Số phận vẫn cho tôi chút may mắn để biết anh đã có vợ
Bất ngờ tôi nhận ra tay anh đã đeo nhẫn, chỉ một khoảnh khắc rất nhanh nhưng tôi đã kịp nhìn thấy.
ảnh minh họa
Ngày tôi quen anh, có nằm mơ cũng không thể nghĩ gặp được một người hoàn hảo như vậy. Anh có hình dáng đúng chuẩn của một soái ca thời hiện đại, có sự nghiệp và ngoại hình. Anh đẹp kiểu nam tính, da ngăm đen, dáng người cao đầy đặn, nụ cười hiền từ cuốn hút, đặc biệt giọng nói và cả giọng hát nữa đều chuẩn mực và trôi chảy. Giọng tiếng Anh của anh giống hệt giọng trong các bộ phim điện ảnh Mỹ mà tôi vẫn mê đắm, đã trót nghe rồi là muốn nghe mãi.
Anh là người Singapore, tiếng Việt rất hạn chế, vì thế chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Tôi cũng vì vậy mà tiếng Anh tiến bộ lên rất nhiều. Với cái tuổi xấp xỉ 30, tôi là một cô gái ế, bạn bè hầu như yên phận. Trải qua 2 mối tình, một người phản bội tôi còn một người rời bỏ tôi tìm nơi chốn mới. Tôi đã chẳng dám mơ sẽ gặp được người nào yêu thương mình thật lòng nữa. Tôi đi về một mình như vậy trong 3 năm trời, tất cả những gì phấn đấu đều cho công việc. Đến ngày tôi quen anh, lòng bắt đầu nuôi hy vọng trở lại. Tôi không dám mơ anh sẽ yêu mình vì so với anh tôi là một cô gái nhiều khiếm khuyết. Một chút thông minh hay một chút ngoại hình có lẽ không đủ làm anh bận lòng. Nhưng đã từ lâu tôi chưa nói chuyện với ai hợp như vậy.
Tôi không trách bản thân vì đã đem lòng thích một người nhiều như vậy. Nhưng tôi trách mình chưa tìm hiểu kỹ đã vội đem lòng yêu thương. Chúng tôi hẹn hò yêu đương như những cặp tình nhân khác. Anh sống ở Sing nhưng vẫn thường xuyên về Việt Nam. Cứ vậy chúng tôi xa nhau rồi lại gặp nhau. Tôi biết mình không hoàn hảo nên cố gắng hoàn thiện bản thân. Tôi chăm chỉ nấu nướng hơn để nâng cao trình độ. Tôi học tiếng Anh với chính thầy giáo người Singapore. Tôi đọc các tác phẩm văn học của Singapore để hiểu về văn hóa của họ. Tôi học massage vì anh là con người của công việc, thường xuyên bị những cơn đau đầu hành hạ. Tôi muốn làm những điều tốt nhất cho anh.
Video đang HOT
Có lẽ tình yêu làm tôi bị mù quáng. Khi bạn tin một người hơn cả tin bản thân mình, chính bạn sẽ là người đưa ra lý lẽ để biện minh cho sai lầm của họ. Tôi cũng kể cho anh nghe về những mối tình trước đây của mình, lý do vì sao tan vỡ. Tôi cũng nói sợ cảm giác bị lừa dối, bị bỏ lại một mình, những thứ đó ám ảnh tôi và tôi đã mất rất nhiều thời gian để lấy lại cân bằng. Tôi cũng nói rằng nếu anh có vợ rồi, tôi sẽ giết anh. Lúc đó anh chỉ cười. Cho đến một ngày, anh đề nghị có con. Đó là điều tôi mơ ước. Tôi khao khát có một đứa con gái với gương mặt xinh đẹp như tôi và chiều cao cũng như trí tuệ của anh. Rồi con tôi sẽ có quốc tịch Singapore. Chúng tôi đã nói chuyện rất nghiêm túc về vấn đề đó, tôi đề nghị đăng ký kết hôn, để con khi sinh ra được làm giấy tờ đầy đủ. Lúc đó tôi nghĩ rằng, có lẽ hạnh phúc đã mỉm cười với mình. Con tôi sẽ có một cuộc đời văn minh và được một người bố có nhân cách tốt đẹp dạy dỗ. Tôi đã tìm hiểu rất kỹ về việc đăng ký kết hôn với người nước ngoài. Vì ở Việt Nam, đăng ký kết hôn giả với người nước ngoại để nhập quốc tịch là rất nhiều. Vì thế nên vấn đề này bị làm gắt gao. Tôi nói với anh rằng anh cần có giấy tờ chứng minh mình còn độc thân. Anh hứa sẽ làm mọi thứ. Vậy đó, tôi đã tin vào lời hứa đó.
