“Số phận” …. tình đơn phương
Càng ngày tôi càng nhận ra mình thật mù quáng. Khoảng cách giữa em và tôi có lẽ sẽ mãi mãi chẳng thể lấp đầy. Tình yêu thật mãnh liệt, đam mê, nó cuốn trọn trái tim tôi, lôi kéo trái tim tôi để rồi tôi đã dành trọn nó cho em – một người con gái mãi mãi chẳng thể nào yêu tôi.
Ngay từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ lầm lì ít nói, không bạn bè tôi nhìn cuộc sống bằng đôi mắt bi quan và vô cảm. Tôi không thích ai đả động tới mình, hạnh phúc nhất đối với tôi khi ấy là tiếp tục được sống vẫy vùng trong khoảng trời riêng của mình.
Vào một chiều mùa đông trời se se lạnh, tôi thu mình siết chặt chiếc áo khoác mong che bớt đi cái lạnh. Thư viện trường vắng lặng chỉ một mình tôi ngồi dán chặt vào cuốn sách. Đang say sưa đọc bỗng một bàn tay ai đó vỗ nhẹ sau lưng, theo bản năng tôi quay người gắt giọng thì bắt gặp một nụ cười, thú thực trong đời tôi chưa bao giờ thấy ai có nụ cười đẹp như vậy. Em nhìn tôi và nói:
- Bạn cho mình đọc chung sách với nhé, hôm nay vội quá mình quên đem theo thẻ thư viện.
Giọng nói ấy nhọ nhẹ, từng lời như làm mềm đi trái tim tưởng như đã khô cứng của tôi. Suốt buổi chiều hôm ấy tôi chẳng cảm nhận được gì từ cuốn sách mà chỉ cảm nhận được nhịp tim thổn thức.
Những ngày tiếp sau tôi chăm chỉ vào thư viện hơn không phải là để đọc sách mà chỉ để được nhìn thấy em, nói với em dù chỉ là đôi câu vu vơ. Cuộc sống dường như trở nên quá rộng rãi với tôi, từ khi quen em tôi bỗng có nhiều bạn hơn, nói nhiều, cười nhiều hơn và hơn hết khoảng khắc ngồi gần em trong thư viện cùng sửa bài, cùng thảo luận, cùng được cười với em đối với tôi thật hạnh phúc biết bao.
Giáng sinh năm ấy tôi quyết định dành hết can đảm để thổ lộ với em. Nhưng đáp lại lời trái tim của tôi là sự chối bỏ tàn nhẫn. Dù được nghe chính những lời nói ấy từ em nhưng tôi vẫn không tin làm sao có thể như thế, những cử chỉ, những nụ cười, những ánh mắt em trao… làm sao?
Em đang dối mình thôi, chắc chắn…tôi tụ dằn vặt và tự nhủ với mình như vậy.
Một buổi chiều chạng vạng tối, tôi thơ thẩn trên đường về nhà, ngang qua công viên bỗng thoáng thấy em đang ngồi cạnh một người con trai. Tôi nấp sau bức tường và quan sát, hai người tâm sự thật thân mật, em và người con trai ấy cầm tay nhau rồi hôn nhau đắm đuối.
Video đang HOT
Một cảm giác giá buốt len lỏi bóp ghẹt con tim tôi vậy là em nói đúng, em không yêu tôi, trong em đã có hình bóng của một người con trai khác, chỉ do tôi đang yêu đơn phương. Tại sao em lại bước vào cuộc đời tôi để trái tim tôi biết thế nào là thổn thức mong chờ, biết thế nào là tình yêu để rồi em vứt bỏ nó. Tại sao…? Chẳng còn nghĩ được gì thêm nữa, tôi quay cuồng như một con thú say mồi lao tới giằng em khỏi vòng tay của người con trai kia và đánh anh ta tới tấp.
Sau hôm ấy, sau những việc đã làm tôi ân hận vô cùng, tôi tìm em mong được nói một lời xin lỗi. Nhưng tôi càng tim bóng em càng khuất mãi. Ngay lúc này đây tôi cũng không hiểu được tại sao tôi lại hành động bản năng như vậy chứ?
Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu vết thương lòng và quên đi một hình bóng. Nhưng làm sao tôi có thể quên được em đây, tôi đã yêu em bằng tất cả sự khao khát mãnh liệt của mối tình đầu thơ mộng. Giờ đây tôi vẫn nhớ về em, nhớ về người con gái mãi mãi chẳng thể nào yêu tôi.
