Sợ nhà chồng bắt phá thai, vợ nói dối đứa con bị khuyết tật rất lành lặn rồi đêm nào cũng hì hục làm “chuyện này” và cái kết bất ngờ lúc đứa con chào đời
Đau đến gần như ngất lịm nhưng chị vẫn cố gắng dồn hết chút sức lực còn lại, rướn người lên xem đứa con bé bỏng của chị. Mắt chị tối sầm lại, mỉm cười rồi ngất lịm…
Nhà chồng chị rất bảo thủ và cổ hủ. Chồng chị tuy yêu thương chị nhưng cũng bị cái nề nếp đó của gia đình nuôi dưỡng từ nhỏ nên ít nhiều cũng nghe theo bố mẹ. Nhưng ở cái làng này, lấy được một người chồng giỏi giang như anh, được gả vào một gia đình có thế có quyền, có điều kiện như gia đình anh thì người ta coi đó là phúc phận tu 7 kiếp mới có được.
Chị cũng nghĩ, chỉ cần chị cố gắng không làm ai phật ý thì chắc chắn cuộc sống của chị sẽ rất êm đềm. Con người rồi ai cũng sẽ phải thay đổi, bố mẹ chồng chị nhìn vào những cố gắng của chị chắc chắn sẽ động lòng, sẽ tin chị là người con dâu tốt. Chị đã tin như vậy và làm theo điều đó.
Đúng, chị rất khéo léo, có thể nói người ngoài nhìn vào sẽ không ai chê bai chị được bất cứ điều gì. Tuy nhiên với nhà chồng chị thì khác. Có thể vì họ yêu cầu quá khắt khe nên việc gì chị làm cũng vẫn bị coi là chưa hoàn hảo, cần sửa chữa, cần cố gắng nhiều.
Mỗi lần bị mẹ chồng nhắc nhở kiểu vặn vẹo, chị đâu dám tỏ thái độ khó chịu, chị chỉ câm lặng cúi đầu nghe. Dù chị biết rằng, mẹ chồng chị chỉ đang cố tình kiếm cớ gây sự với chị thôi. Chị cũng không hiểu vì sao mẹ chồng chị lại như vậy với chị. Hình như mẹ chồng chị rất dị ứng với những lời khen. Cả bố chồng chị cũng vậy.
Lời bác sĩ như sét đánh ngang tai chị. (Ảnh minh họa)
Anh thì không như vậy, nhưng trước mặt bố mẹ, anh vẫn nghiêng về phía họ nhiều hơn, điều này làm chị ít nhiều tủi thân lắm. Nhưng chị hiểu, sống trong một gia đình thế này, đó là điều chị cần phải chấp nhận. Mẹ chị cũng đã nói, phụ nữ sinh ra, muốn hạnh phúc thì chịu đựng cũng là một laoij bản năng.
Chị mang thai, thái độ của mọi người trong nhà với chị cũng khác. Bố mẹ chồng đối với chị cũng dễ thở hơn. Chị tin rằng đứa con này đã mang lại may mắn cho chị. Chị hy vọng, cuộc sống sau này sẽ dễ thở hơn. Ai ngờ được…
Video đang HOT
- Đứa trẻ bị dị tật. Chị có thể kiểm tra thêm vào lần nữa. Nhưng tôi khuyên chị nên bỏ đứa con này đi. Sinh ra, không chỉ chị khổ mà nó cũng khổ nữa.
Lời bác sĩ như sét đánh ngang tai chị. Không, chị không tin vào điều mà vị bác sĩ này vừa nói đâu. Dị tật thế nào được cơ chứ, chị có thể cảm nhận được con chị rất khỏe mạnh cơ mà. Chị không trở về nhà ngay sau đó. Chị tìm một nơi yên tĩnh và ngồi đó khóc rất lâu.
Đưa tay sờ xuống bụng, chị thương con, thương mình, sao số kiếp lại trêu ngươi chị như vậy. Gia đình chồng chị mà biết chuyện, chắc chắn sẽ buộc chị phải bỏ đứa con này, với tính cách của họ, chị tin chắc họ sẽ làm như vậy. Nhưng chị thương con, dù nó có làm một cục thịt đi chăng nữa thì nó cũng là con của chị, là máu mủ của chị. Chị quyết rồi, chị sẽ sinh nó ra, dù cho có thế nào, chị cũng không phá thai đâu.
- Đứa trẻ là con trai và rất khỏe mạnh cả nhà ạ!
