Sợ hãi vì bị bạo hành bằng… sex
Anh đã lấy khăn nhét vào miệng tôi, lấy dây trói lấy tay chân tôi, không cho tôi la hét, không để tôi dãy dụa… và trong cơn đau đớn ấy, tôi đã ngất lịm đi từ lúc nào cũng không hay biết…
Tôi cũng là con người, tôi cũng có một cuộc sống riêng, một gia đình nhỏ và đứa con thơ hơn 4 tuổi. Cuộc sống tưởng chừng như bình lặng nhưng chưa một phút giây tôi có được sự bình yên, thanh thản…
Tôi lấy Hưng, chồng của tôi đã hơn 5 năm nay. Chồng tôi vốn là người có học, lại đẹp mã nên dù đã có vợ vẫn không ít cô theo đuổi, buông lời ong bướm. Tôi chưa bao giờ ghen mà hơn thế nữa, tôi luôn mong muốn điều ấy xảy ra… bởi vì suốt thời gian qua, chịu đựng một người đàn ông như vậy đã là quá đủ.
Ai cũng khen chồng tôi hiền lành, điềm đạm, thế nhưng có ai biết được con quỷ dữ đang tiềm ẩn trong anh mỗi lúc trên giường với vợ đâu? Năm năm qua, tôi câm lặng cam chịu, câm lặng chiều chuộng anh trong sự đớn đau và ê chề thân xác. Năm năm qua, tôi sống như một cỗ máy, sáng đi làm, chiều về nấu nướng và buổi tối lặng lẽ làm trách nhiệm của một người đàn bà, một người vợ luôn bị bạo hành bằng sex.
Tôi không nhớ bây giờ là lần thứ bao nhiêu tôi phải chịu đựng cảnh bị chồng bạo hành như thế nữa… Nhưng tôi không còn cảm giác sợ hãi, không còn cảm giác đớn đau… chỉ còn lại trong tôi là cảm giác tủi hổ, nhục nhã… Chưa bao giờ anh hiểu, chưa bao giờ anh xoa dịu cơn đau cho tôi mỗi lúc “tàn cuộc”… Anh coi tôi như một cỗ máy tổng hợp, biết nấu nướng, biết chăm con, biết chiều chồng và… biết cam chịu!
Lần đầu tiên bị chồng “bạo hành”, tôi đã khóc lóc thảm thiết, van xin tha thứ, hét lên đau khổ… Nhưng tôi càng chống cự, anh càng đánh đập tôi nhiều hơn. Những lúc như vậy, anh lại lấy dây lưng đánh đập tôi… cho đến khi những làn roi da ấy quất xuống thân thể yếu mềm của tôi, tạo thành những vết lằn đỏ ứ, rồi bầm tím… đến lúc ấy, anh lại lao vào tôi như một con thú, còn tôi, cảm giác như mình đang bị người khác hãm hiếp… vì đấy không thể định nghĩa được là sự yêu thương!
Tôi càng chống cự, anh càng đánh đập tôi nhiều hơn.
Lần tôi đang mang thai đứa con đầu lòng của mình, anh cũng đã đánh đập tôi như vậy… Nhưng lúc ấy, một phần vì xót cho đứa con trong bụng, một phần vì sợ hãi, đau đớn… tôi đã lấy dao ghì vào cổ mình và hét toáng lên: “Nếu anh tiếp tục, em sẽ chết!” và lúc đấy, anh hoảng hốt nhận ra hành động sai trái của mình nên đã bỏ chiếc dây lưng xuống, ôm mặt khóc nức nở khi nói lời xin lỗi tôi.