Theo Eva
Mãi yêu... "người đến sau"
Ngày nào em cũng nhớ anh, nhớ da diết, quay cuồng... (Ảnh minh họa)
Những tưởng tình yêu rồi sẽ ngủ quên. Những tưởng ký ức rồi sẽ phai nhòa theo thời gian... Mà sao không thể...
Anh ơi! Giờ này nơi ấy anh đang làm gì? Em nhớ anh, ngày nào cũng nhớ, nỗi nhớ chỉ dày thêm mà chưa bao giờ vơi đi. Nhưng em đã cố mà kìm nén nó, để nó đừng bung ra thành nước mắt của em. Nếu em lại khóc, em lại sẽ đau vô cùng. Nếu em khóc, em không thể làm vợ người ta. Em chưa bao giờ khóc nhiều vì một người con trai như thế anh biết không.
Anh trách em làm cho anh khóc, nhưng anh có biết anh cũng lấy đi của em nhiều nước mắt. Nước mắt của em chưa bao giờ khô vì anh. Em nhớ mùa Trung Thu, anh chọc em: "Khi lấy em về rồi, Trung Thu anh sắm thêm cái tủ, hết rằm rồi anh đem bánh ra bán". Ngày nào nói chuyện với em, anh cũng có thứ để mà chọc cho em vui. Còn nhớ, khi em vì một người mà khóc, anh đã làm em vui rất nhiều, em cười cho anh nghe. Anh bảo "cười giòn như thế mà sao không chịu cười lại cứ khóc".
Anh cũng bảo "từ khi có em anh vui và cười rất nhiều vì bình thường anh trầm tính và ít nói". Anh thường bảo em: "em cố gắng dạy giỏi, có nhiều giấy khen, mai mốt về anh treo đầy nhà, rồi mở phòng cho em dạy thêm...". Lúc nào anh cũng có cách để làm em vui.
Anh ơi! Làm sao mà em có thể quên bao ký ức và kỷ niệm. Giờ hầu như mỗi ngày, mỗi đêm em sống vì những ký ức và những kỷ niệm cùng với anh đó. Em độc thoại nói với chính mình như đang nói với anh vậy. Nhiều khi em muốn nằm một mình để nhớ anh, để nghĩ về chuyện chúng mình. Lỡ làng hết rồi. Thời gian trôi nhanh quá anh à.
Em đọc được ở đâu đó, một người nói rằng tình yêu sao không thể save lại mà ký ức cũng không thể delete được. Em lại nghĩ khác, em đã save lại tình yêu đó và anh là người đã đặt password cho nó mà em không tài nào gỡ nó ra được anh à.
Lần đầu tiên chúng mình quen nhau đã là định mệnh, rồi chia tay cũng là định mệnh. Lần đầu tiên làm quen với em anh nói trong muôn vàn cái nick không click mà anh đã click vào cái nick của em.
Anh bảo: "nói chuyện nhé". Em reply: "nếu thấy hợp". Sau vài câu xã giao thấy anh có vẻ như không nghiêm túc em bảo: "không hợp đâu, bye nhé". Điều đó làm anh thấy bực và tò mò... Và thế rồi anh liên tục gọi cho em, quan tâm em mặc dù biết rằng em đã có người yêu, sắp cưới. Anh bảo: "nếu anh ở gần, anh sẽ không thua hắn đâu". Rồi mặc dù anh là người đến sau nhưng anh đã có được trái tim em.
Nhưng rồi cuối cùng, em không vượt qua được rất nhiều rào cản và trở ngại để đến với tình yêu của em. Em sắp cưới.
Em đã giấu anh điều đó cho đến gần ngày cưới, em đã phản bội lại niềm tin tuyệt đối, tình yêu tuyệt đối mà anh đã dành cho em. Anh đi tìm em trong nước mắt, em lẩn tránh anh vì sợ rằng gặp lại rồi em không thể rời xa anh.
Trong lòng em anh mãi mãi rất đẹp. Anh bảo em "phải cố lên, cố lên em nhé. Anh nhiều lần khen cô giáo L của anh hơi bị Pro mà". Nhưng ký ức về anh thì em không thể Pro mà quên được. Ký ức ấy là tình yêu và cả sự day dứt. Chỉ hy vọng ngày mai cuộc đời anh sẽ gặp người con gái anh sẽ yêu như đã từng yêu em.
