Sợ quá, 2-9, mẹ chồng lên chơi
Còn những mấy ngày nữa mới tới đại lễ 2-9, vậy mà chị đã lo sốt vó. Chị bắt đầu nghĩ ra đủ các thứ kế hoạch cho hai vợ chồng, vì mẹ chồng chị thông báo… lên chơi.
Ngày chị và anh lấy nhau, hai người còn ở trong căn phòng trọ chẳng có nổi cái buồng ngủ riêng. Thế mà giờ đây, nhờ sự nỗ lực và cố gắng của cả hai, anh chị đã tậu được cái nhà sang trọng, dạng là có 5 tầng và rất nhiều phòng ngủ. Nếu người nhà chồng, hay nhà vợ muốn lên thì cứ tha hồ mà nằm la liệt. Thế nhưng, từ ngày ấy, chẳng có bóng dáng ai ngó lên cả.
Anh chị cũng thắc mắc là tại sao rất nhiều lần mọi người nói đón người nhà ở quê lên chơi thì không thấy ai muốn. Rồi hai người lại tặc lưỡi, có lẽ họ ngại ở nhà người khác hoặc có thể là không thích sống ở thành phố chăng. Với lại công việc của anh chị bận rộng, có tiếp khách thì cũng chẳng có nhiều thời gian. Có chăng là được vài ngày mà thôi.
Từ ngày đó, anh chị cứ 2 tháng mới về quê một lần. Dù là không quá xa nhưng công việc bận rộn, kiếm được tiền rồi còn muốn kiếm nhiều hơn nữa. Hai người chẳng có thời gian mà chăm lo cho gia đình nhiều, chỉ biết kiếm tiền, về nhà, ăn ngủ, vậy là xong. Nhà cửa cũng không có thời gian dọn dẹp. Chị cũng không thuê người giúp việc, vì cả hai vợ chồng, mỗi người mỗi việc, ai cũng cố gắng kiếm tiền, thế nên, có dọn dẹp cũng không gọn gàng cho ai khi mà chỉ ở nhà có vài tiếng buổi tối. Chị tranh thủ được thì dọn, còn anh thì cả đời không động đến cái chổi lau nhà.
Chị đi chợ, sắm cả lố rau thức ăn trong tủ, đầy ắp tủ lạnh. Bếp núc lau sạch sẽ, nồi niêu bày bừa ra cho có không khí nấu ăn. (ảnh minh họa)
Nghĩ lại, hồi ở cái nhà nhỏ cỏn con trong hẻm, dù là nhà thuê của người ta nhưng chị lại có ý thức hơn nhiều. Không biết vì ông chủ bắt phải sạch sẽ hay là vì, nhà nhỏ dễ dọn. Thế mà giờ, cái nhà to uỳnh này bụi bặm cầu thang. Cả hai vợ chồng ăn cơm bụi phải đến 4 tháng nay rồi chỉ vì chị bận kiếm tiền, không có thời gian nấu. Đi làm về thì mệt, chỉ muốn nằm vật ra. Chị cũng không còn thời gian mà ân ái vợ chồng, không nghĩ tới chuyện sinh con được nữa, vi có sinh con thì cũng không có thời gian chăm. Công viêc còn bỏ dở chưa làm được, có con nữa thì có mà chết.
Bếp núc nguội lạnh, ga từ ngày mới về nhà tới giờ chưa thay. Tủ lạnh thù mốc meo, chỉ có khi nào hai vợ chồng chị nổi hưng thì đi ăn cùng nhau ở nhà hàng, khách sạn. Trong nhà, chỉ có mỗi cái két tiền là thứ duy nhất mà anh chị quan tâm đến. Giầy dép của anh đi xong còn bốc mùi, chị cũng không có thời gian giặt. Thấy tất khó ngửi quá, chị lại vứt đi mua thứ mới. Việc anh chị bận tâm nhất là làm thế nào để hoàn thành công việc và kiếm được nhiều tiền nhất. Chị luôn nghĩ, có nhiều tiền hơn thì thay nhà mới, khi đó thì cái nhà này cũng chẳng cần dọn làm gì…
Video đang HOT
Hôm nay, mẹ chồng nói lên chơi, chị bắt đầu tái mặt. Còn mấy ngày nữa là đến ngày nghỉ lễ rồi. Chị còn cả núi việc chưa hoàn thành trước kì nghỉ. Chỉ sợ mẹ lên chơi lâu, không có thời gian tiếp đón mẹ, mẹ lại nói này nói nọ. Còn nếu mà tiếp mẹ thì bắt đầu từ đâu đây?
