Sở thích ngủ trong bồn tắm của vợ và câu chuyện phía sau khiến tôi bật khóc
Vợ tôi lại có một sở thích kỳ quặc. Thay vì ngủ trên giường, nàng lại chui vào bồn tắm rồi ngủ ngon lành trong đó. Tôi rất lạ trước sở thích này của vợ, tôi bắt nàng lên giường ngủ nhưng kiểu gì khi tôi đã ngủ say, nàng cũng trốn, mang chăn gối vào đó ngủ cho đến sáng….
Vợ chồng tôi lấy nhau đã gần 2 năm, tôi thấy mình không hề phải phàn nàn gì về vợ. Nàng sinh cho tôi một đứa con trai kháu khỉnh, việc nội ngoại hai bên chẳng lúc nào khiến tôi phải bận tâm. Nhưng ít tai biết được rằng, tôi có một nỗi phiền muộn khó nói, đó là vợ tôi có một thói quen khác người trong phòng ngủ.
Tôi xây được căn nhà hai tầng khang trang, phòng ngủ của hai vợ chồng cũng được tôi ưu tiên nhất, đó là căn phòng rất rộng, được bài trí theo phong cách châu Âu với phần nội thất đẹp mắt. Công việc của tôi rất vất vả, thế nên khi về nhà tôi chỉ muốn có được một giấc ngủ thật ngon trên chiếc giường quen thuộc.
Nhưng vợ tôi lại có một sở thích kỳ quặc. Thay vì ngủ trên giường, nàng lại chui vào bồn tắm rồi ngủ ngon lành trong đó. Tôi rất lạ trước sở thích này của vợ, tôi bắt nàng lên giường ngủ nhưng kiểu gì khi tôi đã ngủ say, nàng cũng trốn, mang chăn gối vào đó ngủ cho đến sáng.
Tôi hỏi nàng rất nhiều lần nhưng nàng không bao giờ chịu nói. Nàng chỉ bảo rằng ngủ trong bồn tắm hẹp hơn, lại có thành đỡ sợ rơi xuống đất, tôi nhiều lần gây sức ép, thậm chí còn dỗi, bảo nàng nếu không thay đổi thì tôi sẽ ly dị.
Những hôm đầu, có vẻ nàng sợ nên không trốn vào nhà tắm ngủ nữa. Nhưng tất cả những đêm đó tôi đều phải thức giấc vì nàng la hét đến vã mồ hôi. Tôi thấy nàng sợ hãi, khóc thét lên rồi giơ tay cào cấu trong không trung trông rất đáng sợ. Tôi ôm chặt vợ vào lòng, dỗ dành cả đêm nhưng những đêm đó, tôi đều phải thức giấc vì gần như vợ tôi không thể ngủ nếu nằm trên giường.
Sau này, tôi thấy tình hình ngày càng tệ hơn nên cứ để kệ vợ. Lúc đầu chúng tôi cứ nằm trên giường, thỉnh thoảng yêu nhau rồi sau đó, vợ tôi sẽ lẳng lặng mang chăn gối, chui vào bồn tắm để ngủ cho đến sáng. Tôi không muốn cho ai biết chuyện này nên thường xuyên khóa phòng ngủ lại rất cẩn thận.
Video đang HOT
Chuyện xảy ra như thế liên tục suốt 2 năm trời làm tôi cảm giác rằng, vợ tôi có vấn đề về thần kinh. Tôi không bỏ vợ, nhưng không tránh được những lần tôi đi “ăn chả” ở bên ngoài. Tôi cấm vợ cho bất kỳ ai biết sở thích quái quỷ này của nàng.
Đêm hôm đó tôi say rượu, tôi lảo đảo trở về nhà và leo lên giường, tôi vớ lấy cái dây lưng ở trong tủ, lôi vợ tôi lại giường rồi trói chặt tay nàng lại, giọng tôi lè nhè: “Cô có biết cái thói quen của cô khiến tôi khổ sở như thế nào suốt mấy năm nay không? Cô trả lời đi, có phải cô có thằng khác và không thích ngủ với tôi không?”. Tôi vừa nói vừa cởi quần áo vợ ra, lúc đó ánh mắt của tôi rất dữ tợn. Vợ tôi sợ hãi kêu la và cuối cùng, cô ấy ngất đi. Lúc đó, tôi thấy vợ ngất thì mới tỉnh ngộ, gọi cấp cứu đưa nàng vào viện.
Mẹ vợ tôi hớt ha hớt hải chạy vào viện khi nghe tôi báo tin, tôi chưa kể gì nhưng mẹ vợ tôi đã lôi tôi ra một góc rồi hỏi: “Có phải con bắt nó ngủ trên giường không?”. Lúc đó, tôi mới ngớ người. Tôi hiểu mẹ vợ tôi biết lý do vì sao vợ tôi làm vậy. Tôi nằn nì, bắt mẹ vợ kể.