Nhưng có lẽ trời thương nên cho tôi chút tỉnh táo. Tôi nghĩ nếu kết hôn với người đàn ông này thì cần tìm hiểu nghiêm túc về họ. May mắn thay, anh là người kinh doanh khá có tiếng nên thông tin của anh ở trên internet rất dễ tìm kiếm. Tôi đã tìm ra được một video của anh cách đây tầm 4 năm. Tôi xem đi xem lại nó rất nhiều lần, ban đầu chỉ vì thích phong thái lúc anh làm việc. Bất ngờ tôi nhận ra trong một khoảnh khắc tay anh đã đeo nhẫn, chỉ một khoảnh khắc rất nhanh nhưng tôi đã kịp nhìn thấy. Mọi thứ như sụp đổ trước mặt tôi. Có lẽ nào anh đang tâm lừa dối tôi?
Tôi chỉ muốn cầm ngay điện thoại gọi cho anh để mắng chửi xối xả, rất may tôi chưa làm vậy. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng để nói ra sự thật, không trách móc hay oán giận gì cả, đang nói chuyện hết sức bình tĩnh. Anh vẫn tiếp tục phủ nhận tất cả. Tôi thực sự hối hận vì đã tin yêu một người như anh. Kể cả cơ hội cho anh quay đầu lại, anh cũng tự đánh rơi rồi. Nhưng bằng chứng là một chiếc nhẫn, có lẽ là không đủ cho một người lắm mưu nhiều kế như anh. Tôi chỉ là một con nai con ngơ ngác, không đủ mưu hèn kế bẩn để đối phó với anh. Tôi nghĩ mình cần tìm thêm bằng chứng để anh không thể nào chối cãi và để bản thân cũng làm sáng tỏ cho chính mình. Tôi tìm kiếm đồng nghiệp của anh ở Việt Nam, kết bạn với họ. Có lẽ do trang cá nhân của tôi sạch sẽ, nghề nghiệp và mặt mũi đáng tin cậy nên nhanh chóng kết bạn được với một người đồng nghiệp của anh.
Tôi nói với người đồng nghiệp đó mình đang thích người đàn ông kia, muốn biết anh ta có gia đình chưa để tán tỉnh. Tôi không hề nói ra mối quan hệ của chúng tôi, vì thực sự tôi không muốn danh dự của anh ấy bị tổn hại. Rồi tôi nhận tin từ người đồng nghiệp của anh. Dù đã biết trước câu trả lời nhưng sao lòng tôi vẫn nghẹn lại. Sau giờ tan làm tôi đã đi chùa cầu an, những mong tâm mình thanh thản hơn. Tôi nghĩ rằng có lẽ kiếp trước mình nợ anh điều gì đó sâu nặng nên giờ đây phải trả. Việc anh làm tổn thương tôi là nhân quả tôi phải gánh chịu.
Dù sao đi nữa tôi cũng là kẻ thứ ba, mà kẻ thứ 3 dù là lý do gì đi nữa cũng là một kẻ tội đồ. Tôi sợ bị báo ứng, sợ con cái sau này sẽ khổ. Tôi quyết định ra đi trong im lặng, xóa hết mọi thứ về anh. Tôi rất đau và cũng thương bản thân, có lẽ niềm tin còn sót lại trong tôi cũng bị đánh cắp mất rồi. Giờ tôi chẳng tin vào lời hứa hẹn ngọt ngào của bất kỳ ai nữa. Yêu đương trong người đàn ông chỉ là thứ viển vông và có hạn sử dụng. Phải yêu bản thân mình và luôn để cho mình một đường lùi dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Theo VNE
Vào viện thăm em kết nghĩa của chồng sinh con, tôi chết điếng khi nhìn thấy mặt thằng bé..
