Sở hữu ngoại hình ‘béo ú’ là một cái tội
Người ta bảo ngoại hình không quan trọng bằng tính cách, nhưng thật ra những người nói được như thế chẳng qua là vì họ chưa thật sự biết rằng cảm giác ngoại hình xấu sẽ như thế nào.
ảnh minh họa
Những câu nói như thế cũng chỉ là lý thuyết suông, là an ủi cho những người có ngoại hình không đẹp mà thôi. Chỉ những người cùng có vấn đề về ngoại hình thì mới có thể cảm thông cho nhau được, thế nên tôi rất hiểu cảm giác của bạn trong bài “Cảm thấy xấu hổ khi sở hữu ngoại hình “vừa lùn vừa béo”".
Nếu bạn là một người xinh đẹp, hoặc chí ít thì không mắc phải các vấn đề khó khăn trong chuyện ngoại hình như quá béo, quá lùn hay quá đen chẳng hạn, thì bạn sẽ không thể hiểu chúng tôi khổ sở như thế nào đâu. Từ ngày xưa, mà đến bây giờ thì càng như vậy, một đứa xấu đi đâu cũng bị thiệt thòi hơn người khác trong đủ mọi vấn đề. Đấy là chưa kể đến những bạn đen đủi, gặp phải những kẻ khó ưa, ác mồm ác miệng thì còn bị họ nhìn bằng ánh mắt kì thị, nói ra nói vào.
Chẳng nói điều gì cao siêu, chỉ riêng việc nhờ cậy một chút chuyện nhỏ ở nơi công cộng thôi cũng khó khăn lắm rồi. Bản thân tôi này, đứng ở bến xe bus, nhờ một bạn nam xách hộ túi đồ lên xe thôi mà cũng không được. Bạn đó cứ tìm cách lảng tránh lời nhờ vả của tôi, cố tình giả vờ như không nghe thấy, rồi khi xe đến thì phi vù lên, để mặc một đứa con gái ì ạch với túi đồ nặng ở phía sau. Nghĩ cũng tủi, nhưng thật ra cũng không thể trách được bạn ấy. Con người ta ai chẳng hướng tới cái đẹp, thích cái đẹp, ghét cái xấu. Giữa một cô gái xinh đẹp và một cô vừa mập vừa đen thì ai mà chẳng chọn người đẹp hơn. Có muốn trách thì phải trách “cái tội” vì sao mình xấu xí, béo lùn thôi.
Tôi cũng là một người béo, rất béo. Đã thế, da tôi lại còn đen nhẻm. Nói thế thôi thì chắc các bạn đã thấy “í ẹ” lắm rồi. Bản thân tôi nhiều lúc còn không muốn nhìn vào gương nữa chứ nói gì là người khác nhìn vào tôi.
Cả nhà tôi, bố, mẹ, anh trai, ai cũng béo như vậy. Anh trai tôi cũng khổ sở vì ngoại hình không kém gì tôi. Anh tuy có người yêu rồi, nhưng cũng suốt ngày bị bố mẹ và bạn bè của người yêu ch.ê ba.i, nói ra nói vào, rồi người yêu cũng cứ kêu anh phải giảm cân… nên anh cũng khổ tâm nhiều lắm. Thế là anh tôi cũng quyết tâm giảm cân vì người yêu. Ngày nào anh cũng dậy từ 4 giờ sáng để đi chạy với tập thể dục. Có lúc, anh còn mặc áo mưa để chạy, mong giảm được tí cân nặng, dù bị người ta nhìn như một thằng thần kinh thì anh cũng mặc kệ, cố bỏ qua hết những lời đàm tiếu của thiên hạ. Thế nhưng, dù cố gắng thế mà kết quả cũng chẳng ăn thua.
Video đang HOT
Đấy là con trai còn như vậy, chứ tôi là con gái thì còn khổ hơn. Đến bây giờ, 22 tuổ.i rồi, ra trường chuẩn bị đi làm rồi mà tôi vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Bạn bè thì cũng ít, chủ yếu là xã giao chứ tôi chẳng có người bạn thân nào cả. Cũng chẳng trách ai được cả vì chơi với một đứa xấu xí, béo ú, mập lùn như tôi sẽ khiến người khác khó chịu, xấu mặt lắm.
Sắp tới, chuẩn bị phải đi xin việc, tôi còn đang lo sợ sẽ không có chỗ nào chấp nhận tuyển một đứa có ngoại hình xấu như tôi. Nghĩ mà vừa thấy lo lắng, vừa thấy tủi thân phát khóc lên được. Kiếp trước tôi đã làm gì sai để bây giờ mắc phải “cái tội” này chứ?
