Sợ khi chồng “hồi xuân”
Thú thật với chị tôi sợ. Tôi vốn sợ quan hệ với chồng, giờ ông ấy như là hồi xuân sao đó.
ảnh minh họa
Chị kính mến!
Tôi là một phụ nữ già nhưng không chịu già, nhất là khi con cái sắm cho dàn vi tính, biết viết mail, có hòm thư riêng và giờ thì nghiện Internet. Khoản này nhất định tôi hơn hẳn chồng vì ông ấy từ khi về hưu đến giờ thì ngoài thể dục sáng, hay ngồi tán gẫu cà phê với đám bạn già rồi mê cờ tướng luôn.
Tôi thích chuyên mục của chị vì thư muôn hình vạn trạng, người tư vấn lại rất thẳng thắn, có hôm chị còn dội nước lạnh nhưng tôi như các cô các cậu ấy thì tôi cũng không lấy làm phiền. Chị chân tình, mà tấm lòng thì cao hơn tất cả.
Tôi biết chị nhiều tuổi hơn tôi nên tâm sinh lý, cũng nhiều trải nghiệm hơn tôi. Thư này tôi không phàn nàn về chuyện con hay cháu, dâu hay rể, mà là những điều khó nói của người phụ nữ độ tuổi xế chiều.
Vợ chồng tôi đều là viên chức Nhà nước, lương tạm đủ và ba đứa con đều chịu học hành, tử tế. Nếu có điều không viên mãn là vì tôi với chồng tính cách quá khác nhau, dù cả hai đều là đồng hương. Chồng lớn hơn tôi 12 tuổi, đi tập kết lúc nhỏ, đi du học, là kỹ sư có thâm niên. Tôi được Nhà nước đưa ra Bắc trong chiến tranh, diện con em cán bộ được biệt đãi. Chúng tôi cưới nhau ở HN, rồi cùng với hai bên gia đình về Nam khá sớm. Cuộc hôn nhân của tôi do ba và các chú mai mối, nếu được chọn, tôi đã không chọn người chồng khô khan này.
Video đang HOT
Nhưng những năm chiến tranh ấy đã không cho tôi lựa chọn nhiều. Tôi cũng là kỹ sư, chồng công tác một nơi, tôi làm việc một nơi. Về Nam, tôi mới sinh con và hai vợ chồng mới bắt đầu cuộc sống chung thực sự. Tôi chưa lúc nào thấy mình hạnh phúc như bạn bè hay sách báo mô tả. Trừ những đứa con, khi nhìn chúng, khi chăm sóc chúng, tôi thấy cuộc đời thôi thế cũng coi như được.
Hai đứa lớn đã tách ra có gia đình và có con nhỏ, riêng đứa út thì mới ra trường, đang chờ việc. Cha già mà con còn chưa có gia đình, cũng là vấn đề tâm lý của chúng tôi. Nhưng từ khi nghỉ hưu đến giờ, loanh quanh với việc nhà, cơm nước, tôi bỗng thấy sợ thời gian đối diện với chồng. Trước kia, hay đi công tác, cả hai đều có công sở để phân tâm, nay chồng rỗi rảnh, không phải lúc nào ông ấy cũng ở chỗ cà phê với cờ tướng.
Thú thật với chị tôi sợ. Tôi vốn sợ quan hệ với chồng, giờ ông ấy như là hồi xuân sao đó. Có một người chị họ tâm sự với tôi là khi chị ấy thấy mình không đáp ứng nổi, đành để mặc cho chồng cặp với một cô thư ký (ông này từng là giám đốc). Chị còn nói, thà đau lòng còn hơn đau cái việc đó, nhiều lần chị phải lén đi bệnh viện để khám.
Làm cách nào để vượt qua những ngày dài này? Chả lẽ xui chồng đi “làm giám đốc” để có “thư ký”? Thật lòng không thể tâm sự với con cái chuyện này. Mong chị thông cảm và chia sẻ.
Chị giữ kín email cho tôi.
Bạn thân mến!
Dù bạn không nói rõ tuổi của bạn, tôi đoán bạn cũng đã kết thúc giai đoạn tiền mãn kinh để bắt đầu giai đoạn già thật sự. Cơ thể người phụ nữ nói chung phải giống nhau nhưng tâm sinh lý có khác nhau. Điều đó tùy thuộc vào cơ địa, tố chất, di truyền, và cả nền tảng văn hóa nữa. Có người không xinh nhưng rất nồng nàn, trẻ dai, tâm hồn mượt mà lai láng. Dĩ nhiên có người trông rất bắt mắt nhưng nhìn lâu thì chán ngay do nông cạn, đơn điệu, tẻ nhạt.