Thì ra khi vợ tôi còn nhỏ, có một gã hàng xóm đã làm nhục vợ tôi, kể từ đó, cô ấy rất sợ ngủ trên giường. Mỗi khi đêm xuống, vợ tôi đều trốn vào nhà tắm và nằm trong đó cho đến sáng. Mãi sau này, vợ tôi mới đủ dũng cảm để tố cáo tên hàng xóm dâm ô đấy. Mẹ vợ tôi vừa nói vừa khóc. Tôi cũng điếng người trước sự việc này. Tôi chạy vào nắm tay vợ, những giọt nước mắt hối hận từ từ rơi xuống. Nàng đã phải chịu nhiều thiệt thòi suốt chừng ấy năm nhưng tôi không hề hay biết mà còn dằn vặt nàng. Tôi cúi xuống rồi thầm thì nói với nàng: “Anh xin lỗi, từ bây giờ anh sẽ bù đắp cho em”.
Theo Một Thế Giới
Một câu chuyện về cuộc ly hôn chắc chắn sẽ khiến bạn rơi nước mắt
Đừng bao giờ tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử, đừng bao giờ từ bỏ nếu bạn vẫn cảm thấy mình làm được. Đừng bao giờ nói mình không còn yêu người đó nữa nếu bạn không thể buông tay.
Một căp vợ chồng đã lấy nhau được 20 năm thì quyết định ly hôn. Nguyên nhân là từ khi kết hôn hai người luôn cãi vã, bất đồng ý kiến, tính cách không hợp. Nếu không phải lo cho con thì hai người đã đường ai nấy đi từ lâu rồi. Dường như chỉ cần đợi con trưởng thành, không để cha mẹ phải lo lắng thì 2 người sẽ sống cuộc sống tự do của mình, không cần phải nhẫn nhịn những cuộc cãi vã vô nghĩa nữa.
Cuối cùng, họ quyết định ly hôn.
Sau khi kí đơn ly hôn, 2 người đi ra từ văn phòng luật sư, người chồng đề nghị: "Ăn cơm cùng nhau một bữa nữa nhé!". Người vợ nghĩ rằng, tuy đã ly hôn rồi, nhưng hai người cũng không phải là kẻ thù, ăn bữa cơm cũng chẳng có gì không được cả. Vào nhà hàng ăn, người phục vụ mang lên một đĩa cá chua ngọt, người chồng liền gắp một miếng cá cho người vợ và nói: "Em ăn đi! Đây là món ăn em thích nhất mà."
Người vợ lúc ấy đỏ hoe 2 mắt, nói: "Em thất vọng quá, tại sao anh cứ luôn khăng khăng làm theo ý mình, cái gì cũng tự mình đưa ra rồi quyết định, không quan tâm đến cảm nhận của em vậy. Kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào anh không biết cả đời này món em ghét nhất chính là cá sao?". Lúc này người chồng cũng nghẹn ngào nói: "Em luôn không hiểu tình cảm của anh dành cho em, lúc nào anh cũng nghĩ phải khiến em vui thế nào, luôn dành cho em những gì tốt nhất. Em biết không, cả đời này món mà anh thích nhất chính là...cá chua ngọt."
Hai người yêu thương nhau như thế, lại vì những vấn đề không hợp nhau mà chia cách. Đây là vấn đề tình yêu, hay là vấn đề về hôn nhân? Sau bữa ăn ấy mỗi người một ngả, anh đi đằng đông thì cô đi đằng tây, 2 người đều sợ mình sẽ hối hận, nên giao ước là trong 1 tháng sẽ không gọi điện cho nhau.
Người chồng đi được nửa đường thì có điện thoại gọi đến, là điện thoại của người vợ. Anh do sự rất lâu, cuối cùng cũng không nghe. Anh trở về nhà, cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được, trong lòng nóng như lửa đốt, dằn vặt vô cùng. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã gọi điện cho vợ thể hiện sự hối hận của mình.
Lại không có ai bắt máy cả. Sau khi gọi rất nhiều lần rồi, cuối cùng có người nhận, lại là giọng của 1 người đàn ông lạ: "Alo, xin chào!". Trong lòng người chồng như có dao cắt, không cách nào giải thích được. Đang lúc giận dỗi toan cúp máy thì đầu dây bên kia lại nói: "Cho hỏi anh là ai vậy? Trong điện thoại rõ ràng hiện lên 2 chữ: "ông xã".
"Alo, tôi là chồng cô ấy, anh là ai?" Trong câu nói biểu lộ rõ ý thách thức. "À, tôi là bác sĩ, mời anh nhanh chóng đến bện viện XXX ngay, vợ của anh bị tai nạn, hiện đang cấp cứu!" Lời bác sĩ như sấm đánh ngang tai anh, anh lao nhanh đến bệnh viện. Hóa ra sau khi 2 người chia tay ngày hôm đó, tinh thần cô ấy không ổn, lúc qua đường bị xe ô tô đâm vào. Người vợ trước khi bất tỉnh đã gọi điện cho chồng, nhưng anh lại không bắt máy.
