Sợ một ngày không còn được đi bằng chính đôi chân của mình
Tôi không nói cho anh cũng như những người yêu thương biết về căn bệnh quái ác của mình. Chẳng có gì đau khổ hơn khi hàng ngày cười nói, làm đủ trò cho mọi người vui rồi hàng đêm lại khóc, thấp thỏm lo âu, sợ mất đi đôi chân.
Ảnh minh họa
Tôi 20 tuổi, mang trong người nhiều ước mơ hoài bão, anh không phải tình đầu nhưng quan trọng hơn bất cứ thứ gì tôi đang có trừ gia đình mình. Tuy tôi chưa già dặn về tuổi đời nhưng nói thật sóng gió và những biến cố trong cuộc sống tôi trải qua còn nhiều hơn cả số tuổi nữa. Khi người ta đuối sức và không muốn tin vào bất cứ thứ gì anh đã đến, cho tôi niềm tin và hy vọng để bước tiếp. Yêu anh con người tôi tràn đầy sức sống và tự tin.
Càng hạnh phúc bên anh, tôi lại càng sợ thời gian sẽ mang đi tất cả những gì đang có. Tôi ích kỷ không nói cho anh cũng như những người yêu thương biết về căn bệnh quái ác của mình. Thật sự chẳng có gì đau khổ hơn khi hàng ngày cười cười nói nói, làm đủ trò cho mọi người vui rồi hàng đêm lại khóc, thấp thỏm lo âu, mong thời gian đừng quá ngắn, đừng lấy đi đôi chân của tôi.
Video đang HOT
Còn hai tháng nữa là sinh nhật anh, tôi đang cố gắng để có thể cùng anh trải qua một năm sinh nhật đầy ý nghĩa. Viết những dòng tâm sự này tôi càng thấy sợ, sợ ngày không còn được đi bằng chính đôi chân của mình sẽ đến gần hơn, sợ nước mắt của mẹ, sợ nhìn vẻ mặt đau khổ của anh và sợ rồi đây tôi có đủ dũng khí để sống tiếp, để cống hiến cho cuộc sống này. Hay tôi sẽ buông xuôi mọi thứ?
Theo VNE
Tuổi hai mươi của mẹ
Vậy là con gái đã chính thức rời vòng tay mẹ để đi học xa nhà, mẹ lo lắng y như ngày đầu đưa con đi nhà trẻ, con khóc mẹ khóc. Con đã lớn hơn xưa rất nhiều. Mẹ biết sớm muộn cũng có ngày con rời vòng tay mẹ bay xa.
Mẹ mong con sẽ sáng suốt để đón nhận những luồng kiến thức cả cũ lẫn mới. Hi vọng dần dà con sẽ hiểu, có những sai lầm không phải để dằn vặt suốt đời, mà là để biến nó trở thành kinh nghiệm sống. Và có bị ngã rồi tự mình đứng lên vững vàng hơn, thì con mới có thể trưởng thành được.
Nhớ ngày xưa mẹ mười chín tuổi, cũng sống xa bố mẹ, trong khi các bạn mượt mà, xinh xắn thì mẹ vẫn gầy đen. Mẹ vừa học vừa làm, do may mắn tìm được công việc bán hàng, để trang trải một phần chi phí học hành. Suốt ngày đi làm thêm, mẹ chẳng còn thời gian nào mà chăm sóc, làm đẹp. Học cách nhà chưa đầy trăm cây số nhưng một năm mẹ chỉ có thể về với ông bà ngoại con đúng hai lần. Thi thoảng bà đáp tàu xuống thăm và tiếp tế cho mẹ. Tuy ở xa nhưng mẹ thường viết thư và luôn nghĩ về bố mẹ, gia đình.
Từ đó đến nay mẹ không có nhiều điều để phải ân hận, tuy nhiên chỉ là tiếc nuối cho một thời tuổi trẻ đã qua, mà mình chưa làm được nhiều thứ có ý nghĩa. Tiếc vì mình đi chưa được nhiều nơi, vì cứ mải mê cặm cụi tìm kế sinh nhai, cuộc sống ấy khiến mẹ chưa thể làm bất cứ gì mình thích.
Song nó cũng mang đến cho mẹ những suy nghĩ tích cực và thú vị. Mẹ thương ông bà hơn, thấu hiểu cho những khó khăn họ đang trải qua. Ai cũng muốn mang đến cho con mình cuộc sống đầy đủ tuy nhiên, không phải ai cũng làm được. Đương nhiên mẹ không bao giờ muốn con cũng phải bon chen từ sớm, nhưng biết được giá trị, công sức lao động cũng là một trải nghiệm hết sức táo bạo và đáng giá con ạ.
Mỗi khi gặp khó khăn mẹ lại nhớ đến những ngày chạy ngược chạy xuôi và vô cùng biết ơn vì nhờ nó mẹ có thêm kinh nghiệm về giao tiếp, về tính toán mà các bạn cùng lớp hiếm người có được. Để rồi ra trường mẹ nhanh chóng tìm được công việc tốt, đúng chuyên môn.
Mới đầu trong khi đồng nghiệp cứ ỉ eo chê lương thấp, mẹ chỉ im lặng, vì cảm thấy đã đóng góp được gì nhiều đâu. Có việc làm để tích lũy thêm kinh nghiệm là tốt rồi, mọi người sống được thì không có lý gì mà mình lại không. Hai nữa trân trọng những gì mình đang có, thì sẽ kiếm được nhiều hơn. Còn nếu chỉ tập trung vào cái không có, sẽ chẳng bao giờ có đủ.
Nhìn con mẹ lại thầm ước được trở lại cái tuổi tươi đẹp ấy, để có thêm thời gian đi nhiều nơi, để tầm mắt được mở rộng, thế giới cũng ít nhiều nhỏ bé phía sau lưng mình, để dặn mình nói ít đi và làm những gì mình muốn vì tuổi trẻ không bao giờ trở lại. Để thử làm một công việc yêu thích bằng niềm đam mê...
Con hãy học tập cho tốt, chịu khó đọc sách, tạo dựng cho mình những kỹ năng cần thiết. Nên biết cho đi để có thể nhận về, năng đi giao lưu, kết nhiều bạn mới và đừng quên những người bạn cũ, bởi họ đều là những cuốn sách giá trị khiến cuộc sống của con thêm phong phú, sự hiểu biết, cách nhìn nhận, đánh giá con người từ đó cũng sâu sắc hơn.
Bên cạnh việc hưởng thụ thành quả, con đừng quên tích lũy không chỉ tri thức mà cả tiền bạc, để bất cứ khi nào có cơ hội sẽ đi khám phá những nơi mình chưa đến.
Nên làm việc chăm chỉ hơn nữa để thỏa mãn nhu cầu của mình, tạo tiền đề vững chắc cho mai sau, và hãy gắng tự tách dần sự bao bọc của bố mẹ.
Có thể những bài học, quan điểm của mẹ chưa hẳn là đúng hết, nhưng mẹ đã luôn cảm thấy cuộc sống khá ổn. Và nếu có chuyện không như ý mẹ sẽ không nản, mà chỉ tìm cách cân bằng lại, tìm cách sửa chữa và tự động viên rằng, mình đã cố hết sức.
Theo VNE
Ba đời vợ Chú về sông Hồng trông vườn thuê cũng được gần ba năm. Ba năm sống trên bãi giữa, biết bao nắng mưa bão táp đã vượt qua, ngẫm lại cuộc đời mình trải qua nhiều hỉ nộ ái ố để giờ đây trong giá rét còn lại một mình nằm co ro, nước mắt chú ứa thành từng giọt. Chú từng là chủ...