Sau lần ấy, anh đã đến gặp bác sỹ tâm lý để tìm hiểu bệnh tình của mình… nhưng cuối cùng, cũng chẳng ai có thể giúp anh thoát khỏi sự ám ảnh đó. Có những lần anh ôm tôi vào lòng khóc: “Anh không hiểu tại sao những lúc ấy, mình lại như vậy! Anh yêu em, anh trân trọng tình cảm của em! Nhưng anh không thể kiểm soát được hành động của mình mỗi khi gần gũi em!… Đã mấy năm rồi, anh vẫn vậy… cứ hành hạ em, đánh đập em, mắng nhiếc em… nhưng sau những lần ấy, anh lại tự vấn lòng mình… Tại sao anh có thể làm thế với em, với con… Tại sao anh lại trở thành một người đàn ông khốn nạn như vậy?…”. Mỗi lần có ý nghĩ ly hôn, tôi lại nhớ đến anh, nhớ đến những câu nói, những hành động vỗ về của anh… và, tôi không thể buông tay từ bỏ mái ấm gia đình của mình được nữa…
Video đang HOT
Nhưng mới chỉ cách đây hơn hai tháng thôi! Khi tôi đang chìm sâu trong giấc ngủ thì anh mới đi nhậu với bạn bè về. Trong lúc ấy, anh đã không kiểm soát được bản thân mình, lại những đòn roi quất tới tấp vào người tôi, lại bắt đầu một cuộc “bạo hành” bằng sex như những lần trước… Nhưng lần này, anh đã lấy khăn nhét vào miệng tôi, lấy dây trói lấy tay chân tôi, không cho tôi la hét, không để tôi dãy dụa… và trong cơn đau đớn ấy, tôi đã ngất lịm đi từ lúc nào cũng không hay biết…
Khi tỉnh dậy, anh đã nấu cháo mang vào phòng cho tôi. Vẫn gương mặt trầm ngâm ấy, vẫn ánh mắt đầy hối hận ấy, vẫn những lời xin lỗi như bao lần mắc lỗi ấy… nhưng sao, tôi cảm giác ghê sợ anh quá! Chưa bao giờ, chưa lúc nào… tôi lại cảm giác ghê sợ người chồng của mình đến vậy!
Anh đã lấy khăn nhét vào miệng tôi, lấy dây trói lấy tay chân tôi, không cho tôi la hết, không để tôi dãy dụa…
Tôi đề nghị anh ly thân vì tôi không thể chịu đựng thêm được nữa… Anh buồn. Đôi mắt rơm rớm những giọt nước… vẫn dáng người lầm lũi ấy, vẫn thái độ hối hận đến đáng thương ấy… nhưng lần này, anh không nói, chỉ lẳng lặng gật đầu… cái gật đầu trong đau khổ…
Những lúc đi ngủ, tôi thường khóa chặt cửa phòng mình. Có khi, tôi lại ngủ với con trai! Nhưng mỗi tối, khi anh nhắn tin bảo muốn được gần gũi, muốn được yêu thương, trong lòng tôi lại có cảm giác rất lạ! Vẫn muốn được gần gũi anh, vẫn muốn được anh ôm vào lòng vỗ về, an ủi… vì sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm… Nhưng, khi nghĩ đến những làn roi da quất xuống thân thể gầy gò của tôi, đến những sự va chạm đau đớn của chồng mình… tôi lại không còn cảm giác thèm được gần gũi chồng nữa…
Gần 2 tháng ly thân, chúng tôi vẫn ăn một mâm cơm, sinh hoạt cùng một nhà… nhưng chúng tôi không còn gần gũi nhau như trước nữa… Đôi lúc, tôi thấy thương anh khi một mình lặng lẽ vào phòng ngủ, rồi sáng sớm lại một mình lọ mọ đến cơ quan… tôi thấy xót xa lắm…
Nhưng biết làm sao bây giờ khi anh là hai con người của hai thế giới khác? Một con người hiền lành, điềm đạm, biết sẻ chia, biết yêu thương… nhưng mặt khác, cơn thú tính dữ dội trong anh khiến tôi hoảng sợ, đau đớn và ám ảnh bởi những nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần!
Khi nghĩ đến những sự va chạm đau đớn của chồng mình… tôi lại không còn cảm giác thèm được gần gũi chồng nữa…
Tôi đang thắc mắc không biết liệu có phương pháp nào có thể cứu chữa được bệnh tình cho chồng tôi không nữa? Bởi vì lý tính và thú tính không bao giờ có thể dung hòa trong một con người như anh! Mỗi khi nhìn thấy anh… lòng tôi thắt lại… đau lắm! Nhưng có lẽ… quyết định ly thân sẽ tốt cho tôi hơn! Liệu, tôi có quá ích kỉ với chồng của mình không?
