ở nhà hàng và trở về nhà, chồng đã bảo có quà tặng tôi. Và đó là một người anh gọi đến, đẹp và mạnh mẽ như tôi mong muốn.
Tôi hiểu thành ý món quà chồng tặng tôi, nhưng tại sao lần đầu tiên tôi lại "chết lặng" không muốn nhận món quà "độc" này. Tôi đuổi chàng trai ấy đi trong tâm trạng vừa cười vừa khóc. Tôi cười vì quá cay đắng cho cuộc hôn nhân mình đã đâm đầu lựa chọn. Khóc vì hoang mang không biết chúng tôi sẽ sống như thế này cho đến bao giờ?
Chưa một lần, tôi dám nhìn lại bản chất cuộc hôn nhân này vì chính tôi cũng thấy nó quá đáng sợ và đau lòng. Chúng tôi có giống vợ chồng hay chỉ là hai con người khuyết tật (một về thể xác và một về tâm hồn) gán ghép lại với nhau?
Theo VNE
Tình cũ của bạn gái là dân giang hồ Hôm nay anh ta xuất ngũ, đe dọa làm bạn gái tôi sợ. Tôi bảo để gặp mặt nhưng bạn gái lo. ảnh minh họa Tôi và em làm chung công ty, em 20, tôi 25, trước đây em từng có bạn trai, đã hiến dâng khi người đó đi nhập ngũ. Chuyện 2 năm rồi, nghe em và mọi người nói lại...