Thế là sau một hồi suy nghĩ, chị vùng dậy, gọi điện cho một cô nhân viên quét dọn tới dọn nhà. Nhưng dọn hồi, có vẻ chị không ưng. Chị lại tự tay đi dọn, dọn cả 5 tầng, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, mệt phờ, bở hơi tai. Người lâu lao động chân tay có khác. Rồi chồng cũng bị chị gọi về làm cùng, xin nghỉ hẳn một ngày để dọn dẹp nhà cửa đón mẹ lên chơi.
Chị đi chợ, sắm cả lố rau thức ăn trong tủ, đầy ắp tủ lạnh. Bếp núc lau sạch sẽ, nồi niêu bày bừa ra cho có không khí nấu ăn. Hai vợ chống sắp xếp tất cả mọi thứ nghiêm trang, nhìn lại thì trời đã tối mịt tối mờ. Rồi anh nói chị đi ăn nhà hàng, nhưng lúc đó thì nhà hàn cũng chẳng có mà ăn.
Chị bỗng thấy nao nao trong người, tìm sách vở thực tập mấy món ngon, chờ ngày mẹ lên chơi để con dâu trổ tài. (ảnh minh họa)
Thế là, chị nghĩ ra việc nấu nướng. Chị mò vào bếp, nhưng không biết nấu món gì ngon. Chị lên Google &’search’ xem có gì muốn ăn không, thế là có vài gợi ý nhỏ. Chị bắt đầu nấu khi thức ăn đã có sẵn trong tủ lạnh. Cơm bê ra nóng hổi, hai vợ chồng hì hụi ăn trong đêm nhưng ngon và thơm nức mũi. Chồng chị khen nấy khend để &’em có tài nấu ăn nhỉ, ngon thế, sao trước giờ em không nấu?’. Câu hỏi của anh bỗng khiến chị chột dạ, &’ừ nhỉ, trước giờ sao mình không nấu ăn, sao cứ phải đi ăn hàng. Bận rộn cũng không nấu được bữa ăn sao?’.
Thế là, từ hôm đó, hôm nào chị cũng nấu ăn, cố gắng dành thời gian về nhà nấu cơm cho chồng. Gian bếp ấm cúng, anh cười, chị vui. Một mâm cơm có vợ, có chồng, có tiếng cười hạnh phúc. Chị bỗng nhận ra, đơn giản thế này sao, hạnh phúc chính là đây mà trước giờ chị tưởng khó không dám làm.
Chị nghĩ tới ngày mẹ chồng lên chơi, không còn khiếp đảm và sợ hãi nữa. Chị bỗng thấy nao nao trong người, tìm sách vở thực tập mấy món ngon, chờ ngày mẹ lên chơi để con dâu trổ tài. Thấy hành động của vợ, chồng chị cũng cười thầm trong bụng, có vẻ, anh cũng đang hạnh phúc!
Theo VNE
Mẹ chồng quan tâm quá, con dâu sợ
Xưa nay người ta vẫn khiếp đảm mối quan hệ mẹ chồng con dâu. Chẳng có mấy cô gái nào khi đi lấy chồng lại mong muốn ở cùng nhà chồng.
Cũng chẳng có ai không chịu áp lực khi sống chung cùng gia đình nhà chồng. Dù mẹ chồng có là người không khó tính, cũng có thể là người phụ nữ tốt, nhưng cảnh sống chung không thể tránh khỏi những xích mích, những mâu thuẫn khiến cả hai dần khó chịu với nhau. Một mối quan hệ tốt lại vô tình trở nên xấu đi khi có môi trường. Môi trường ở đây chính là việc sống chung cùng mẹ chồng.
Tôi dù luôn nghĩ, trên đời không phải ai cũng giống ai, cũng không phải người mẹ chồng nào cũng xấu. Nhưng tôi luôn sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu. Và nếu một ngày nào đó, tôi sống cùng mẹ chồng, tôi không biết nên ứng xử thế nào cho hợp tình hợp lý. Và rồi, đúng là, tôi đã phải sống chung với mẹ chồng.
Ai cũng nói tôi tốt số vì lấy được người chồng tốt, còn gia đình chồng thì cơ bản, không phải chê bai điều gì. Nhưng chính vì điều kiện kinh tế của gia đình chồng rất tốt nên tôi càng sợ, tôi lo lắng vô cùng. Ngày về nhà chồng, tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng hành trang làm dâu. Chuẩn bị ứng xử, chuẩn bị với tất cả những tình huống có thể xảy ra. Mẹ chồng tôi được tiếng là hiền nhưng tôi vẫn lo sợ.
Tôi luôn nghĩ, chắc mẹ chỉ nói vậy để thử lòng tôi thôi. Nhưng tôi cứ đánh liều ngủ nướng hôm đầu tiên, không thấy mẹ phản ứng gì. (Ảnh minh họa)
Những ngày mới về nhà chồng, tôi ít nói. Tôi luôn học theo phương châm, ít nói thì sẽ bớt chuyện. Nên với phận con dâu như tôi, không nên nói nhiều, cũng không nên xen vào chuyện riêng của gia đình chồng, chỉ nên lắng nghe, như vậy sẽ tránh được những xích mích. Nhưng đúng là, muốn an phận cũng không được.
