Sợ người rồi sẽ lại là thoáng qua đời em…
Ngày mà em biết được anh đã có một người con gái khác, em đã thề sẽ không bao giờ làm phiền anh. Xóa Facebook anh, xóa Zalo, xóa số điện thoại, xóa mọi hình ảnh, mọi câu nói em hằng ghi nhớ… Em không cho phép mình nhắc đến cái tên anh, không cho mọi người nói đến anh và cô ta, không cho phép chính mình nhắc đến, không cho phép chính mình tìm hiểu về anh… Vâng, em làm được, em đã làm được
Đôi khi em muốn hỏi rằng: “Anh giờ sống có ổn không”. Nhưng tất cả đều giữ lại sau lời thề mà em đã nói…
Ngày mà em biết được anh đã có một người con gái khác, em đã thề sẽ không bao giờ làm phiền anh. Xóa Facebook anh, xóa Zalo, xóa số điện thoại, xóa mọi hình ảnh, mọi câu nói em hằng ghi nhớ… Em không cho phép mình nhắc đến cái tên anh, không cho mọi người nói đến anh và cô ta, không cho phép chính mình nhắc đến, không cho phép chính mình tìm hiểu về anh… Vâng, em làm được, em đã làm được…
Nhưng rồi thì sao, em cố tìm kiếm những thứ khác làm em quan tâm hơn, làm em vui hơn; em cố đẹp cố xinh, cố cười nói, cố tỏ ra hạnh phúc hơn; em cố làm mình bận rộn hơn, cố tỏ ra mạnh mẽ hơn…
Cố gắng để quên một kẻ phụ bạc, em tự cười giễu chính mình: A, mày đã yêu một kẻ không xứng đáng suốt thời gian qua, mày thật ngu ngốc…
Tình yêu nào mà không dại khờ, mà không ngu ngốc.
Em, yêu anh ở cái độ tuổi 24, cái tuổi mà em đã trải qua nhiều thứ và ngỡ mình đã trưởng thành lắm rồi. Yêu anh ở cái thời điểm mà em có tất cả mọi thứ trong tay, yêu anh và tin mọi điều anh nói, mơ tưởng cả về gia đình nhỏ, em cho rằng hạnh phúc đã trong tay mình rồi… Để rồi, một ngày, bỗng nhiên mọi thứ thay đổi, đột ngột, em bàng hoàng… Đã bao lần em giật mình tỉnh giấc và tự hỏi có phải em đang mơ… Bao lần em hỏi chính mình rằng em sai hay anh sai, hay là kẻ thứ ba sai… Đã bao lần rớt nước mắt, bao lần gục ngã…
Rồi đến một ngày, cơ duyên nào trên đời khiến em gặp một người nọ. Chẳng phải chàng hoàng tử như trong những câu chuyện mà em đã đọc nhưng lại khiến em dần quên anh đi nhanh chóng, nhanh như cái ngày anh hoàn toàn quên em…
Em, đã cười nhiều hơn, bận rộn hơn. Còn làm những việc ngốc xít và thấy mình như trở lại cái tuổi đôi mươi vậy. Và, giấc ngủ em đã thôi những cơn mộng mị mà nhân vật chính cứ mãi là anh…
Em tự cho mình cái quyền được mê đắm vào thứ tình cảm ấy. Cũng không lí giải được chính mình sao lại buông bỏ nhanh đến thế. Nhưng em cũng sợ, sợ làm tổn thương người khác. Lại sợ chính mình tổn thương thêm lần nữa. Em sợ là sai, em sợ vội vàng, sợ người ta rồi sẽ lại là thoáng qua đời em… Sợ, em cứ sợ những thứ vô hình. Và sợ khi thấy bản thân đã thay đổi nhanh đến chính em cũng không ngờ…
Em tự hỏi: Như vậy là sao, tình cảm này là sao, con người mình là sao? Luôn cho mình là nhất kiến chung tình, em đã từng nghĩ có lẽ phải rất lâu mới quên được. Rồi em trách người, trách đời…
Khi chia tay, anh vội vàng yêu một người mới, em cho rằng anh không yêu em, anh lừa dối, anh phản bội em thì anh thực sự là kẻ xấu. Đến giờ em mới hiểu, hết rồi đơn giản là hết rồi. Anh hết yêu em không có nghĩa là anh không được quyền yêu một người khác.