Đau đến gần như ngất lịm nhưng chị vẫn cố gắng dồn hết chút sức lực còn lại, rướn người lên xem đứa con bé bỏng của chị. (Ảnh minh họa)
Chị nói câu ấy ra mà cổ họng đắng nghẹn. Bố mẹ chồng chị không nói gì, chỉ kêu chị nghỉ ngơi nhiều hơn. Anh thì ôm chặt lấy chị, cảm ơn chị đã giúp anh hoàn thành trách nhiệm. Đêm đó, chị không ngủ được vì nghĩ đến ngày con chào đời, chị lại sợ. Chị lên phòng thờ thắp hương, chị cầu xin tổ tiên, cầu xin trời phật phù hộ cho đứa con bé bỏng của chị. Rồi chị rơi nước mắt, chẳng lẽ ở hiền không thể gặp lành hay sao. Và sau đêm đó thì đêm nào chị cũng tụng kinh niệm phật để tâm hồn được thanh thản, thanh thản rồi thì chị sẽ không suy nghĩ quá nhiều về chuyện đứa con không được may mắn của chị nữa.
Dù thế nào, nó cũng là khúc ruột của chị, chị sẽ không bỏ nó và chị sẽ yêu thương, chăm sóc nó đến hết cuộc đời này. Chị cũng năng làm việc thiện hơn, tiếng vang xa, bố mẹ chồng chị đã bắt đầu khen chị, chị vui lắm. Nhưng càng vui, chị lại càng sợ…
Đủ 9 tháng 10 ngày…
Đau đến gần như ngất lịm nhưng chị vẫn cố gắng dồn hết chút sức lực còn lại, rướn người lên xem đứa con bé bỏng của chị. Mắt chị tối sầm lại, mỉm cười rồi ngất lịm…
Chị tỉnh lại, bên cạnh chị, cậu con trai bé bỏng đang say giấc và rất lành lặn, khỏe manh. Là vị bác sĩ đó đã sai sót hay do quy luật cuộc đời “ở hiền gặp lành” đây. Tình yêu thương, lòng nhân ái, có lẽ đã giúp chị có sức mạnh, dũng khí và mang lại cho mẹ con chị điều kì diệu này chăng.
Trò đùa tai quái suýt phá vỡ hạnh phúc của cô em vợ
Sau khi bị bố mẹ vợ chửi mắng xối xả và Ngân khăng khăng đòi ly hôn thì Mẫn mới thú nhận...
Ảnh minh họa
Bình đang ngủ ngon lành thì điện thoại đổ chuông. Anh mò mẫm lần tìm điện thoại và thấy màn hình hiển thị tên Mẫn - em vợ gọi đến. Quá mệt mỏi sau ngày dài tiếp chuyện với đối tác, Bình tự cho phép mình nghỉ ngơi mà không cần quan tâm điều gì quấy nhiễu giấc ngủ của anh. Tuy nhiên cuộc gọi nửa đêm của Mẫn chắc hẳn là có nguyên nhân, bởi anh đã cố lờ tịt nhưng điện thoại vẫn cứ reo liên hồi. Cảm thấy cô em vợ quá phiền phức thế là Bình đàng phải nghe máy.
Đầu dây bên kia là tiếng Mẫn khóc nức nở: "Em không muốn sống nữa, em muốn nhảy lầu". Giọng nói nghèn nghẹn của Mẫn truyền vào tai nghe thật nhức nhối khiến Bình tỉnh cả ngủ, anh hỏi bằng giọng thiếu kiên nhẫn: "Lại chuyện gì nữa vậy? Đang yên đang lành nhảy lầu làm gì?". Mẫn khóc ré lên: "Xem giọng điệu của anh kìa, em sẽ mách chị Ngân cho xem, sao anh không quan tâm đến em vợ hả?".
Ảnh minh họa
Cảm thấy mắng anh rể chưa đủ, Mẫn chốt hạ một câu như sấm sét giữa trời quang: "Em có thai rồi, anh dẫn em đi phá thai nhé". Đầu óc của Bình đột nhiên trống rỗng, em vợ có thai nhưng muốn anh rể dẫn đi phá thai, logic kiểu gì vậy?
Bình thở dài não nề, nhắc tới cô em vợ này khiến Bình phát chán. Mẫn là cô gái da trắng, mặt xinh nhưng không thuộc dạng chung tình, dễ bảo. Nếu đặt vợ và em vợ so sánh với nhau, quả nhiên là khác một trời một vực. Mẫn thay bạn trai như thay áo, còn ngủ lang chạ với nhiều gã đàn ông khác. Bố mẹ, chị gái và anh rể đã hết lời khuyên can nhưng Mẫn vẫn chứng nào tật nấy. Mẫn khóc thút thít: "Chuyện này em không muốn bố mẹ và chị gái biết, anh cố thu xếp thời gian dẫn em đi nhá". Bình suy nghĩ một lát rồi bảo: "Em suy nghĩ kĩ chưa? Phá thai đâu phải chuyện đùa, bây giờ anh đang đi công tác. Ngày mai mới về đến nơi, lúc đó nói sau nhé".
