Sợ tổn thương nên không muốn bắt đầu mối quan hệ mới
Người giúp tôi đứng dậy, giúp tôi lấy lại niềm tin lại cũng là người nhẫn tâm cướp nốt chút niềm tin còn sót lại nơi tôi.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra ở miền Trung, ý thức được cuộc sống khó khăn của gia đình cộng với sự ham học của bản thân nên tôi quyết tâm học để mong được cuộc sống tốt đẹp hơn. Rồi mong ước thành sự thật, tôi đậu đại học trong niềm vui sướng và cả hãnh diện của gia đình. Ngay những ngày đầu bước chân lên thành phố, để có tiền trang trải cho việc học, phụ bố mẹ, tôi đã lao vào đi làm thêm. Suốt 4 năm đại học tôi chỉ biết vùi đầu vào đi học và đi làm, hầu như không tham gia các hoạt động đoàn, hội, các hoạt động của trường lớp. Tôi từ chối tất thảy những cơ hội của mọi người theo đuổi mình, chỉ tập trung cho việc học và làm.
Sau 4 năm vất vả, tôi cầm trong tay tấm bằng khá nhưng cuộc sống thật chẳng dễ dàng, ngành của tôi thuộc loại khó xin việc nên dù chạy khắp nơi, nộp rất nhiều hồ sơ nhưng tôi vẫn chẳng xin được công việc vừa ý. Sau hơn hai năm chật vật với công việc, tôi xin được vào làm cho một công ty luật. Dù không học luật nhưng với khả năng học hỏi nhanh, chịu khó chỉ sau một thời gian ngắn tôi đã có thể thích nghi công việc tốt, tư vấn luật cho khách hàng hay thực hiện các thủ tục đi tòa hoặc nhà đất cho khách hàng.
Cùng với sự cố gắng, tôi được sếp tin tưởng giao cho nhiều hồ sơ khó, khối lượng công việc và áp lực nhiều nhưng vui vì nó cũng cho tôi một khoản thu nhập khá. Tôi yêu thích công việc của mình, muốn gắn bó với nghề nên đã học văn bằng hai luật. Để trang trải cho việc học và để trả nợ ngân hàng tiền vay thời sinh viên, ngoài làm ở công ty luật tôi còn đi dạy thêm tuần hai buổi nên hầu như tôi chẳng có thời gian rảnh, chuyện tình cảm tôi lại tiếp tục gác lại để thực hiện ước mơ.
Rồi biến cố ập đến, khi tôi học được nửa năm đầu tiên văn bằng hai luật, tôi bị chính người sếp mà tôi tin tưởng, ngưỡng mộ chơi xỏ. Người sếp này từng động viên tôi cố gắng, hỗ trợ, giúp đỡ tôi trong công việc. Tôi phải nghỉ việc khi bị sếp chặn một phần tiền hoa hồng (ở công ty tôi khi làm một hồ sơ tùy theo mực độ khó dễ sẽ được trích một số tiền từ 300 nghìn đồng đến 2 triệu từ tiền phí của khách hàng) mà không nói được câu nào. Cùng lúc đó, phụ huynh của bé tôi dạy cũng quỵt luôn 5 tháng tiền dạy thêm, chuyển chỗ ở và cắt hoàn toàn liên lạc (trước đó, mẹ bé lấy đủ các lý do để khất tiền học hoặc tránh mặt tôi). Thật ra cái đau của tôi khi bị phụ huynh quỵt tiền không phải là vì tôi mất tiền mà là ở niềm tin. Tôi đã thật sự hết lòng, tận tâm với bé, giúp bé từng bước đi đầu tiên khi mất căn bản và chính chị ấy cũng nhiều lần gọi điện cảm ơn tôi đã giúp bé tiến bộ. Tôi thật sự quý chị và bé, vậy mà chị lại đối xử với tôi như thế. Tôi đau và mất niềm tin.
Tôi lại bắt đầu hành trình tìm việc mệt mỏi của mình. Mấy tháng sau, vì không đủ điều kiện tài chính nên tôi buộc phải nghỉ học văn bằng 2 trong sự tiệc nuối và đau đớn. Tôi vẫn không kiếm được công việc tốt, 5 tháng thất nghiệp tôi suy sụp và mất niềm tin. Chính thời điểm đó, tôi gặp và mở lòng với một người đàn ông hơn 2 tuổi. Sự động viên, chia sẻ của người đó giúp tôi dần vượt qua được cơn khủng hoảng, vực dậy tinh thần và tiếp tục hành trình tìm việc. Nhưng rồi cuộc đời cũng thật khéo trêu ngươi, người giúp tôi đứng dậy, giúp tôi lấy lại niềm tin lại cũng là người nhẫn tâm cướp nốt chút niềm tin còn sót lại nơi tôi. Anh ta phản bội tôi. Tôi đau lắm, càng đau hơn khi bộc lộ cho tôi thấy anh là con người tồi tệ đến mức nào. Nó là nhát dao chí mạng khiến tôi gục ngã hoàn toàn.