Video đang HOT
Và ngày hôm nay, khi mọi thứ lắng lại, nhìn hạnh phúc em đang có. Em đâm ra trách cả mình. Trách chính mình cũng đã nhanh chóng quên đi, chính mình đã hạnh phúc như vậy ấy, thì em lấy quyền gì mà không cho phép anh hạnh phúc. Và em tự hỏi, giờ anh sống có tốt không…
Anh, một người đã từng đi qua đời em, cho em nhiều kỉ niệm, nhiều hạnh phúc và sự trưởng thành. Dù có nhiều đau đớn nhưng đều là những hồi ức không thể quên trong cuộc đời cả em và anh. Vâng, em chấp nhận sự thật và thôi oán trách, chấp nhận đối diện là cho người khác một cơ hội, cho chính mình một cơ hội. Cũng là cho anh cơ hội được sống tốt hơn, được hạnh phúc hơn.
Vậy nên, ta hãy cứ hạnh phúc theo cách riêng của mình, anh nhé…
Theo Tamsubuon
Cô gái lạ đi xe máy của chồng mua thuốc tránh thai
Tôi tự hỏi chẳng lẽ nhân viên quán bia bây giờ vô tư thế? Có thể tự tiện mượn xe khách đi mua thuốc tránh thai?
Tôi 28 tuổi, chồng tôi 30, cả hai từng là bạn hồi đại học, ra trường mới yêu nhau và kết hôn sau gần 4 năm tìm hiểu yêu đương nên khá hiểu tính cách nhau.
Chồng tôi là người chu đáo, cẩn thận, kiên trì, tôi chưa từng thấy anh nóng giận hay quát tháo ai cả. Trong khi tôi thì lại hướng ngoại và khá nóng tính.
Ngay từ khi yêu nhau, tôi đã nói với anh rằng tôi là đứa nhỏ mọn, không chấp nhận người yêu hay bạn đời có chút dối trá phản bội nào. Chung thủy thì ở, không chung thủy thì chia tay, chứ đừng bao giờ lừa lọc rồi làm tổn thương người kia.
Chồng tôi không phải người thích chơi bời, anh rất nghiêm túc nên cũng đồng ý. Vì thế mà chúng tôi mới kết hôn và sống với nhau hết lòng như hiện nay.
Tôi rất yêu gia đình nhỏ của mình, lúc nào cũng nghĩ cách vun vén làm sao để chồng được vui và hạnh phúc. Tính anh không thích thổ lộ ra bên ngoài nhưng mỗi khi anh buồn vui, tôi đều biết.
Hiện giờ, tôi lại đang mang bầu được 3 tháng, vì thế mà tôi càng muốn chiều chồng hơn.
Ảnh minh họa
Vậy nhưng, chuyện xảy ra cách đây 1 tuần đã khiến tôi mất hết niềm tin vào chồng và cảm thấy bản thân đang rơi vào bế tắc.
Hôm đó chồng tôi đi uống với bạn ở quán bia gần công ty, đây là việc rất hiếm khi thấy, vì anh là người ít giao thiệp bạn bè, càng không nhậu nhẹt gì. Nhưng lần đầu anh đi, lại đi tới hơn 6 tiếng khiến tôi ở nhà rất sốt ruột.
Gọi điện cho chồng thì cuộc đầu anh nghe, các cuộc sau thì thấy báo tắt máy khiến tôi càng hoảng hốt lo lắng. Nhưng đi tìm thì cũng không biết tìm chồng ở đâu. Tôi chỉ biết ngồi nhìn đồng hồ, chờ mong anh về.
12h đêm chồng tôi cũng về tới nhà. Anh có vẻ rất say vì anh đi xe taxi về, xe máy bỏ lại quán bia. Tôi cũng mừng là anh biết lo cho tính mạng nên không hề nghi ngờ gì.
Tôi giúp anh thay quần áo nhưng anh bảo tôi cứ đi ngủ trước, anh nằm lúc nào tỉnh anh thay quần áo, tắm rửa sau. Vì tôi đang mang thai nên anh không muốn tôi ngửi thấy mùi bia rượu trên người nên anh đi sang phòng khách ngủ.
Đó là lần đầu tiên trong 2 năm kết hôn, chúng tôi ngủ riêng. Cả đêm tôi trằn trọc, chốc chốc lại dậy đi sang phòng khách nhìn xem anh ngủ có ngon không? Có khát nước hay nóng không? Thấy anh ngủ say tôi mới yên tâm về giường.
Sáng hôm sau, khi tôi dậy thì thấy anh đang ngồi ở bàn ăn, đã tắm rửa sạch sẽ nhưng mặt anh thì trắng bệch và mệt mỏi.
Anh không kể một chút gì về chuyện tối qua, chỉ giúp tôi lấy bữa sáng rồi chào tôi 1 câu và đi làm. Tôi không nghĩ ngợi gì, ăn xong cũng tự đi làm.
Vì chỗ tôi làm gần nhà nên tôi thường đi bộ. Đang đi trên đường thì nhìn thấy chiếc xe máy của chồng tôi dừng trước cửa hiệu thuốc. Tôi tưởng anh đã đi lấy được xe về nên lại gần định hỏi xem anh mua thuốc gì.