Chỉ khi không còn anh nữa rồi em mới nhận ra em yêu anh nhiều như thế... (Ảnh minh họa)
M ơi! Em thầm mơ ước, thầm cầu nguyện cho ngày mai đó, ngày mai đó anh sẽ hạnh phúc, rồi anh không còn hận em nữa.
Em không còn dám hỏi anh, có bao giờ còn nghĩ về em? Anh còn nhớ em nhiều không? Anh còn muốn đi cùng em trên một con đường ở thế giới bên kia? Em sẽ vẫn cầu mong về điều ấy. Anh đã bảo với em "kiếp sau mình sẽ hạnh phúc bù lại, nhất định vậy em nhé" còn gì. Em mong cho cái kiếp sau của em mau đến để đi chung một con đường với anh.
Anh sẽ cho là em ngốc phải không? Ai lại muốn mình mau chóng đi về bên kia thế giới mà không cầu cho mình sống lâu chứ. Bởi vì từ sâu thẳm con tim em luôn gọi tên anh. Em yêu anh nhiều như thế, vậy mà tại sao em lại bỏ anh? Em bỏ anh quằn quại với nỗi đau và nỗi nhớ. Anh hận em. Vì anh bảo em rất quan trọng đối với anh... Hay chỉ khi không còn anh nữa rồi em mới nhận ra em yêu anh nhiều như thế, anh quan trọng với em biết bao nhiêu.
Cái ngày anh về CT tìm gặp em, em bỏ mặc anh trong bơ vơ lạc lõng mà đi bên một người khác, người là chồng em bây giờ. Cái đêm anh đớn đau ngồi viết thư cho em là đêm em trong vòng tay người khác, là chồng em.
Nhưng anh biết không? Ngay trong đêm ấy em cũng đã khóc thật nhiều, khóc như chưa bao giờ khóc vậy. Nhưng chồng em không hề biết em khóc vì anh. Những ngày sau đó nước mắt luôn chảy dài trên khuôn mặt em.
Em biết những ngày tháng qua anh đã sống thế nào, đã buồn đau và hận em như thế nào. Em biết anh hận em bao nhiêu thì anh vẫn còn nhớ về em bấy nhiêu. Chỉ khi anh quên được em và không còn nhớ em là ai nữa. Khi đó anh sẽ vui và hạnh phúc.
Ngày nào em cũng nhớ anh, nhớ da diết, quay cuồng. Nỗi nhớ như thiêu đốt tâm can em vậy. Nhưng làm sao đây? Em có chồng và còn những bổn phận, trách nhiệm với chồng. Em phải dung hòa cuộc sống đó anh biết không? Em để cho ngày tháng trôi đi một cách bình yên và trách nhiệm, bình yên với nghĩa vụ một người vợ. Chỉ có một mình em biết lòng em đang nghĩ gì, tim em đang xáo trộn thế nào. Mỗi đêm trước khi đi ngủ em đều nghĩ về anh, em ru giấc ngủ cho mình bằng nỗi nhớ anh.
Em thèm muốn biết về anh lắm anh à. Em muốn biết anh có vui không? Có cười hằng ngày không? Anh có mở cửa trái tim cho người con gái khác chưa? Trên đời này có nhiều cô gái tốt hơn em. Mà anh này, sao anh lại yêu em làm gì nhỉ? Để rồi đớn đau cơ chứ, chúng ta cùng đau khổ.
Trời ơi! Cứ nghĩ về những điều ấy là tim em tan nát ra ấy.
Nếu thật sự cuộc đời này có lời xin lỗi mà quên được nỗi đau, em một ngàn lần xin lỗi anh, anh nhé.
Ở một nơi xa xôi anh hãy nghĩ rằng em vẫn cầu mong anh bình yên và hạnh phúc.
Mãi nhớ về anh.
Theo Tin tức online
8 năm cho một cuộc tình Tôi biết tôi chẳng là gì trong trái tim em... (Ảnh minh họa) Vậy là đã tròn 8 năm rồi em nhỉ. 8 năm kể từ ngày tôi bắt đầu có cảm giác thích và yêu một người... Tôi còn nhớ ngày đầu tiên đi học của năm lớp 5, ngày 6-9, tôi đã thấy thương em. Không biết hữu duyên hay vô...