Theo VNE
Tôi yêu cô ấy chỉ vì nhục dục
Tôi đã nói rất rõ ràng, vậy mà giờ cô ấy lại để có bầu và ép tôi phải cưới. Tôi không muốn!
Tôi chết đứng khi cô ấy đòi cưới. Từ trước đến nay, tôi và cả cô ấy đều xác định đây chỉ là mối quan hệ qua đường. Tôi nghĩ cô ấy đã xác định như vậy rồi vậy mà bỗng nhiên cô ấy lại đổi ý và đòi cưới sau 2 năm sống thử. Tôi không yêu cô ấy, làm sao có thể lấy một người vợ mà mình không yêu?
Tôi được cử vào Sài Gòn công tác 3 năm. Đó là nhiệm vụ bắt buộc phải đi dù tôi cũng không muốn phải xa gia đình. Vào tới mảnh đất sôi động đó, tôi gặp T. Cô ấy cũng không phải là người gốc Sài Gòn mà ở một tỉnh khác, rất xa. Cô ấy cũng chỉ làm ở đó mà thôi. Chúng tôi gặp nhau tình cờ ở một quán ăn khi tôi giúp cô ấy trả tiền vì cô ấy quên mang theo ví.
Quen nhau một thời gian, chúng tôi cũng chia sẻ với nhau chuyện tình cảm của mình. Cô ấy nói cô ấy từng bị chồng sắp cưới hủy hôn, chỉ vì chê hoàn cảnh hai bên không tương xứng. Khi đó, cô ấy đang mang bầu được 3 tháng rồi. Nhưng vì nhà trai phụ bạc, không chấp nhận nên cô đành phải đi phá bỏ cái thai. Cũng kể từ đó cô chuyển nơi làm việc.
Tôi cũng thật lòng thương cô ấy vì nghe hoàn cảnh của cô ấy quá tội nghiệp. Thế rồi, vì ở trong đó không có nhiều người thân, bạn bè nên tôi coi cô ấy như bạn tâm giao, tối ngày cùng nhau đi chơi, ăn uống. Cô ấy nảy sinh tình cảm với tôi. Chính cô ấy là người đề nghị chuyện chuyển đến sống cùng nhau vì cô ấy thích tôi. Tôi hơi bất ngờ và lưỡng lự. Nhưng chính cô ấy đã nói với tôi rằng: "Em đang cô đơn và em thấy thích anh. Em không biết ở ngoài bắc anh có vợ, có người yêu chưa nhưng em muốn bọn mình cùng chung sống. Anh đừng nặng nề quá làm gì. Coi như bèo nước gặp nhau. Bao giờ anh hết thời gian công tác trong này thì anh về, chuyện chúng mình cũng thôi, coi như không ai quen ai".
Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng thấy thích thú. Thú thật, đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ đẹp, mà cô ấy lại là một người rất đẹp. Nói tôi không bị "mê mẩn" bởi vẻ đẹp của nàng thì chỉ là nói dối. Tôi thích cô ấy, chỉ trên một mối quan hệ hai bên khỏa lấp cho nhau những gì mà mình muốn chứ không phải làm cảm giác yêu thương của tình yêu.
Tôi sống với cô ấy chỉ vì ham mê thể xác chứ hoàn toàn không phải là tình yêu (Ảnh minh họa)
Phụ nữ chủ động, đàn ông họa có "vấn đề" mới không lấn tới. Tôi nghĩ bụng, mình không lợi dụng, đây là chuyện cả hai bên cùng "ngã ngũ" với nhau. Tôi cũng đã nói rất rõ ràng là tôi không thể yêu và cưới cô ấy được. Tình cảm là điều gượng ép, hơn nữa, quê quán chúng tôi quá xa nhau, tôi không thể cưới cô ấy được và cô ấy đồng ý. Thế thì có vấn đề gì để mà ngại ngần. Tôi và cô ấy sống cùng nhau.
