Sợ phải chia đất, các con chồng ép mẹ kế bầu 8 tháng phải rời khỏi nhà
Mẹ kế phải ôm quần áo bỏ đi khi đang mang bầu ở tháng thứ 8. Bà trở về căn nhà cấp 4 nhỏ hẹp từng ở trước khi cưới bố tôi, cách đó 16km.
Bố mẹ tôi có 4 người con, 2 trai, 2 gái. Tôi là con gái út, năm nay vừa tròn 24 t.uổi.
Mẹ tôi mất năm 2005. Nhà tôi lúc ấy còn khó khăn, bố phải vừa làm nông nghiệp, vừa buôn bán nhỏ lo cho 4 đứa con ăn học. Sau này, ông chuyển sang buôn bán hàng khô nên kinh tế gia đình khấm khá hơn.
Bố phá nhà cũ, xây căn nhà 2 tầng khang trang trên mảnh đất rộng hơn 1 sào. Bố còn mua cho hai anh trai tôi mỗi người một miếng đất hơn 100m2 gần nhà. Lúc hai anh lấy vợ, bố cho mỗi người 500 triệu đồng làm nhà ở riêng.
Ở t.uổi xế chiều, bố tôi vẫn khổ vì các con. Ảnh minh họa: FP
Chị gái tôi đi lấy chồng, không được chia đất, chia nhà nhưng cũng được bố hỗ trợ rất nhiều từ vốn liếng làm ăn đến chuyện chăm con.
Bố tôi nghỉ buôn bán cách đây 5 năm khi bước sang t.uổi 63. Khi quyết định nghỉ buôn bán, bố dẫn về nhà một người phụ nữ 40 t.uổi và nói muốn đi bước nữa. Tôi mừng lắm nhưng anh chị tôi phản đối kịch liệt.
Video đang HOT
Anh chị đưa ra lắm lý do, nào là “bố già rồi không nên bước vào cuộc sống hôn nhân phức tạp”, nào là “bố tái hôn sẽ khiến con cháu xấu hổ, ra đường không dám ngẩng mặt nhìn ai”…
Nhưng tôi thừa biết, anh chị chỉ vì sợ miếng đất, căn nhà bố đang ở sẽ rơi vào tay người khác.
Mặc con cái can ngăn, bố tôi kiên quyết cưới người phụ nữ đó làm vợ. Anh chị tôi không làm gì được thì rủ nhau tìm hiểu quá khứ của mẹ kế. Sau khi biết mẹ kế từng có 2 đời chồng và cả hai lần đều l.y h.ôn vì không thể có con, họ mới xuôi.
Anh chị tôi gặp riêng mẹ kế, ép bà cam kết không sinh nở và không được đăng ký kết hôn thì mới cho cưới bố tôi. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của bà: “Nếu có thể sinh con, có lẽ tôi không phải bỏ 2 lần chồng và cũng không có duyên gặp bố các cháu”.
Tôi phẫn nộ trước hành động của anh chị nhưng không thể làm gì khác.
Nào ngờ, sống với bố tôi chưa đầy 6 tháng, mẹ kế đã có thai. Nhà tôi hỗn loạn suốt thời gian dài vì chuyện này. Mẹ kế của tôi bị c.hửi rủa là kẻ dối trá, bố tôi thì bị cho là ngu dại, “già rồi còn để bị lừa”.
Bố tôi mừng lắm khi ở t.uổi đó vẫn được tận hưởng niềm vui có con. Nhưng trước sức ép của các con, ông không dám thể hiện ra mặt.
Anh chị tôi sợ bố để lại nhà căn nhà này cho mẹ kế, liên tục thúc ép bố b.ỏ v.ợ. Ngày nào anh chị cũng lên nhà làm loạn khiến bố tôi sống không yên. Họ còn dọa sẽ đem ảnh của mẹ về nhà thờ riêng, ngày giỗ tự làm cơm cúng với nhau.
Mẹ kế không dám ra khỏi phòng, sợ phải nghe tiếng cãi vã, c.hửi rủa. Mang thai ở t.uổi ngoài 40 lại phải chịu áp lực tâm lý, bà đã có lần phải nhập viện vì dọa sảy thai.
Bố tôi hết nặng đến nhẹ vẫn không ngăn được các con đến nhà gây sự. Tôi khóc lóc xin anh chị để bố được yên nhưng họ không nghe. Anh chị còn c.hửi tôi ngu, không biết giữ gìn tài sản mẹ để lại.
Cuối cùng, mẹ kế phải ôm quần áo bỏ đi khi đang mang bầu ở tháng thứ 8. Bà trở về căn nhà cấp 4 từng ở trước khi cưới bố tôi, cách đó 16km. Vì không muốn bố con từ mặt nhau nên bố tôi đành chấp nhận để mẹ kế rời đi.
Ngày bà sinh con, tôi và bố thay nhau túc trực trong viện. Anh chị tôi yêu cầu không được để tên bố tôi trong giấy khai sinh của đ.ứa t.rẻ. Họ không biết mẹ kế chẳng cần điều đó. Đối với bà, con cái quan trọng gấp ngàn lần chuyện nhà cửa, đất cát.