Nhưng bên trong hiệu thuốc chỉ có cô gái tóc nhuộm vàng, mặc áo hai dây, quần sooc đang hỏi mua thuốc tránh thai. Nhìn thái độ của cô gái đó thì có vẻ đã rất quen với việc uống loại thuốc này rồi.
Tính tiền xong, cô ta đi xuống, lái xe của chồng tôi rời đi. Chỉ còn lại tôi đứng bàng hoàng vì không hiểu gì.
Ngày hôm đó, tôi không tập trung làm việc, thỉnh thoảng lại gọi điện cho chồng nhưng không biết hỏi anh như thế nào về việc kia, đành lôi cái xe ra làm cớ. Lần đầu tôi hỏi anh lấy được xe chưa?
Anh bảo chưa đi lấy. Lần thứ hai tôi hỏi, anh bảo lát nữa đi. Lần thứ ba thì anh bảo đã đến nhưng xe hỏng nên đã mang đi sửa.
Chiều hôm đó, anh trở về trên xe taxi, anh giải thích rằng xe bị hỏng nặng quá nên anh bán luôn cho người sửa xe rồi, ngày mai anh sẽ đi mua chiếc khác.
Khi nói những lời này, anh không hề nhìn tôi. Tôi biết anh chột dạ bởi vì anh đang nói dối. Tôi bình tĩnh nói với anh rằng nay tôi nhìn thấy một cô gái đi xe của anh đi mua thuốc tránh thai.
Anh tròn mắt nhìn tôi vẻ thảng thốt rồi nói chắc là tôi nhìn nhầm rồi. Tôi khẳng định không nhìn nhầm và cho anh 5 phút nói tất cả sự thật. Nhưng trong 5 phút ấy anh vẫn chối bay biến, anh thề thốt với tôi rằng anh không hề biết gì.
Hôm qua sau khi uống say, anh đưa chìa khóa xe cho nhân viên bàn, bảo người ta cất xe giúp anh, hôm nay anh qua lấy. Theo như lời anh, cô gái kia có thể là nhân viên của quán, mượn xe anh đi tạm.
Vốn dĩ chồng tôi là người ít nói, lại sống nghiêm túc nên khi chồng thề, tôi đã có phần tin. Tuy nhiên tôi vẫn hoài nghi do việc anh không chỉ gửi xe mà còn gửi luôn chìa khóa lại đó.
Vì thế, tôi bảo anh dắt tôi đến quán bia anh đã uống, tôi vẫn nhớ mặt cô gái đó, có phải nhân viên của quán hay không là tôi biết liền.
Nhưng khi chúng tôi đến thì không nhìn thấy cô gái đó, hỏi nhân viên của quán thì được biết một số người nay không có ca nên không đến.
Tôi đành ngậm ngùi ra về mà lòng luôn tự hỏi: Chẳng lẽ nhân viên của quán bia bây giờ vô tư đến thế?
Có thể tự tiện mượn xe của khách đi như không có gì xảy ra? Hay người đó có mập mờ gì với chồng tôi nên anh đã cho cô ta chiếc xe?
Tôi lại đòi đến cửa hàng anh sửa xe, anh bảo trời tối quá, sáng hôm sau sẽ đưa tôi đi.
Nhưng đêm hôm ấy, anh gọi điện cho ai đó rồi quay vào bảo với tôi rằng chiếc xe cổ của anh có người mua giá hời nên cửa hàng gọi điện hỏi anh có bán không. Và anh đã đồng ý để cửa hàng bán sửa xe bán cho vị khách kia rồi.
Chẳng lẽ mọi chuyện trùng hợp như thế? Tôi cảm thấy mình đã có bằng chứng nhưng lại muốn tin lời chồng nói. Dù cô gái đó đúng là nhân viên của quán bia thì chồng tôi cũng có thể có quan hệ mờ ám nào đó với người ta.
Nhìn thái độ rất thành thật và tủi thân của anh giống như tôi đã nghĩ oan cho anh vậy. Nhưng nếu tin lời chồng, tôi sợ mình đang bị cắm sừng mà không biết...
Theo Tinngan
Qua đêm nay tôi với anh không còn nợ nhau nữa, đừng làm phiền tôi Phượng nhẹ nhàng mặc áo quần lại rồi châm điếu thuốc ra phía cửa sổ hút. Trước lúc rời đi cô nói với Trường trong nỗi đau đớn, trong khói thuốc tàn "Qua đêm nay tôi với anh không còn nợ nhau nữa, đừng làm phiền tôi". Phượng nhẹ nhàng mặc áo quần lại rồi châm điếu thuốc ra phía cửa sổ hút....