Sợ mình vừa lo kinh tế, vừa phải chữa hiếm muộn khi cưới anh
Tôi muốn trả lễ nhưng sợ ba mẹ mang điều tiếng, buồn rầu, sợ con gái một đời chồng như tôi bị người ta khinh rẻ.
Ở tuổi 26, bạn bè gần như đã ổn định về công việc và gia đình. Lẽ ra tôi cũng là một trong số đó, bản thân có công việc ổn định, nhưng yêu anh ấy tôi đã chờ đợi 4 năm nay mà anh chẳng chịu làm ăn, không có định hướng nghề nghiệp, dần dần tôi mất niềm tin vào những lời hứa của anh. Tôi và anh đã làm đám hỏi hơn một năm, vì tôi mắc bệnh khó sinh con được nên hy vọng tìm được đứa con trước. Rồi tôi cũng mang thai, nhưng vì bệnh đó tôi chẳng thể giữ được đứa bé. Phần tuyệt vọng vì sức khỏe càng ngày càng tệ, phần vì mất niềm tin nơi anh, tôi đã nhiều lần buông bỏ, nhưng anh hết lần này đến lần khác níu kéo.
Chắc niềm tin đã hết, tình cảm tôi dành cho anh không còn như ngày xưa. Anh cứ đi học, mà học gì 7 năm rồi chưa ra trường nhưng cũng không chịu tìm việc làm. Tiếp tục chờ thì không biết đến bao giờ vì tuổi trẻ, vì sức khỏe của tôi và cả niềm tin vào anh. Còn cưới thì sợ anh chẳng lo làm ăn lại khổ cả đời, một mình tôi phải lo kinh tế và cả chạy chữa hiếm muộn. Tôi muốn trả lễ nhưng sợ ba mẹ mang điều tiếng, buồn rầu, sợ con gái một đời chồng như tôi bị người ta khinh rẻ. Rồi liệu một người khó có khả năng sinh con như tôi, lại có một quá khứ như vậy có thể có được một hạnh phúc trọn vẹn không? Tôi mong nhận được lời khuyên từ anh chị và các bạn chứ không phải là lời động viên. Xin chân thành cảm ơn.
Theo Vnexpress
Con dâu vô sinh, mẹ chồng một mực ngăn không cho con trai ly hôn vì lý do bất ngờ
Cầm kết quả khám trên tay, đọc những dòng chữ viết trên đấy mà nước mắt tôi cứ thế tuôn. Lâu nay tôi chỉ nghĩ đơn giản là 2 vợ chồng hiếm muộn chứ không hề nghĩ rằng, mình bị vô sinh.
Chúng tôi kết hôn khi tôi ở tuổi 27, còn chồng thì 31. Nhờ sự giúp đỡ của hai bên gia đình nên sau khi kết hôn, chúng tôi cũng có được căn chung cư trên thành phố để tiện đi lại công việc. Chồng tôi là con một trong gia đình nhưng vì muốn các con phát triển sự nghiệp nên bố mẹ chồng tôi cũng thoải mái không bắt về quê.
Video đang HOT
1 năm đầu, vì chồng tôi đang làm nghiên cứu sinh còn tôi đang phấn đấu lên chức trưởng phòng nên cả hai quyết định giấu gia đình để kế hoạch. Dù rất mong có cháu nhưng 1 năm đó, tôi cũng chưa khi nào phải chịu áp lực từ phía nhà chồng.
Tất cả áp lực chỉ có đến từ gia đình tôi. Mẹ tôi lúc nào gặp cũng một bài ca: "Mày mà không đẻ đi, mai này thằng T. nó đi theo con khác thì lại ngồi đấy ôm cái ghế trưởng phòng mà khóc".
Thời gian trôi qua, chuyện học hành và sự nghiệp của hai vợ chồng cũng phần nào ổn, chúng tôi quyết định "thả" để có con. 1 tháng, 2 tháng rồi tới 1 năm trôi qua, dù tâm lý thoải mái nhưng tôi vẫn chưa có con. Đến lúc này, tôi thực sự thấy vô cùng áp lực.
Họ nói đủ mọi thứ, nào là sao không bầu rồi hẵng cưới, nào là nhỡ 1 trong 2 bị vô sinh thì sao. (Ảnh minh họa)
Hàng xóm rồi anh em họ hàng, ai gặp vợ chồng tôi cũng hỏi về chuyện con cái. Nhiều người còn nói bằng giọng giễu cợt: "Sao tưởng hai vợ chồng còn bận kế hoạch để làm ông nọ bà kia". Chồng tôi khi ấy không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quay đi nhưng tôi biết, trong lòng anh không vui chút nào.
Hơn ai hết, là một người vợ, tôi biết chồng mình phải chịu nhiều áp lực thế nào. Tuy bố mẹ chồng tôi khá dễ chịu, không ai căng thẳng chuyện con cái nhưng họ hàng và bạn bè đã khiến anh áp lực rất nhiều. Họ nói đủ mọi thứ, nào là sao không bầu rồi hẵng cưới, nào là nhỡ 1 trong 2 bị vô sinh thì sao.
Cảm thấy không thể để tình hình kéo dài thêm được lâu, tôi thuyết phục chồng đi khám. Tôi muốn biết rõ tình hình để có thể cùng nhau xác định hướng tiếp theo. Tôi không muốn vì chuyện này mà vợ chồng thỉnh thoảng lại cãi nhau hay nhìn nhau mà mặt nặng mày nhẹ.
