Số tiền 100 triệu đột nhiên xuất hiện khiến tôi bị nỗi oan tày đình từ gia đình chồng
Cuối cùng tôi đã nhận ra, 5 năm làm vợ chồng, tình yêu ngọt ngào cuối cùng cũng chẳng bằng một câu nói của mẹ anh.
Ngày yêu nhau, anh hứa sẽ mang lại cho tôi cuộc sống ấm no, hạnh phúc, đủ đầy kinh tế. Tôi tin tưởng vào những gì anh dành cho mình, yêu anh bằng cả con tim, lấy anh không hề toan tính. Tôi biết những lời hứa hẹn chỉ là lời hứa, hai đứa yêu nhau chỉ cần cố gắng thì mọi thứ sẽ thành công, suôn sẻ. Lấy anh, tôi hi vọng sẽ có được cuộc sống hạnh phúc còn từ “sung túc” thì phải làm nên từ hai bàn tay.
Không giàu có gì nên tôi hiểu, khi kết hôn là cả hai phải gồng gánh lo tiền bạc còn nuôi con. 5 năm chúng tôi mới chỉ dám sinh một cô con gái vì kinh tế còn khó khăn. Nhiều lần anh nói với tôi: “Thu nhập của cũng chỉ đủ chi tiêu trong nhà nên có phần vất vả. Anh cũng chỉ kiếm được ngần ấy nên hai mẹ con không được như người ta, em cố gắng nhé. Anh sẽ bớt tiền đưa cho mẹ hàng tháng để chúng mình ổn định hơn”.
Không giàu có gì nên tôi hiểu, khi kết hôn là cả hai phải gồng gánh lo tiền bạc còn nuôi con. 5 năm chúng tôi mới chỉ dám sinh một cô con gái vì kinh tế còn khó khăn. (Ảnh minh họa)
Có khi muốn ra ở riêng nhưng vì kinh tế chưa có nhiều nên vợ chồng còn phải chắt bóp. Chỉ là, mẹ chồng tôi vẫn luôn cho rằng con dâu bà kém cỏi, con trai bà vất vả đủ đường. Nhưng tôi nửa lời không cãi mẹ, chưa bao giờ tỏ ý không hài lòng vì tôi biết, anh vô cùng thương mẹ mình.
5 năm vất vả gồng gánh gia đình nhà chồng, mua quần áo chồng cho con thì đẹp nhưng mua cho mình thì toàn đồ xấu hoặc là không dám sắm. Mà hễ có sắm thì mẹ chồng tôi lại bảo “đàn bà có chồng con rồi, ăn diện làm gì cho lắm” làm tôi lại phiền lòng.
Tôi vẫn luôn động viên chồng “Chúng mình không có nhiều tiền thì cố gắng tiết kiệm, không cần phải lo nghĩ nhiều đâu anh ạ” để giảm áp lực cho chồng. Tôi biết anh rất trăn trở…
Video đang HOT
Tôi vẫn luôn động viên chồng “Chúng mình không có nhiều tiền thì cố gắng tiết kiệm, không cần phải lo nghĩ nhiều đâu anh ạ” để giảm áp lực cho chồng. (Ảnh minh họa)
Những lần gần đây, vì công việc mới buộc phải ra ngoài đi tiếp khách nên tôi hay mặc váy, có nhiều lúc mặc đồ đẹp lại trang điểm nhẹ một chút nên mẹ chồng tỏ vẻ không hài lòng. Tôi có nói chuyện với chồng trước về sự thay đổi trong công việc, anh cũng chỉ mừng cho tôi và không ý kiến gì.
Chỉ là vì một hiểu lầm nhỏ, cũng chính từ việc tôi ăn mặc đẹp hơn khi đi làm và lời gièm pha của mẹ anh mà tôi đã mất tất cả. Không hiểu lần ấy chuyện như thế nào bỗng nhiên có người chuyển nhầm tiền vào số tài khoản của tôi 100 triệu.
Số tiền quá nhiều khiến tôi hốt hoảng, đỏ mặt. Tôi đang nghĩ không biết ai chuyển cho mình tiền, hỏi hết người này người kia, không ai nhận. Chồng tôi ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt bối rối của vợ thì hỏi, tôi liền nói chuyện đó.