Mỗi lần gia đình nói chuyện gì, mẹ đều nói tôi ngồi lại và muốn tôi cho ý kiến. Không phải mẹ làm khó tôi mà là mẹ muốn chúng tôi được quyền tham gia đóng góp ý kiến. Nếu là ý kiến hay, bố mẹ sẽ suy nghĩ. Tôi thì vốn không biết mấy chuyện làm ăn nên chỉ nói &'con nghe theo lời bố mẹ'.Thật ra là tôi có suy nghĩ cũng không dám nói vì sợ nhiều lời.
Ngày nào tôi cũng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Được độ một tuần thì mẹ nói tôi không phải làm, vì mẹ quen rồi nên cứ để mẹ chợ búa, lo đồ ăn cho cả nhà. Vả lại, chúng tôi còn phải đi làm nên dậy sớm nấu nướng sẽ rất mất công, việc ấy mẹ nhận hết. Tôi cứ ngủ thêm được khoảng 1 tiếng thì khỏe người hơn. Mẹ nói như vậy và không bắt tôi làm gì cả.
Tôi luôn nghĩ, chắc mẹ chỉ nói vậy để thử lòng tôi thôi. Nhưng tôi cứ đánh liều ngủ nướng hôm đầu tiên, không thấy mẹ phản ứng gì. Và hôm thứ hai, thứ ba, và nhiều hôm như thế nữa mẹ cũng không nói gì. Đồ văn vẫn tinh tươm, thậm chí mẹ còn làm xong đi tập thể dục, còn cho chúng tôi ăn xong rồi đi làm, về mẹ mới ăn sau. Tôi bắt đầu thấy có chút yên tâm nhưng sự hoài nghi thì vẫn còn nhiều.
Mỗi chiều đi làm về, tôi đều vội vàng đi chợ chuẩn bị cơm nước. Nhưng mẹ không những không nhờ tới tôi, mẹ còn nói tôi cứ thong thả, để cơm nước mẹ lo. Giờ mẹ cũng không có việc gì nên không làm, cứ ở nhà cũng chán. Con dâu thì cũng là con, không cần phải đon đả giống như khách như vậy. Mẹ nói tôi không phải sợ mẹ vì mẹ là mẹ chồng. Cứ coi mẹ như người mẹ ruột của mình vậy. Ở nhà sống như thế nào thì ở đây cứ sống như thế.
Có lần, tôi mệt quá, không kịp giặt quần áo trước khi đi ngủ, vứt ở nhà tắm. Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi sợ, vội chạy xuống để giặt giũ. Nào ngờ, mẹ đã làm xong tất cả mọi việc, quần áo cũng tinh tươm. Hôm rồi đi chợ, mẹ có mua cho tôi bộ quần áo ngủ. Mẹ nói bộ đó rất hợp với tôi nên mẹ chọn, hi vọng là tôi thích. Mẹ mang vào phòng tôi với thái độ rất ân cần, chu đáo. Tôi sợ quá, cảm thấy mẹ có gì đó khác thường. Và nghi ngờ vì không hiểu sao mẹ chồng mình lại tốt đến như vậy?
Hôm nào trước khi tôi đi làm về mẹ cũng gọi điện hỏi tôi xem hôm nay tôi thích ăn gì để mẹ đi chợ. Về tới nhà thì nóng lạnh đã bật sẵn, tôi chỉ việc vào tắm. Còn cơm nước thì tinh tươm, bày biện ra bàn rồi, chỉ chờ hai vợ chồng tôi ngồi vào là ăn. Thật sự, tôi thấy ái ngại khi mẹ đối xử với tôi như vậy. Đúng là mẹ có tốt, nhưng mà nhược điểm là mẹ quá tốt, quá chiều tôi khiến tôi lo lắng và sợ hãi. Tôi còn hoài nghi không biết mẹ có ý đồ gì hay không. Có phải tôi quá ích kỉ hay không?
Tôi mang câu chuyện về mẹ chồng của mình kể cho chúng bạn. Họ nói tôi có mẹ chồng tốt mà không biết trân trọng, đúng là nhiều chuyện. Vậy theo các bạn, có phải tôi là người nhiều chuyện hay không?
Theo VNE
Chị em, sao cứ phải sợ nhà chồng? Hãy thử đặt địa vị mình giống như con gái của mẹ chồng, cuộc sống sẽ thoải mái hơn. Đọc nhiều bài viết thấy chị em lo lắng, sợ hãi thậm chí là thất kinh hồn vía vì mẹ chồng hay phải sống chung nhà chồng. Xem ra, tư tưởng nàng dâu mẹ chồng và những câu chuyện về gia đình nhà chồng...