Sáng hôm sau, Bình về đến nhà đã thấy Mẫn ngồi chễm chệ trên ghế sofa, cô cười tít mắt bảo: "Anh rể về rồi, có mua quà cho em không?". Nhìn bộ dạng tươi không cần tưới của Mẫn, Bình thấy choáng, đây đâu phải là bộ dạng thê lương của gái chuẩn bị đi phá thai, anh liếc nhìn Mẫn và hỏi: "Nếu muốn giấu bố mẹ thì ít nhất cũng nên nói cho chị gái của em biết, anh là đàn ông con trai, không tiện dẫn em đi phá thai".
Mẫn lại gần anh rể, vừa đi cô vừa uốn éo khiến Bình nổi hết cả da gà, cô lại gần quấn chặt lấy cánh tay anh rồi bảo: "Chị em mà biết chuyện này thì sẽ đau lòng lắm, anh giúp em đi". Mẫn vừa nói xong thì Ngân vừa bước xuống, cô cảm nhận sự lúng túng của em gái và chồng. Kể từ ngày hôm ấy, Ngân luôn bắt gặp em gái và chồng thậm thụt nói chuyện to nhỏ với nhau. Ngân không biết đó là chuyện gì nhưng chắc chắn cả hai đang giấu cô một chuyện rất quan trọng.
Sau một thời gian khuyên nhủ tốn nước miếng nhưng không thể lay chuyển ý định phá thai của Mẫn, Bình đàng đưa Mẫn đến bệnh viện tư để phá thai. Khi cả hai vừa bước vào bệnh viện thì anh thấy rõ gương mặt tái mét của vợ, Ngân lắp bắp: "Cái thai trong bụng em ấy là của anh sao? Sao hai người lén lút dẫn nhau đi phá thai hả?".
Bình biết vợ đã hiểu lầm: "Em nói vớ vẩn gì vậy? Em vợ nhờ vả nên anh mới...". Bình chưa kịp nói hết câu thì đã bị Ngân tát một cái cháy má, giọng cô đau đớn: "Nếu Mẫn không nhắn tin là anh ép nó đi phá thai thì đến giờ tôi vẫn ngu dại không biết gì, tại sao anh dám làm chuyện này với em vợ hả?"
Đầu óc Bình choáng váng, anh nhìn sang Mẫn với ánh mắt khó tin, anh thấy rõ là em vợ đang khóc lóc như kẻ bị hại: "Cái thai trong bụng chắc chắn là con của anh rể, em sẽ giữ nó". Bình chết điếng vì những lời dối trá của cô em vợ, anh gầm gừ: "Nếu muốn sự thật phơi bày thì xét nghiệm ADN với anh". Mẫn dường như đã dự liệu trước trường hợp này, cô khóc thảm thiết: "Tại sao anh không tin nó là con của anh?".
Sau khi bị bố mẹ vợ chửi mắng xối xả và Ngân khăng khăng đòi ly hôn, Bình hiểu rằng nếu anh không làm rõ chuyện này thì có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch vết nhơ. Thế nhưng, tình ngay lý gian anh không có đường thoát.
Nhưng khi cuộc hôn nhân của Ngân và Bình gần như đến mức không thể cứu vãn thì cô em vợ mới thay đổi và xác nhận đây là trò đùa. Trong lúc rối trí không biết làm thế nào Mẫn đành mượn tạm anh rể làm đòn chịu trận. Còn cô đã tỉnh rồi nên sẽ thú nhận mình làm mình chịu. Bình cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ cho dù đã thoát khỏi tội danh làm em vợ có thai. Điều Bình mong muốn bây giờ là em vợ có thể mạnh mẽ để bắt đầu một cuộc sống mới và không lầm lạc bước vào vết xe đổ để nuôi dạy đứa trẻ nên người.
Theo Afamily
Không vừa miệng, 'chồng hờ' hất cả mâm cơm lên người tôi Ở với anh ngoài việc phải phục tùng, răm rắp theo những mệnh lệnh của anh, chưa một lần tôi được hàn huyên, tâm sự theo đúng nghĩa vợ chồng. Người ta thường bảo: "Vô duyên lấy phải chồng già/ Ăn cơm bỏ sạn, ăn gà rút xương". Câu nói ám chỉ việc lấy được người chồng nhiều tuổi hơn mình sẽ được...