Cầm kết quả khám trên tay, đọc những dòng chữ viết trên đấy mà nước mắt tôi cứ thế tuôn. Lâu nay tôi chỉ nghĩ đơn giản là 2 vợ chồng hiếm muộn chứ không hề nghĩ rằng, mình bị vô sinh. Bác sỹ ngồi trước mặt giải thích tình hình bằng thứ ngôn ngữ chuyên ngành mà đầu tôi không thể nghe được chữ nào vì chỉ nghĩ đến chồng.
Tối hôm đó, về nhà chúng tôi không nói với nhau lời nào. Hôm sau tôi đến công ty xin nghỉ một ngày rồi bắt xe về quê với mẹ. Tôi muốn chia sẻ nỗi đau này nhưng lại không biết nói cùng ai.
Nhìn thấy tôi xuất hiện ở cửa nhà, bố mẹ tôi bất ngờ lắm. Sau khi nghe được câu chuyện của tôi, mẹ chỉ im lặng hồi lâu rồi nói: "Nếu hai con còn thương nhau thì có thể xin con nuôi, còn không thì ... mẹ nghĩ cho thằng T. một lối đi con ạ. Con là con của mẹ, nhưng nhà người ta chỉ có một mụn con trai. Mẹ sợ ..."
Những điều mẹ nói đúng là những điều quanh quẩn trong đầu tôi từ khi cầm tờ kết quả trên tay. Dù rất yêu chồng và tôi biết, anh cũng rất yêu tôi. Thế nhưng, ai sẽ chắc được rằng, trong vài năm nữa, chúng tôi có thể sống vui vẻ hạnh phúc với nhau khi chẳng thể có con?
Con là con của mẹ, nhưng nhà người ta chỉ có một mụn con trai. Mẹ sợ ..." (Ảnh minh họa)
Trở về từ quê ngoại, tối hôm đó tôi đưa cho chồng lá đơn ly hôn đã ký sẵn. Tôi muốn ra đi khi sự việc còn chưa quá đà. Tôi đã dự định sẽ xin chuyển công tác sang chi nhánh bên Nhật. Tôi muốn giữ lại những kỷ niệm đẹp nhất về cuộc hôn nhân này và mở cho anh một lối thoát.
Anh cầm lá đơn mà không nói gì. Tôi biết anh còn thương tôi, nhưng còn trách nhiệm với gia đình nữa, hôn nhân đâu phải chuyện chỉ của hai người. Tôi không trách anh mà chỉ lẳng lặng đi vào phòng đọc sách. Đêm đó, tôi đã ngồi xem lại tất cả những bức hình của hai vợ chồng suốt mấy năm bên nhau.
Vì mãi đến gần sáng tôi mới ngủ được nên không ý thức được chuyện giờ giấc. Không ngờ, đang ngủ thì tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ chồng. Bà chỉ nói rất ngắn, bảo tôi đừng đi đâu mà ở vậy nhà, bà sẽ ra bây giờ. Tôi không hiểu lắm mục đích những câu nói của mẹ chồng nhưng vẫn ở nhà chuẩn bị cơm nước.
Ai ngờ, mẹ chồng tôi đã bắt chuyến xe sớm nhất để ra đây. Vừa bước vào nhà, bà hỏi luôn chồng tôi đâu rồi nắm chặt lấy tay tôi. "Mẹ biết hết chuyện rồi. Con hãy bình tĩnh, mẹ hiểu cảm giác bây giờ của con. Còn thằng T., mẹ sẽ nói chuyện để nó hiểu. Hai đứa con còn thương nhau, đừng vì chuyện này mà thành ly tán".
Nghe câu nói của mẹ chồng, tôi bật khóc tu tu như một đứa trẻ. Tôi không bao giờ nghĩ được, lại có người mẹ chồng vun vén cho con trai khi biết con dâu không thể sinh con. Tới mẹ đẻ tôi còn nghĩ rằng, tôi nên để cho anh một lối thoát.
"Nhưng, con không thể sinh cho anh T. một đứa con, không thể cho bố mẹ một đứa cháu nối dõi tông đường. Con xin lỗi mẹ!".
Thế rồi bà ôm tôi, cả hai mẹ con cùng khóc. Bấy giờ tôi mới biết được một sự thật mà bố mẹ chồng tôi đã cất giấu mấy chục năm nay. Hóa ra, mẹ chồng tôi cũng bị vô sinh và chồng tôi là đứa con hai ông bà đã quyết định xin về nuôi. Mẹ chồng tôi cũng từng muốn ly hôn nhưng bố chồng tôi là người đã ngăn lại.
Dù chưa biết chuyện của hai vợ chồng sẽ đi đến đâu, nhưng nghe được những lời này của mẹ chồng, tôi cảm thấy nhẹ lòng biết nhường nào. Đúng là ông trời không lấy đi của ai hết điều gì. Ông không cho tôi cái may mắn được làm mẹ, nhưng đã cho tôi cái may mắn được gặp anh, được làm con dâu nhà bố mẹ.
Theo Eva
Tôi vừa quyết định chia tay thì bạn gái thông báo có bầu Ba mẹ tôi đã kịch liệt phản đối mối quan hệ này. Bởi tôi là đứa con độc nhất, là niềm hy vọng của cả dòng họ. Không thể lấy một người có hoàn cảnh không tương xứng. Năm nay, tôi 29 tuổi, từ nhỏ đến lớn con đường học hành của tôi khá thuận lợi song chuyện tình duyên lại lận đận....