Bạn chắc chắn là một người không khô cứng nên mới bảo nếu không có chiến tranh thì bạn không chấp nhận bị mai mối cho một kỹ sư khô khan như vậy. Có nghĩa là bạn bước vào hôn nhân không tình yêu, cả đời bạn chờ đợi mơ hồ một nửa của mình ở đâu đó vĩnh viễn không bao giờ gặp. Hay nói đơn giản hơn, bạn không yêu như cái cây bị đặt vào chậu và sự bó buộc làm bạn khô hạn, khô cằn luôn.
Tôi hình dung được khi bạn bảo chưa bao giờ hạnh phúc thật sự và sợ gần chồng. Có một sự sai lầm nào đó từ ông chồng cứng nhắc của ông ấy mà bạn không thiết tha đời sống ái ân. Tôi hiểu bạn đã trốn trong công sự công việc cơ quan, giờ thì bạn bị đặt vào cái bếp, phòng khách và phòng ngủ của nhà mình, 24/24, bạn lại đã già, đã héo, đã tàn (một cái cây chưa bao giờ bùng nở). Chồng thì vẫn “sắt thép” như xưa, có thể lại đang hồi xuân trước khi mãn dục.
Không có gì cứu vãn được tuổi già khi hai con người không có chất keo. Ai đó nói rằng hai người già giống như đang loay hoay trên con tàu mục nát sắp chìm, không khéo thì chìm sớm, chìm ngay. Nhiều người vợ dạt dào ở tuổi bạn vì yêu chồng, vì tình yêu xưa trỗi dậy trong không gian không bị con cái làm phiền. Có người chiều chồng dùng đủ thứ thuốc để “bôi trơn” tuổi già khó khăn của mình. Nhưng bạn vốn sợ và đang rất sợ thì chỉ còn cách là nói thẳng với chồng và ngủ riêng. Không chung được thì riêng vậy. Rồi ông chồng của bạn sẽ mãn, sẽ đứng lại và sẽ thực sự hết đát. Thế là quân bình nhau, cả hai ta đều đáng bị “thanh lý”, chỉ còn con và cháu là niềm vui chung.
Ai cũng sẽ có lúc khó khăn giường chiếu, không riêng bạn, đừng lo.
Theo VNE
Em phải làm sao khi nhớ anh?
Sau một buổi tối đi chơi cùng bạn bè và em trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vô cùng. Em nhớ anh!
Thời gian gần đây trời cứ mưa suốt, buổi sáng ngủ dậy chỉ nghe tiếng mưa vậy mà hôm nay em nghe tiếng cuộc sống ngoài kia náo nhiệt lắm, trời xanh và nắng nhẹ nhưng lòng em rượi buồn. Đã lâu rồi em không có một ngày vui, đêm qua đi chơi với bạn bè em đã tưởng mình vui lắm, nhẹ nhàng lắm... em uống một chút, nhưng không, thứ nước uống đó trong tiếng nhạc ồn ào chỉ chỉ như một liều thuốc gây ảo giác, khiến em nhớ anh hơn, và làm chính bản thân mình tổn thương thêm anh ạ.
Đã lâu rồi em không biết chia sẻ chuyện của mình cùng ai, từ ngày anh đi, những người bạn thân của em đã không còn muốn nghe em nhắc về anh nữa. Em chịu đựng một mình tất cả, lúc nhớ anh em viết vào điện thoại, vào máy tính, vào sổ tay... tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em vẫn còn vương vấn hình ảnh của anh nhiều lắm. 2 năm qua cứ đều đặn như vậy, để em có thể vượt qua nỗi nhớ anh hàng ngày...
Em đã cố quên anh bằng tất cả sự cố gắng của mình, từ việc lao vào công việc từ sáng tới tối, thậm chí chuyển công ty và sau đó là chuyển tới một thành phố khác để bắt đầu công việc lại từ đầu. Nhưng em thất bại với chính mình anh ạ, nên em không cố nữa, cứ để nó mặc nhiên như vậy thôi.