Thằng bé quá giống con trai tôi, điều đó làm tôi vừa hoang mang lại ngỡ ngàng. Có lẽ nào...
Ảnh minh hoạ
Tôi năm nay 27 tuổi, chồng hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi kết hôn được 3 năm và có 1 cậu con trai 2 tuổi kháu khỉnh và giống chồng tôi tất cả mọi nét trên khuôn mặt. Sau khi sinh con đầu lòng, tôi gần như không còn nhiều cảm xúc chăn gối với chồng. Mặc dù vậy anh vẫn hết lòng yêu thương, chăm sóc và lo lắng cho tôi và con.
Chồng tôi có một cô em kết nghĩa dưới quê. Nghe chồng nói thì trước đây cô bé ấy có tình cảm với chồng nhưng anh yêu người khác vì thế cô ấy xin nhận chồng làm anh kết nghĩa. Họ chơi với nhau khá thân thiết. Có lúc tôi cũng phải ghen tỵ nhưng cả hai đều rất chừng mực trước mặt tôi.
Hồi nọ cô ấy lên thành phố tìm việc, ban đầu chưa tìm được nhà nên có tá túc ở nhà tôi vài bữa. Chồng tôi đối xử với cô ấy như em gái ruột của mình vậy. Cô bạn thân của tôi vẫn hay nhắc tôi cẩn thận. Nhưng tôi tin chồng sẽ không bao giờ có chuyện như thế.
Sau đó 1 năm, tôi hay tin cô ấy có bầu nhưng người đàn ông kia không cưới vì đã có vợ. Tôi cũng có đến thăm cô ấy một lần. Bình thường như nhiều phụ nữ, gặp tình cảnh đó sẽ đau khổ, bứt rứt nhưng cô ấy thì khác. Khuôn mặt lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Dường như chuyện đó là do cô ấy tự nguyện vậy. Chồng tôi cũng không có biểu hiện gì lạ thường.
Ngày cô ấy sinh, chồng tôi tất tả chạy vạy lo cho cô ấy. Thì cũng đúng thôi, cô ấy không có người thân thích trên thành phố, mà kể cả có cũng đâu dám nói chuyện cô ấy không chồng mà chửa đẻ. Thế nên mọi việc chồng tôi lo tất. Cô ấy sinh mổ nên chồng tôi lại càng lo lắng. Điều đó làm tôi có dự cảm không lành.
Hôm ấy là cuối tuần, tôi sắp xếp công việc dẫn con trai vào viện thăm cô ấy. Lúc này thấy chồng đang chạy ra ngoài mua cháo. Cô ấy và con đang ngủ. Lúc nhìn đến mặt thằng bé, tôi như chết lặng, nó quá giống con trai tôi.
Nếu người đi đẻ không phải cô ấy mà là tôi, thằng bé con kia là con tôi và là em trai của con trai tôi thì chắc cũng không ai phản ánh gì. Tôi vừa hoang mang vừa ngỡ ngàng. Có lẽ nào chồng và cô ấy...
Tôi vội vã để túi đồ lại rồi dắt con trai ra về. Tôi vô cùng bứt rứt không biết có nên nói chuyện thẳng thắn với chồng hay không. Nhưng quả thực lòng tôi đang rất rối bời. Nếu chuyện đúng như tôi nghĩ thì chúng tôi sẽ thế nào, lỗi là cô ấy hay ở chồng tôi. Tôi phải làm sao bây giờ?.
Theo Phunutoday
Tôi yêu đàn ông đã có vợ, thì đã sao? Tôi không muốn vợ anh phải khổ, nhưng lại cũng không dám rời xa anh. Tôi yêu anh và không thể thiếu anh trong cuộc đời này... 27 tuổi, tôi có đủ mọi thứ mà một cô gái trẻ mong muốn, trình độ, sắc đẹp, công việc và mức thu nhập khá, gia đình giàu có, bố mẹ yêu thương tôi. Duy chỉ...