Tiền nong hàng tháng, ngoại trừ việc gửi về cho gia đình, tôi cũng đưa cho cô ấy không hề ít. Tôi không tính toán chuyện đó vì nghĩ ở cùng tôi cô ấy chăm sóc cho tôi như một người vợ đối với chồng. Âu đó cũng là điều đáng làm. Đặc biệt, tôi thấy mình bị cuốn hút mạnh ở cô ấy chính là về vấn đề chăn gối. Quả thực, cô ấy là một người phụ nữ quá tuyệt vời trong "khoản ấy". Cô ấy làm tôi gần như không có gì để phàn nàn về chuyện chăn gối. Tôi thích thú thật sự.
Nói đúng ra thì ở nhà tôi cũng đã có ý chung nhân. Cô ấy ít hơn tôi 5 tuổi, đang đi học lên cao nên chúng tôi cũng chưa muốn cưới. Cũng là vì tôi còn đang đi công tác xa nhà. Nhưng hai bên gia đình đã ướm hỏi và đồng ý hết cả rồi. Chỉ đợi bao giờ tôi kết thúc chuyến công tác này, về quê, cô ấy lại ra trường rồi là chúng tôi sẽ cưới.
Người bạn gái cùng quê đó với tôi ngoan hiền, lại được bố mẹ tôi quý mến nên tôi cũng xác định sẽ cưới cô ấy. Đó là hợp lí với tôi. Chuyện tôi với T ở trong này chỉ là thú vui qua đường thôi. Không ai bắt buộc cũng không ai níu kéo, ràng buộc gì nhau cả. Khi nào tôi chuyển công tác thì sẽ đường ai nấy đi.
Vậy mà đùng một cái cô ấy bắt tôi phải cưới và nói là đã có thai. Trước đây, vì nghĩ rằng hai đứa sẽ không đến với nhau nên T đều uống thuốc tránh thai hàng ngày để phòng ngừa. Tôi cũng tin cô ấy vì toi nghĩ khi tôi đã nói rõ ràng là tôi không yêu T, không cưới T thì nếu để có thai, chính cô ấy mới là người khổ thôi. Nhưng tôi không ngờ cô ấy đột nhiên đổi ý. Mấy tháng nay cô ấy ngừng uống thuốc mà không hề cho tôi biết. Và hậu quả là giờ cô ấy đã có thai.
Tôi không thể lấy người mình không yêu (Ảnh minh họa)
Tôi gần như chết lặng khi nghe cô ấy yêu cầu như vậy. Tôi có thể không phải là một người chung thủy hoàn toàn trong tình yêu nhưng tôi cũng là người có lương tâm. Tôi nghĩ cô ấy tự nguyện đến với tôi thì tôi mới đồng ý sống như vậy chứ tôi vốn dĩ không hề yêu cô ấy. Nếu để bình thường, tôi sẽ không bao giờ làm thế dù cho cô ấy đến với tôi cũng không còn trong trắng hay nguyên vẹn gì. Nhiều người đàn ông họ "quất ngựa truy phong" cũng chẳng màng tới ngày sau nhưng tôi không muốn làm thế. Rõ ràng ban đầu cô ấy nói quan điểm là như vậy, tôi đâu có ngờ giờ cô ấy lại thay đổi và ép buộc tôi thế này...
Bây giờ tôi hoang mang lắm, tôi không biết phải làm sao. Tôi không muốn cô ấy phải khổ, càng không muốn con mình có mệnh hệ gì. Nhưng lấy cô ấy thì không được. Tôi không muốn lấy một người có quá khứ chẳng mấy tốt đẹp như thế. Hơn nữa, quê quán chúng tôi xa nhau quá, lấy nhau sẽ rất khổ. Tôi không hề yêu cô ấy, chỉ sống với nhau vì ham muốn thể xác mà thôi. Như thế lấy nhau làm sao được? Hôn nhân sẽ bất hạnh vô cùng. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Con chỉ theo Osin Mẹ phải làm thế nào để con hiểu mẹ yêu thương con vô bờ như con đã yêu thương người vú nuôi đó? Mẹ phải làm thế nào nữa để con nhận ra mẹ mới chính là mẹ của con? Từ ngày mang bầu, mẹ sợ sức khỏe của mình không tốt, không lo cho con được nên đã tìm sẵn một người...