Em nhớ rõ lắm, ngày chúng mình còn yêu nhau, đi đâu anh cũng dẫn em theo cùng, anh luôn tự hào khi ai đó hỏi về em và luôn nhắc đến em trong niềm hạnh phúc. Anh có nhớ ngày em mua cho anh cái áo mới không? Anh mặc ra sân bay và bạn anh chọc em rằng cẩn thận mất anh đó, hôm nay anh mặc đồ đẹp ai cũng nhìn cả. Rồi cũng ngày hôm đó anh đứng đó kể với đồng nghiệp về dự định đám cưới của chúng mình, anh nhắn tin cho em là anh hạnh phúc lắm khi nói về điều đó.
Những ngày anh đến công ty em làm việc, phải nhìn trước ngó sau chờ mọi người không để ý anh mới vội vàng nói nhớ em, và hai đứa mình cười thật hạnh phúc, thậm chí làm việc với nhau mà chỉ lén nhìn vì bạn bè em mà thấy là xúm vào chọc em không chống đỡ nổi. Rồi những khi anh đi làm về tiện ghé đón em, hai đứa ngồi sau xe anh cứ lén cầm tay em còn em thì rút lại vì sợ anh tài xế nhìn thấy, vậy là anh giả bộ giận hờn mà trong lòng hai đứa thì ngập tràn hạnh phúc.
2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác (Ảnh minh họa)
Rồi hai đứa mình lên kế hoạch cho đám cưới, mọi thứ cũng đâu vào đó rồi anh nhỉ, khi chúng mình chắc chắn sẽ thành vợ chồng rồi thì những chuyện không đâu lại xảy ra, và chúng mình xa nhau thật. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết những đau khổ trong em cả. Em đã vượt qua 2 năm không có anh như thế, cho đến tận bây giờ, chưa ngày nào em thôi nghĩ về anh.
Anh bảo anh hài lòng về con người em nên em không cần thay đổi gì cả, chỉ cần cố gắng học nấu ăn, chỉ cần em nấu thì có dở mấy anh cũng ăn được. Rồi lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, em chiên trứng và nấu món canh gì đó, anh bảo em làm như vậy là tốt lắm rồi chứ cứ tưởng em không biết làm gì cả. Em nghĩ lại những chuyện đó và bật cười một mình, em thật sự rất nhớ anh.
Em tự tin rằng mình có thể mang lại cho anh hạnh phúc, và anh cũng đã rất hài lòng về tình yêu của em đúng không anh? Nhưng em đã không có may mắn để được ở bên anh. Anh là sự ao ước của nhiều người nhưng anh chỉ biết đến em, chưa bao giờ em phải lo lắng về tình yêu của anh cả. Em cũng vậy, yêu anh tuyệt đối. Vậy mà một sự hiểu lầm đáng tiếc đã xảy ra kéo theo tất cả những sự việc khác, anh quyết định xa em, xa em mãi vì anh bảo anh cần một người vợ tạo cho anh sự tin tưởng để anh yên tâm làm việc, anh đã mất niềm tin ở em rồi. Anh hận em, vì anh đã yêu em đến vậy mà tại sao em...
Em đau lòng biết mấy, oan ức biết mấy biết không anh? Em yêu anh còn hơn yêu chính mình, luôn chỉ biết yêu anh và nghĩ về anh nhưng chúng mình xa nhau vì một tin nhắn. Nếu tình yêu của anh không đủ lớn để tìm hiểu kĩ vấn đề thì em phải chấp nhận để anh đi, nhưng việc khiến em đau khổ vô hạn là em chỉ biết yêu anh mà cả gia đình anh, bạn bè anh đều không còn coi em ra gì cả. Tại sao bỗng dưng em biến thành con người tồi tệ như thế hả anh?
Em không trách gì anh cả, chỉ thấy mình không có được may mắn để cùng anh đi đến cuối con đường, và một sự không may mắn nữa là 2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác. Giờ em sống ở thành phố này một mình, không có gia đình và không có cả anh. Em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ đến đây, vậy mà em vẫn không thôi tìm kiếm bóng hình anh trên phố. Em phải làm sao bây giờ...
Theo VNE
Thư gửi ba mẹ chồng Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao? Kính gửi "Ba Mẹ" của con! Con xin phép hai bác cho con gọi hai bác là ba mẹ, mong ba mẹ đừng buồn con vì sự bất ngờ này. Chắc ba mẹ không biết con là ai? Là người như thế nào?...