Số phận trớ trêu của người phụ nữ ‘tài sắc vẹn toàn’
Thời gian trôi qua chị không còn sợ nữa, cũng không khóc nữa. Chị sống lạc quan hơn bao giờ hết, mặc dù có đôi lúc chị đã quên, quên đi một vài thứ, một vài người, hay một vài câu chuyện. Nhưng đến bước đường này chị chỉ còn biết trách “ hồng nhan bạc mệnh”.
Số chị may mắn được sinh ra trong gia đình gia giáo, giàu có, được ăn học đàng hoàng, hơn thế chị được thừa hưởng nét đẹp của mẹ, dung mạo xinh đẹp, cáo ráo, nước da trắng hồng. Vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, lại đảm đang, chị được xếp vào hàng “tài sắc vẹn toàn” được bao chàng trai theo đuổi.
Sau khi tốt nghiệp đại học chị theo học tiếp lên thạc sỹ, thuận theo ý cha mẹ chị ra nước ngoài du học 2 năm. Kế thừa truyền thống hiếu học của gia đình nên từ bé đến lớn chưa bao giờ chị để cha mẹ phải mất mặt vì mình, năm nào chị cũng đứng hạng nhất của lớp. Chẳng vì thế mà biết bao người ngưỡng mộ cha mẹ chị, nhiều người còn nói: “Con trai chắc gì đã bằng con gái, có con gái như gia đình ông bà Thuận thì còn gì bằng”.
Mặc dù không sinh được con trai, cha mẹ chị chỉ có duy nhất một cô con gái là chị nhưng chưa bao giờ cha chị phàn nàn hay có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Cha chị vẫn thường xuyên nhắc nhở chị “Dù là con gái nhưng chỉ cần có ý chí, có bản lĩnh thì con nào cũng là con”.
2 năm sống ở nước ngoài chị được tiếp thu nền văn hóa phương Tây, được đi nhiều nơi học hỏi nhiều điều. Thế nhưng chưa bao giờ chị ngưng nhớ về quê hương, về cha mẹ. Mẹ chị dù rất nhớ chị nhưng vì tương lai của con nên chấp nhận để chị học xa nhà. Hai năm trôi qua nhanh chóng, ngày chị về nước gia đình, bạn bè đến đón từ sớm, mẹ chị đứng ngồi không yên chờ con gái. Vừa mới thoáng thấy bóng dáng con gái mẹ chị đã cuống cuồng chạy tới chạy lui gọi tên chị. Hai mẹ con ôm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi tiếng cười hòa lẫn nước mắt.
Mẹ chị vui mừng vì từ nay không phải xa con gái nữa, trông dáng vẻ thư thái, điềm đạm khỏe mạnh của con cha mẹ chị càng yên tâm hơn. Xa nhà 2 năm, một thân một mình bươn trải không có cha mẹ, gia đình bên cạnh chăm lo nhưng dường như sắc mặt chị xinh tươi hơn, dáng vẻ chững chạc và khỏe mạnh hơn. Cách ăn nói, hành động, cử chỉ của chị ngày càng phải phép chứ không còn tính ương bướng, bốc đồng như xưa.
Sau gần 1 tháng nghỉ ngơi, chị quyết định nộp hồ sơ xin việc, tấm bằng thạc sỹ nước ngoài chuyên ngành tài chính ngân hàng, cùng với những thành tích trước kia chị đạt được không khó để chị xin được một công việc tốt. Chị nộp hồ sơ vào ngân hàng nước ngoài và hồ sơ nhanh chóng được duyệt.
Video đang HOT
Chị sống lạc quan hơn bao giờ hết, mặc dù có đôi lúc chị đã quên, quên đi một vài thứ, một vài người, hay một vài câu chuyện (Ảnh minh họa)
Cuộc sống của chị sẽ rất bình yên và hạnh phúc nếu như công ty không có đợt khám sức khỏe toàn diện cho nhân viên. Đi làm được gần một năm thì cơ quan có đợt kiểm tra sức khỏe toàn công ty. Không ai có thể ngờ rằng sau khi có kết quả kiểm tra tinh thần chị lại suy sụp đến thế. Kết quả cho thấy chị bị teo thùy não.