"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi, ông nhất định phải cứu cô ấy! Tôi năn nỉ ông!" Nói rồi, anh quỳ gối trước bác sĩ. Bác sĩ liền đỡ anh ta đứng lên, "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy, bây giờ đang phẫu thuật, đầu cô ấy bị va đập nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại cũng trở thành người thực vật. Anh phải chuẩn bị tinh thần!".
Người chồng hoảng hốt, bất an, anh cứ đi đi lại lại ở hành lang, "Nếu như cô ấy chết đi, tôi phải làm sao đây? Tôi làm thế nào mới đối diện được với chính mình?"
Đèn phòng cấp cứu đã tắt. Các bác sĩ đẩy cửa bước ra, 1 vị bác sĩ già nhất đến trước mặt anh, "Chúng tôi đã cố hết sức, cô ấy có lẽ không sống được đến sáng mai. Anh vào thăm cô ấy đi, chuẩn bị hậu sự! Cô ấy đã không thể nói được nữa rồi". Anh dường như sụp đổ, đẩy cửa bước vào phòng.
Người vợ nằm trên giường đã không còn nhìn ra diện mạo, băng quấn quanh đầu chỉ chừa ra mắt và mũi. Người chồng đau như cắt, đến trước giường vợ nói: "Anh đến muộn mất rồi!" Nói chưa dứt lời, nước mắt anh đã trào ra. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, ngạc nhiên thấy khóe mắt cô ấy đỏ hoe ướt ướt, hai hàng nước mắt làm ướt vải gạc, miệng cô khẽ mấp máy, hình như muốn nói gì đó.
Anh vội ghé tai sát vợ, giọng cô yếu ớt, ngắt quãng: "Em... đã điện thoại cho anh, chỉ là muốn... nói với anh, trong tủ lạnh có sủi cảo, còn giấy bảo hiểm và sổ tiết kiệm trong ngăn kéo, mật khẩu là ngày sinh của anh, còn có mì sợi mà anh thích nhất, còn có.............em...yêu.........". Chưa nói dứt lời, cô không còn nói được nữa. Cô cũng không thở được nữa rồi. Anh bật khóc nức nở. Đến lúc này đây cô vẫn nhớ căn dặn anh, nhớ tới món mì sợi! Kết hôn bao nhiêu năm, anh chỉ thấy cô ốm có 1 lần, mà món mì cô làm lại rất khó ăn.
1 tháng sau, người chồng mở giấy bảo hiểm trong ngăn kéo, ngày làm thủ tục bảo hiểm là ngày đăng kí kết hôn, người thừa hưởng tất nhiên là tên anh. Số tiền không lớn, chỉ có hơn 30 triệu, nhưng ở giữa có kẹp một tờ giấy ghi chú, "Chồng yêu à, lúc anh thấy tờ phiếu này có lẽ em đang ở thế giới bên kia rồi. Cho dù chúng ta sau này có thế nào, nếu có ly hôn thì em vẫn muốn anh biết, tình yêu của em với anh trước sau không đổi, thiên chức làm vợ em không tiếp tục được nữa, cho dù em đi rồi, nhưng số tiền bảo hiểm này sẽ thay em, phần nào tiếp tục chăm sóc anh, giống như là em vẫn ở bên anh. Trên thiên đường em sẽ cầu chúc cho anh, yêu anh!"
Đọc những dòng này, anh nấc lên, khóc không thành tiếng. Cô ấy trước khi chết vẫn muốn nói "Em yêu anh"!
Sinh mệnh mong manh như thế, ngắn ngủi như thế, vậy thì chúng ta có nói được bao nhiêu lần lời yêu thương? Thể diện cái gì, giận dỗi cái gì, trong tình yêu không nên quá cố chấp. Khoan dung một chút. Cảm thông một chút. Hiểu nhau một chút. Đừng để trong cuộc sống xảy ra những điều đáng tiếc như vậy. Nếu không thì bạn sẽ bỏ lỡ một người cả đời yêu bạn, cuối cùng chỉ nói được một lần câu "anh yêu em." Lúc ấy thì có hối hận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nghe được lời bày tỏ yêu thương thêm lần nào.
Phải đối xử với bản thân mình tốt một chút vì đời người đâu có dài. Phải đối xử tốt với những người bên cạnh ta, vì kiếp sau đâu ai biết là còn có thể gặp nhau nữa hay không. Người ta nói: "Tu 100 năm được ngồi chung thuyền, tu 1000 năm mới cùng chăn gối". Vậy nên, hãy biết trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi và bình thường bên cạnh bạn.
Theo Thế giới phụ nữ
Chồng đã không sợ nhơ nhớp mà cứu vớt đời tôi Nói rồi, anh dắt tôi đi trước sự ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời của bố mẹ mình. Còn tôi khóc như điên như dại khi nghe những lời nói đó của anh. Giữa cuộc sống toàn phản bội, đau khổ, tôi muốn bộc bạch câu chuyện của chính mình. Tôi hy vọng, câu chuyện của tôi sẽ góp thêm một...