Giờ đây, sau hơn một năm tôi vẫn chưa kiếm được cho mình một công việc ổn định, cuộc sống vẫn chật vật với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Điều quan trọng là tôi lại chẳng còn niềm tin vào cuộc sống, vào mọi người, tôi mệt mỏi và muốn buông xuôi, không muốn tiếp tục cố gắng. Tôi sống khép mình, không muốn giao lưu, không muốn ra ngoài, thu mình lại như loài ốc. Tôi sợ bị tổn thương nên không muốn bắt đầu những mối quan hệ mới nhưng lại thấy cô đơn.
Video đang HOT
Tình trạng này đã kéo dài gần một năm nay, tôi muốn thoát ra nhưng lại không thể, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên để vượt qua tình trạng này, bởi tôi biết nếu còn tiếp tục tôi sẽ càng lún sâu vào trầm cảm. Cám ơn mọi người.
Theo Ngôi Sao
Dù em có yêu ai đi nữa thì cũng hãy yêu mình trước
Người ta khi nói về "yêu thật lòng" thường sẽ dùng những từ rất đao to, búa lớn như: sẵn sàng chết vì nhau, rằng hết mình, không hối tiếc.. Nhưng thật nó rất đơn giản: đó là luôn nghĩ đến người đó đầu tiên khi làm bất cứ chuyện gì, là muốn thay đổi và hoàn thiện bản thân vì người đó (được hay không thì tính sau đã).
Em đã bao giờ vì yêu một người nên:
- Thấy một bộ phim hay sẽ nghĩ đi xem cùng với nguời ấy đầu tiên.
- Thấy ảnh một nơi rất đẹp: ước gì mình được ở đó với người ấy.
- Thấy một quán ăn ngon: muốn cùng người đó đến nếm thử.
- Vào hàng quần áo có cả đồ nam và đồ nữ : lao đến quầy đồ nam trước.
- Trong một câu chuyện dù sớm hay muộn cũng sẽ nhắc đến người đó không bằng cách này thì cách khác.
- Nghe người ta kể chuyện: nghĩ nếu là người đó chắc sẽ nói thế này, hay làm thế khác.
- Tật xấu của người ta: lại thấy thật dễ thương.
- Vì người ta bảo: em học đan len đi mà hì hục suốt mấy tháng trời; đan vào tháo ra để được một cái khăn dù trước đó chẳng biết kim đan là cái gì.
- Vì yêu một người mà chỉ cần ở bên họ thôi cũng thấy đủ: chẳng cần danh phận, chẳng cần tương lai.
Nhưng các cô gái ạ, đó là giấc mơ thôi, sớm muộn em cũng phải tỉnh giấc nên ngay từ đầu hãy yêu người ta 6 phần thôi hay giữ lại 4 phần cho mình:
- Bộ phim em thích nếu người đó ko thể (hoặc ko muốn) đi xem cùng em thì em hãy đi xem với người khác.
- Nơi em muốn đến nếu người đó ko thể (hoặc ko muốn) đi cùng, thì em hãy tự mình trải nghiệm.
- Quán ăn sẽ không vì ai đó mà ngon hơn đâu, em vẫn có thể đi cùng với bạn bè mà.
- Nếu đồ em mua cho người ta: mà người ta không thích hoặc không dùng thì cũng đừng buồn chỉ là gu thời trang của em không giống họ mà thôi, không phải do em dở tệ đâu, em có thể tự mua những bộ cánh xinh đẹp cho mình mà.
- Nếu có thể sau này đừng nhắc đến người đó nữa, lâu dần em cũng sẽ quên người ấy từng tồn tại trong cuộc sống của em thôi.
- Tật xấu của em cũng đáng yêu như vậy thôi với một nguời khác phù hợp hơn, vì: đôi khi nguời ta sẽ yêu em vì những điều không hoàn hảo như thế.
- Khăn em đan người ta không dùng cũng đừng buồn, đừng trách người ta không biết trân trọng công sức của em, ít nhất em đã biết đan, điều mà trước đây em đã nghĩ là không tưởng đấy thôi.
- Và em ạ, kể cả khi tình cảm em trao đi không được đáp lại thì cũng đừng vội trách đời, trách người, nó sẽ giúp em hiểu có những chuyện dù em có cố gắng thế nào cũng không thể có được, hãy học cách chấp nhận. Người ta không yêu em, đó là lựa chọn của họ và em chẳng có quyền gì để oán trách người ta hết. Những vết thương em mang người ta nào đâu có muốn.
Dù em cho đi những ngọt ngào nhận lại những đắng cay thì cũng đã một lần dũng cảm cho đi tất cả và hãy học cách yêu lấy bản thân mình. Vì em không thương mình thì ai thương em đây? Hãy cứ cố gắng, đứng dậy sau những tổn thương, vì ngoài kia vẫn có người thoảng nói: "Kiểu con gái như em nhất định sẽ hạnh phúc".
Và chị cũng tin như thế!
Theo Blogtamsu
Với tôi chị mới là người thứ ba! Hôn nhân là chuyện 2 người. Nhưng tình yêu cũng là chuyện 2 người, chị và anh ấy có tình yêu không? Tôi và anh ấy thì có, vậy nên chị mới chính là kẻ thứ ba. Thừa nhận đi, rõ ràng hai người chẳng còn yêu nhau! Tôi biết vợ chồng chị lạnh nhạt nhau từ lâu. Nếu không, anh ấy đã...