Suốt mấy năm qua, bố tôi đi đi về về giữa hai căn nhà. Trên con xe máy cũ, bố chở từng bao gạo, chai nước mắm, mớ rau đem sang cho vợ con. Đầu năm 2024, bố lén lút chuyển một phần t.iền tiết kiệm cho mẹ kế làm của để dành.
Tôi còn biết bố muốn xây cho mẹ kế căn nhà mới rộng rãi hơn nhưng chưa dám làm vì sợ anh chị tôi đến phá đám.
Gần đây, tôi nghe các anh chị nhắc đến chuyện di chúc. Họ sợ bố sẽ chia đất, chia nhà cho con riêng nên muốn bố làm di chúc sớm. Tôi muốn cho bố biết việc này để có phương án đối phó nhưng lại sợ anh chị từ mặt mình.
Từ tận đáy lòng, tôi chỉ mong bố có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc lúc t.uổi già, không bị con cái làm phiền vì chuyện đất cát. Không biết đến bao giờ, anh chị tôi mới thôi làm khổ người bố sinh ra và nuôi mình lớn khôn.
Ngày cưới, tôi quỳ xuống vái lạy mẹ kế trong sự sửng sốt của 800 khách mời
Hành động của tôi bất ngờ quá nên mẹ kế cũng không cản kịp.
Hôm qua là ngày cưới của tôi, cũng là ngày tôi được trực tiếp quỳ xuống, dập đầu cảm tạ công ơn dưỡng dục của mẹ kế, người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời.
Tôi sinh ra được vài tháng thì mẹ bị sốt xuất huyết rồi qua đời. Tôi nghe bố kể lại, trước khi mất, mẹ lo lắng và khuyên ông đừng lấy vợ mới vì sợ tôi chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng. Để bà yên tâm ra đi, bố tôi đành gật đầu, thề rằng không lấy vợ nữa mà sẽ sống vậy nuôi con.
Nhưng đàn ông ngoài 30 t.uổi, sức trai tráng mà lại vụng về nên một mình nuôi con không dễ dàng gì. Năm tôi 2 t.uổi, bố đã dẫn mẹ kế về sống chung sau một lễ cúng gia tiên đơn giản. Bố bảo tôi gọi dì là mẹ, tôi còn nhỏ nên nghe theo. Dì cùng bố làm lụng nuôi nấng, chăm sóc tôi. Sau này, tôi có em trai nhưng cách dì đối xử với tôi vẫn không thay đổi, vẫn ân cần và dịu dàng, tràn đầy tình yêu thương.
Đến t.uổi nổi loạn, tôi không chịu gọi dì là mẹ nữa mà gọi là dì. Dì buồn lắm, nhưng vẫn bảo vệ tôi trước những trận đòn của bố. Có lần, tôi bỏ nhà đi 2 ngày, dì đi tìm, khi tìm thấy tôi thì bật khóc, ôm lấy tôi mà nức nở. Chứng kiến cảnh dì quần ống cao ống thấp, tóc tai, mặt mày bơ phờ vì tìm mình mà tôi sực tỉnh. Sau đó, tôi không quậy nữa mà chăm chỉ học hành.
Ảnh minh họa
Tôi học đại học 4 năm, học thạc sĩ 2 năm đều nhờ t.iền dì chu cấp. Nhờ dì mà tôi có việc làm ổn định, tìm được người đàn ông thật lòng yêu thương mình. Ngày cưới, tôi mặc váy áo cô dâu lộng lẫy, khách mời hơn 800 người bên dưới đều khen ngợi tôi xinh đẹp, sang trọng.
Vừa làm lễ xong, tôi đã quỳ sụp xuống, dập đầu cảm tạ mẹ kế trước sự kinh ngạc của mọi người. Dì cũng bất ngờ nên lúng túng, vừa muốn đỡ tôi dậy lại vừa ngượng ngùng. Tôi cảm ơn vì sự hi sinh, lo toan của dì, xin lỗi vì từng làm dì buồn khổ, phải rơi nước mắt vì mình.
Dì rớm nước mắt, vỗ về tay tôi. Tôi ôm lấy dì, thì thầm gọi "Mẹ". Bố tôi đứng bên cạnh cũng đỏ hoe mắt. Sau bao nhiêu năm áy náy vì lời thề năm xưa với mẹ đẻ tôi, giờ có lẽ, ông đã thanh thản vì ông đã chọn đúng người phụ nữ tốt, yêu thương và chăm sóc tôi thay phần người vợ đã mất. Có mẹ kế trong đời chính là may mắn của tôi.
Được chia đất nhưng mẹ kế từ chối nhận mà đưa ra một nguyện vọng làm chúng tôi bối rối Chúng tôi rất biết ơn những gì mẹ kế đã làm cho gia đình nhưng nguyện vọng của bà khiến anh em tôi khó nghĩ. Khi anh em tôi đang còn đi học thì mẹ mất do mắc bệnh nan y. Bố yêu mẹ nhiều thế, vậy mà bà mất mới được vài tháng ông đòi lấy vợ mới. Chúng tôi tìm mọi...