Cầm tờ kết quả chị như muốn ngất đi, chị không tin vào kết quả, làm sao một cô gái trẻ như chị có thể mắc chứng bệnh này? Chị vốn định giấu cha mẹ, một mình chịu đựng nỗi đau. Nhưng việc chị bị bệnh nhanh chóng được truyền đến tai mẹ chị, không biết mẹ chọ đã khóc hết bao nhiêu nước mắt khi nghe tin con gái mắc bệnh. Nhưng vì chị nên mẹ chị cố nuốt nước mắt để an ủi, vững vàng làm chỗ dựa cho con.
Kể từ ngày biết mình mắc bệnh, căn bệnh nan ý sẽ khiến chị mất dần trí nhớ, rồi đây chị sẽ chẳng thể nhớ nổi điều gì, nhớ nổi cha mẹ mình là ai. Nghĩ đến đây chị lại khóc ngất đi, chị xin thôi việc và nhốt mình trong căn phòng, không giao tiếp, không muốn gặp bất cứ ai. Một cô gái mạnh mẽ, sống lạc quan ngày nào giờ trở nên đáng thương. Sức khỏe của chị yếu đi từng ngày, có lẽ vì sợ hãi, vì không thể chấp nhận sự thật nên chị khiến sức khỏe của bản thân đi xuống trầm trọng.
Thời gian trôi qua chị không còn sợ nữa, cũng không khóc nữa(Ảnh minh họa)
Không ai có thể an ủi chị lúc này. Ngày nào chị cũng viết, chị viết tất cả những việc đã làm, chị nói chị sợ một ngày không xa chị sẽ quên tất cả, nên giờ viết lại để sau này nếu có quên thì có thể đọc lại. Nhìn con gái suy sụp tinh thần như vậy, cha mẹ chị như đứt từng khúc ruột. Đã chạy chữa, thuốc thang khắp nơi nhưng căn bệnh nan y này vốn chưa có thuốc điều trị, các bác sỹ đành bó tay.
Cuộc sống gia đình chị mất hẳn tiếng cười, mẹ chị ngày nào cũng khóc. Mặc dù giờ đây bệnh của chị chưa phát, chị vẫn còn nhớ được quá khứ, nhớ được cha mẹ… Nhưng căn bệnh quái ác ấy cứ đeo bám lấy chị. Chị biết sớm muộn gì sẽ đến một ngày đầu chị như một trang giấy trắng. Nhiều người nói do chị học nhiều quá, do chị giỏi giang quá, lại có người mê tín nói thêm, do chị là con của Thánh nên giờ Thánh bắt chị đi. Cũng có người nói, chị thông minh, xinh đẹp, sắc sảo nên mới gặp họa…
Thời gian trôi qua chị không còn sợ nữa, cũng không khóc nữa. Chị sống lạc quan hơn bao giờ hết, mặc dù có đôi lúc chị đã quên, quên đi một vài thứ, một vài người, hay một vài câu chuyện. Nhưng đến bước đường này chị chỉ còn biết trách “hồng nhan bạc mệnh”.
Theo Blogtamsu
Sự trừng phạt lớn nhất chính là lãng quên
Đừng lãng phí thời gian của cuộc đời vào việc oán hận một ai đó. Bởi vì sự oán hận ấy sẽ biến thành những mũi dao nhọn đâm ngược trở lại vào tim chúng ta.
Rất nhiều người vẫn cho rằng, sự trừng phạt lớn nhất, sự báo thù lớn nhất dành cho những người đã gây tổn thương cho chúng ta chính là nhìn thấy một ngày họ đứng dưới miệng vực cầu xin sự tha thứ, hay chính là sự oán hận dành cho họ đến cuối đời. Nhưng thực ra đâu phải như vậy, càng trải qua mọi chuyện chúng ta sẽ càng cảm thấy, cách tốt nhất để trừng phạt một ai đó chính là lãng quên sạch bách mọi thứ về họ đi.