Theo VNE
Tình địch mỉ.a ma.i tôi vì 'mất đời con gái'
Có lần em ấy còn gọi điện chử.i mình: "Chị thì có gì hơn em? Chị thua em một điều, đó là chị đã mất đời con gái".
Bọn mình bằng tuổ.i nhau. Mình và anh ấy quen nhau từ hồi cấp 3, nhưng anh ấy đã biết mình từ khi mình học lớp 8 trong một lần mình đi thi ở huyện (vì trường mình học ở xã) và ấn tượng với mình từ khi đó.
Sau này run rủi thế nào mình và anh ấy cùng thi vào một lớp cấp 3. Hồi đó, mình không có ấn tượng gì về anh, chỉ biết có người cứ hay nhìn mình. Suốt 3 năm cấp 3, bọn mình vẫn là bạn bè bình thường, vẫn thường chơi với nhau, chỉ là có tình cảm tuổ.i học trò nhưng cũng không ai nói ra.
Thế rồi hết lớp 12 hai đứa đậu đại học. Anh học Hà Nội, mình học Vinh. Rồi anh ấy bắt đầu theo đuổi mình. Lúc đầu chỉ là những cuộc điện thoại, những tin nhắn, sau đó là những chuyến Hà Nội - Vinh. Cứ như thế suốt 2 năm trời, cuối cùng mình cũng xiêu lòng và đồng ý yêu anh. Thế rồi bọn mình cứ yêu xa như thế, suốt mấy năm trời, những chuyến đi Vinh - Hà Nội, Hà Nội - Vinh cứ thế tiếp diễn.
Anh cũng đã giới thiệu mình với mọi người trong gia đình anh và lúc đầu ai cũng phản đối vì mình gầy quá. Nhưng rồi anh đã thuyết phục cả nhà và tình cảm của mình dành cho gia đình anh là thật lòng nên mọi người sau đó cũng rất yêu quý và thương mình. Lúc yêu nhau tất nhiên sẽ có sự đòi hỏi nhưng mình nhất quyết từ chối nên anh cũng thôi trong suốt 2 năm không hề có chuyện gì xảy ra giữa bọn mình.
Sau khi chia tay anh, mình đã mất lòng tin hoàn toàn.
Và rồi một lần mình ra Hà Nội thăm anh, chuyện gì đến cũng phải đến. Lần đầu tiên của mình đã dành cho anh. Sau đó anh càng yêu và trân trọng mình hơn. Cũng nói thêm vì những chuyến anh về thăm mình mà anh học hành có vẻ sa sút hẳn, lúc đó mình cũng không để ý nhưng sau này thấy anh phải học lại và thi lại nhiều môn.
Rồi mình ra trường, anh vẫn còn đi học. Trước đó mình nói với anh chắc có lẽ mình sẽ ở lại Vinh làm việc,. Nhưng đời đâu có được như mơ, công việc khó khăn, mình đã vào Nam và xin được một công việc tuy không đúng ngành học của mình nhưng cũng là tạm ổn. Tính đến giờ mình đã đi làm hơn 1 năm. Hè năm vừa rồi anh cũng có vào trong này để thăm cũng như xem mình sống và làm việc như thế nào.
Mình cứ nghĩ chờ anh ra trường, kiếm việc làm rồi bọn mình sẽ cưới. Anh và gia đình anh cũng đã xem mình như người trong nhà. Thế nhưng sau khi anh từ Nam về được 2 tháng, bọn mình có cãi nhau. Lý do chỉ đơn giản là anh nói mình không còn quan tâm anh như trước. Trong khi mình đi làm về, còn đi học thêm, chăm chị gái mới sinh. Mình vẫn dành thời gian vào giờ nghỉ trưa, vào buổi tối để tâm sự trò chuyện với anh.
Anh nói thế, mình đã nói lại là vẫn bình thường, chỉ vì mình hơi bận và mệt. Rồi anh nói nếu mình bận thì thôi không cần quan tâm anh nữa. Sau đó rất lâu bọn mình không liên lạc với nhau. Mình vẫn nghĩ chỉ là giận hờn vậy thôi. Nhưng rồi suốt mấy tháng trời cả 2 vì cái tôi quá lớn không ai chủ động liên lạc với nhau. Mình cũng nghĩ, Tết về sẽ làm hòa nói chuyện với nhau rồi sẽ ổn.