Nhưng thật không ngờ, sắc mặt của chồng tự nhiên biến sắc, nhìn tôi bằng con mắt lạ lẫm. Anh hỏi “Tiền này ở đâu ra, ai vô duyên vô cớ chuyển cho em 100 triệu?”. Tôi đã nói là “em không biết” nhưng nhất định chồng không tin, anh cứ kiên quyết rằng, tôi có chuyện gì đó giấu anh.
Nói to nên chuyện đến tai mẹ chồng. Mẹ chồng tôi chưa hiểu chuyện gì đã lập tức gán tội: “Đấy, tôi biết ngay mà, dạo này cô ăn mặc đẹp thế chắc lại có thằng giàu nào nó rước rồi hả? Cô coi thường con trai tôi, nó cất công nuôi mẹ con cô mà giờ cô đi cặp kè.
Không có thằng nào tự nhiên chuyển 100 triệu vào tài khoản của cô mà cô nói không biết được. Chỉ có ăn nằm với nhau mới nhận được số tiền lớn như thế. Cô đẹp lên là vì điều này đó sao? Đồ đàn bà mất nết, tôi không có loại con dâu như cô. Thấy cô ăn diện, tôi đã nghi rồi, tôi đã nói với thằng T mà nó không chịu tin cơ, bây giờ thì rõ rành rành nhé…”.
Nhưng thật không ngờ, sắc mặt của chồng tự nhiên biến sắc, nhìn tôi bằng con mắt lạ lẫm. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng dường như không để cho tôi nói câu nào, bà cứ thế mà gán tội cho tôi là đồ đàn bà lăng loàn, đê tiện rồi đòi đuổi tôi ra khỏi nhà, tranh quyền nuôi cháu. Chồng tôi chưa nghe ra gì, chỉ thấy mẹ chồng nói như vậy cũng quy chụp rồi đùng đùng mang vali của tôi cho quần áo vào rồi tống cổ, chửi bới. “Thì ra cô khinh tôi nghèo nên đi kiếm thằng giàu cặp kè hả, cô biến khỏi nhà tôi ngay, tôi li dị với cô”.
Tôi cay đắng quá, khóc như mưa nhưng không còn thiết tha gì căn nhà đó nữa. Tôi vội lên bế con, xếp thêm ít đồ rồi định đi ngay tức khắc thì lúc đó có cuộc gọi đến. Anh tưởng là bồ của tôi gọi liền lập tức giật máy và nghe:
“Chào anh chị, tôi xin lỗi nhưng tôi vừa chuyển nhầm tiền, số tiền quá lớn, tôi biết khó khăn để xin lại nhưng tôi mong anh chị hãy hiểu cho hoàn cảnh của tôi, tôi rất cần nó để chữa bệnh. Mong anh chị thương xót tôi mà gửi lại cho tôi theo số tài khoản này nhé. Cầu xin anh chị và tôi sẽ có quà hậu tạ”…
Vừa nghe đến đó, chồng tôi mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu, ú ớ không biết nói gì. Mẹ chồng tôi cũng nghe rõ mọi chuyện thì ngoảnh mặt quay đi như chưa từng nói với tôi những lời xúc phạm đó. Tôi giận chồng, giận mẹ chồng và hận những lời nói xúc phạm cay đắng. 5 năm trời tình cảm tôi dành cho anh không là gì. 5 năm trời để mẹ con anh chửi mắng tôi là đàn bà hư hỏng như vậy sao.
Tôi vẫn quyết định xách vali và mang theo con đi vì nơi đó đã quá đủ mệt mỏi rồi. Sống với nhau 5 năm, chỉ vì một chuyện chưa rõ ngọn ngành anh đã chửi bới tôi như vậy thì thử hỏi niềm tin ở đâu, tình yêu ở chỗ nào? Liệu rồi tương lai tôi sẽ ra sao nếu cứ tiếp tục cuộc sống như vậy.
Tôi định sẽ ly hôn, sẽ chấp nhận làm mẹ đơn thân nuôi con một mình bởi tổn thương đó với tôi là quá lớn. Liệu có nên làm như vậy?