Tại sao chúng ta phải nặng lòng dằn vặt tìm cách oán hận? Tại sao chúng ta phải nghiến chặt răng mỗi ngày chỉ để nghĩ xem làm thế nào mới khiến những người đã từng làm khổ chúng ta, phải chịu đau đớn khổ sở như ở dưới địa ngục? Suy nghĩ ấy hoàn toàn sai, nó không khiến bạn hả hê hay nhẹ lòng, mà chỉ kéo bạn xuống hố sâu hơn mà thôi.
Cuộc đời ngắn ngủi, dành quá nửa thời gian vào những việc như lo lắng, mệt mỏi, bất an, áp lực, buồn bã cho cuộc đời của chính mình chưa đủ hay sao? Hà tất phải giằng co thua thiệt, cố gắng tìm cách trả đũa lẫn nhau?
Ngày hôm nay có thể chúng ta bị ai đó làm tổn thương, có thể bị họ làm cho điêu đứng, ngã gục, nhưng tuyệt đối, đừng dành quá nhiều thời gian vào việc căm hận, nó sẽ chỉ khiến cho chúng ta càng trở nên nhỏ bé so với bản ngã của mình, nó sẽ chỉ khiến chúng ta càng mệt mỏi và tổn thương.
Còn oán hận, còn thương thù, thì có nghĩa là còn nghĩ đến, còn quan tâm. Tại sao lại phải cố gắng dõi theo những người vốn đã khiến chúng ta phải chịu nhiều thương tổn, khiến chúng ta phải dành quá nhiều thời gian để vực dậy bản thân để tiếp tục sống một cuộc sống khác đi và trưởng thành dần lên?
Đừng lãng phí thời gian của cuộc đời vào việc oán hận một ai đó. Bởi vì sự oán hận ấy sẽ biến thành những mũi dao nhọn đâm ngược trở lại vào tim chúng ta. Đó là lúc chúng ta tự nguyện nhận lấy một sự trừng phạt mà chính chúng ta còn mơ hồ không rõ.
Hãy lãng quên hết đi!
Vẫn biết lãng quên những người đã để lại những vết thương lớn trong cuộc đời chúng ta là việc rất khó khăn. Bởi vì chỉ cần nhìn vào vết thương đó, chúng ta sẽ lại nhớ đến đã từng đau đớn thế nào, đã từng phải trải qua những lần khóc cạn nước mắt thế nào, đã từng phải sống khổ sở ra sao. Thế nhưng, hãy lấy nó làm cái đà để bước lên, chứ đừng lấy nó làm mục tiêu để sống chỉ với lòng oán hận.
Thời gian, sẽ làm nhòe mờ đi tất cả. Khi nỗi đau của ngày hôm nay sẽ trở thành quá khứ đã xa tít tắp ở một thời điểm nào đó trong tương lai. Khi mà chúng ta đã tự đứng lên và tiếp tục chạy một quãng đường dài, đến khi nhìn lại sẽ thấy những khoảng thời gian đã từng đau đớn đến chết đi sống lại, hóa ra cũng chỉ là một điểm rất nhỏ trong ký ức. Những ai đã từng làm tổn thương chúng ta, chúng ta đã lãng quên họ từ bao giờ.
Đừng lãng phí thời gian của cuộc đời vào việc oán hận ai đó, bởi vì sự trừng phạt lớn nhất dành cho họ chính là lãng quên, và coi như họ đã biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của mình...
Theo Blogtamsu
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau... Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau. Có một mối quan hệ chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần. Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau... Bạn bè bỗng nhiên thấy sao xa lạ, chới với đến thế. Một thời tuổi thơ gắn bó, bao nhiêu kỉ niệm chẳng thể nào xóa được. Nhưng thời gian trôi...