Tết mình về, anh đi đón mình ở sân bay. Mình thấy anh cứ giấu cái điện thoại của anh, lén lút nghe điện thoại, trả lời tin nhắn. Mình hỏi thẳng thì anh nói chỉ là lũ bạn trong xóm trọ nó trêu. Thế rồi khi mình về được mấy ngày, sang nhà anh chơi, thấy mình, anh cầm ngay điện thoại và xóa tin nhắn, cuộc gọi nhỡ.
Mình biết là người đó, vì trước kia mình thường nghe anh nhắc về 1 người con gái. Và người con gái đó cũng biết mình và anh yêu nhau thế nào. Mình không nói gì anh, sau đó mình nhắn tin cho em ấy và nói: "Chị về rồi nên em để bọn chị vui vẻ mấy ngày nhé. Thấy anh lén lút xóa tin nhắn em hoài, tội lắm".
Nào ngờ em ấy nhắn tin: "Anh chị chưa chia tay à?". Mình bảo chúng mình chưa bao giờ chia tay. Rồi em ấy đưa ra muôn vàn lí do rằng hai người ấy chỉ mới tìm hiểu nhau, rằng nếu Tết này về chúng mình chia tay thì em và anh sẽ tiếp tục quen. Rồi em ấy còn chúc bọn mình hạnh phúc.
Mình hỏi anh, anh nói anh chỉ trêu thôi chứ yêu đương gì. Anh xác định lấy mình làm vợ lâu lắm rồi. Nhưng anh lại nói với em ấy là anh với mình chỉ còn tình nghĩa, không còn tình yêu, dù gì cũng yêu nhau mấy năm đâu phải nói bỏ là bỏ được.
Anh chối không nói những lời đó. Nhưng mình làm dữ quá anh phải công nhận là nói. Nhưng anh bảo chỉ muốn lợi dụng em ấy, chứ không có yêu đương gì hết, anh chỉ yêu mình. Có phải mình quá ngốc đã tin anh không?
Mình đã cho anh lựa chọn giữa mình và em ấy nhưng anh cũng không làm được. Anh nói anh không muốn mang tiếng lợi dụng vì hai người còn ở cùng xóm trọ. Ra Tết mình trở vào Nam với tâm trạng rối bời, gia đình anh cũng gọi điện an ủi mình rất nhiều, nhưng việc đó chỉ là việc riêng, họ đâu có làm gì được.
Valentine anh có gửi quà cho mình. Sau ngày đó 1 ngày, mình gọi cho anh nhưng em ấy đã bắt máy để mình nghe thấy em ấy và anh cười đùa. Thật sự mình tưởng chừng như suy sụp.
Mình gọi anh và nói: "Em hỏi anh lần cuối, anh tính sao?". Anh nói anh chọn cả 2. Nhưng vì có em ấy ở đó, anh lại bảo không yêu mình nữa, anh yêu người con gái đó. Anh còn nói mình đừng làm phiền anh nữa.
Mình không tin vào tai mình, thật sự không tin. Sau đó anh gọi lại nói với mình là anh bắt buộc phải nói thế. Anh bảo hãy chờ anh 1 năm, chỉ 1 năm thôi, anh sẽ không bao giờ bỏ mình.
Sau đó bọn mình chia tay gần 2 tháng. Thời gian này, mình đã mất lòng tin hoàn toàn, mình tưởng chừng như không trụ nổi, trong 1 tháng mình sút 3 kg. Nhưng rồi anh lại nhắn tin, lại gọi mình mặc dù mình biết anh vẫn còn quan hệ với em ấy.
Có lần em ấy còn gọi điện chử.i mình: "Chị thì có gì hơn em? Sắc đẹp à? Em nghe nói gia đình anh đã từng phản đối chị vì chị quá gầy. Tài năng à? Em nghĩ em cũng không có gì thua kém chị, Nhưng chị thua em một điều, đó là chị đã mất đời con gái".
Cũng một phần vì thấy anh không tôn trọng mình, phần vì anh đã không thể lựa chọn được nên mình quyết định chia tay anh hẳn một lần nữa. Song anh vẫn cứ nói, hãy cho anh thời gian, chỉ một năm thôi rồi anh sẽ vào với mình. Mình không nên nghĩ, cũng không nên tin anh nữa phải không mọi người?
Theo VNE
Bị mẹ chồng xô ngã vì không nấu cơm Tôi năm nay 26 tuổ.i và chỉ mới kết hôn 8 tháng nay. Hiện tôi cũng đang mang bầu 3 tháng. Nhưng thật sự tôi đang buồn quá cả nhà ạ. Vì thế, hãy cho tôi một chỗ để tâm sự nhé. Mấy tháng trước, là cô dâu mới về nhà chồng, thấy nhà chồng neo người nên tôi biết thân biết phận...