Theo Eva
Mênh mang nỗi nhớ rơm rạ thuở nào
Có một mùa ký ức rưng rưng nỗi nhớ mang tên mùa thơ ấu. Có biết bao kỷ niệm cũ bâng khuâng trở về lúc ngày hạ vắt nhánh sang ngang trên bầu trời gọi tên mùa rơm rạ.
ảnh minh họa
Tôi thương miền rơm rạ đã hằn sâu trong nỗi nhớ của đứa trẻ lớn lên từ đồng ruộng quê hương. Sắc vàng của cánh đồng đến vụ gặt bao trùm ngút ngát không gian. Màu của viên mãn, trù phú, ấm no và niềm hạnh phúc. Những chuyến xe lần lượt chở lúa đã gặt về nhà. Rơm bắt đầu được phơi thơm dọc đường làng.
Uống đầy màu nắng vàng thơm, tươi mới, rơm cong mình hãnh diện. Rơm ấp ủ trong mình mùi nắng tinh tươm, gom đầy đủ vẻ nồng nã, tinh tuý của đất trời. Con đường làng phút chốc như được dát một lớp áo mới diệu kỳ, óng ả. Những đứa trẻ hồn nhiên vui sướng thả mình trên những đụn rơm, thoả thuê để mặc rơm vỗ về êm dịu.
Ảnh minh họa
Rơm rời xa cánh đồng, đất đai, chỉ còn để lại gốc rạ hằn trơ sau vụ gặt. Từ lúc nào, lũ trẻ luôn xem rơm như một người bạn thân thiết, tri âm tri kỷ. Cảm tưởng như những giận hờn nho nhỏ tuổi thơ, những trò chơi yêu thích chúng đều kéo đến sẻ chia, thủ thỉ cùng người bạn này. Bọn trẻ thích thú thả mình lăn tròn trên rơm để được vỗ về, nâng niu trong cảm giác êm ái dịu dàng.
Chúng trèo lên đụn rơm cao thoải mái lăn xuống, chẳng hề ngần ngại lo lắng. Năm tháng tuổi thơ của những đứa trẻ nghèo trở nên dư giả, đủ đầy bởi những kỷ niệm mà bọn trẻ thành phố sau này dẫu muốn cũng chẳng thể nào mua được. Thảng hoặc giữa cuộc chơi, bọn trẻ chạm vào vài hạt lúa còn sót lại. Chúng cắn hạt lúa và cảm nhận hương sữa còn hoài vương mãi trong miệng.
Hương thơm mộc mạc, giản dị của đồng quê lan hoà trong gió. Mùi của đất đai, ruộng đồng. Mùi của yêu thương, tình nghĩa. Mùi của chân chất, nồng nàn. Rơm hát lên khúc ca quê hương, đồng nội. Rơm theo mãi bước chân những đứa trẻ lên thành phố, tới chốn xa nhắc nhở miền dĩ vãng còn vẹn nguyên.
Bố cặm cụi đánh những cây rơm lên cao để dồn tụ rơm vào đó, dự trữ dùng dần qua thời gian dài, đồng thời tránh những ngày mưa gió. Mẹ rút những cây rơm, nhen nhóm ngọn lửa nấu bữa cơm mới ấm nóng cho cả nhà. Mùi rơm thơm nồng nã lan toả muôn phương. Hương thơm quen thuộc, gần gũi cứ khiến đứa trẻ tôi muốn hít hà khắc ghi.
Có phải ảnh hình rơm rạ đã lặng lẽ theo bước chân mỗi đứa trẻ chúng tôi về phố xá thênh thang cho lòng chúng tôi mênh mang niềm nhớ rơm rạ thuở nào...
Theo PNVN
2 vợ chồng lục đục vì lo tiền tiêu Tết để đón năm mới thật đàng hoàng Mỗi năm có 1 cái Tết, mà năm nào chị và anh cũng lục đục vì chuyện lo tiền tiêu Tết, nên không ai mở lời nói với nhau câu nào. Khiến cho không khí gia đình nặng nề, buồn, không ai nuốt nổi cơm. ảnh minh họa Còn 2 tuần nữa là đến Tết, mà chị và anh ngày nào cũng khắc...