Sợ con dâu phải vất vả lo thủ tục nhà đất, mẹ chồng gợi ý đứng tên thay và âm mưu …
Khi biết hai vợ chồng sẽ mua nhà ra riêng, mẹ chồng không những không phản đối lại còn hứa sẽ cho thêm tiền. Tôi cảm động trước tình cảm của bà, nhưng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ chồng thì chết lặng.
ảnh minh họa
Hai vợ chồng tôi lấy nhau 4 năm trời mới tích cóp mãi được hơn 700 triệu, định mua ngôi nhà tỷ mốt ở vùng ngoại ô. Đã bàn bạc qua với ông bà nội và họ hoàn toàn ủng hộ. Thậm chí, mẹ chồng tôi còn hớn hở bảo:
- Hai vợ chồng bay nuôi con nhỏ mà vẫn để dành được nhiêu đó bố mẹ cũng mừng. Thế giờ hai đứa còn thiếu bao nhiêu để bố mẹ hộ?
- Dạ, vợ chồng con cũng để được 700 rồi, giờ vay thêm 400 nữa ạ.
- Thế con hỏi ông bà ngoại với các cô bác nữa nhé, bố mẹ sẽ cho 2 đứa 300 triệu.
Tôi sững sờ trước sự nhiệt tình bất ngờ của mẹ chồng. 300 triệu với ai chứ riêng với gia đình tôi cũng là một khoản rất lớn rồi. Bố mẹ chồng tôi tuy nhà Hà Nội nhưng ngoài miếng đất, ngôi nhà đang ở ra thì cũng không có quá nhiều tiền tiết kiệm. Có lẽ, đây cũng là 1 nửa số tiền hưởng già của họ. Thế nên, nghe mẹ chồng nói sẽ cho, tôi rùng mình, vội từ chối dù rất biết ơn bà:
- Mẹ ơi, số tiền đó bố mẹ còn phải để dành an dưỡng tuổi già. Bọn con còn trẻ, còn làm ra tiền, chúng con chỉ xin vay bố mẹ để khỏi phải vay ngân hàng lãi cao thôi. Chúng con sẽ cố làm rồi trả lại bố mẹ sớm.
- Ôi dào cái con này, bố mẹ chứ có phải ai mà ngại. Không phải lo, mẹ tính cả rồi, mẹ vẫn còn tiền dưỡng già mới dám cho tụi bay chứ. Cứ nhận đi, lo mua nhà trước, sau này trả hết nợ rồi chúng mày lại quay lại báo hiếu cho bố mẹ.
Tôi cảm động muốn rơi nước mắt. Bao nhiêu năm về làm dâu mẹ chồng tôi không phải dạng hiền lành nhưng bà cũng không khắc nghiệt gì với tôi. Nhiều khi cũng xảy ra mâu thuẫn, cũng có lúc tôi mệt mỏi với gia đình chồng, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, đó cũng là chuyện thường. Gia đình tôi vẫn khá êm ấm, vợ chồng tôi thuận hòa và hầu hết thời gian tôi cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Video đang HOT
Tuy nhiên, để nói rằng mẹ chồng thương yêu tôi thì chưa khi nào. Lại còn bỏ tiền túi ra giúp đỡ vợ chồng tôi thì thế này thì càng khiến tôi mừng rơn. Chốt lại cuộc nói chuyện, bà dặn dò chúng tôi:
- Mua nhà ở đó thì hơi xa, không về qua ông bà nội thường xuyên được nhưng cố gắng cuối tuần nhớ đưa bé Bông về nhé.
- Dạ, vẫn trong thành phố, cách có 8 – 10 cây số, chạy xe 30 phút thôi mà mẹ. Bọn con sẽ đưa cháu về thường xuyên.
Thế rồi, vợ chồng tôi đem tiền đi đặt cọc. Bẵng một thời gian cũng tới sát ngày chúng tôi đi nhận nhà, làm thủ tục. Mẹ chồng bỗng kêu hai chúng tôi lại rồi bảo:
- Này, khi nào làm thủ tục thì để bố con đứng tên nhé cho dễ. Sau này có vấn đề gì bố rảnh rỗi đi giải quyết cho dễ.
Tôi ngơ ngác:
- Ơ mẹ ơi, thế không tiện lắm. Nhà này chúng con sẽ đứng tên hai vợ chồng ạ.
- Ôi dào ôi, lắm chuyện lắm. Trước sau gì nhà cũng vẫn là của anh chị thôi. Nhưng giờ nhà mới nhận, nhiều thứ phức tạp lắm con chưa hình dung được hết đâu. Cứ dăm ba ngày lại bị gọi lên phường thì nghỉ làm à? Để bố con lo liệu cho.
Tôi còn chưa ý kiến gì, bà lại tiếp lời:
- Thôi nghe mẹ. Mẹ chẳng tiếc tiền dưỡng già cho hai đứa mua nhà không lẽ bố mẹ lại ăn không của con cháu à? Cứ để đó bố lo.
Nói xong, bà quay ngoắt đi. Tôi gọi chồng tôi lại hỏi cho ra nhẽ thì anh gạt đi:
- Anh có biết đâu. Bố mẹ chưa bao giờ nói vụ này với anh cả.
- Thế giờ anh tính sao? Không lẽ để bố đứng tên nhà chung hai vợ chồng à?
- Anh thì nghĩ mẹ nói cũng đúng…
Tôi tức quá, bỏ ra ngoài chứ chẳng biết nói gì hơn. Tới tầm trưa, khi tôi bất ngờ trở về, thấy bố mẹ chồng đang to nhỏ với nhau ở phòng khách. Vì tôi không đi xe máy nên không có tiếng động, hai người không biết, mặc nhiên vẫn nói như thường:
- Bây giờ mình ép nó cho ông đứng tên, nếu không sẽ đòi lại tiền. dù sao thằng Tuấn cũng là con mình, mình phải lo cho nó chứ. Lỡ sau này 2 đứa có gì thì khỏi phải lo chia. Tiền đó cũng là thằng Tuấn đi làm chứ con Vy đâu có làm bao nhiêu.
Tôi nghe lời mẹ chồng nói mà chết lặng cả người. Hóa ra mục đích tốt đẹp của việc cho tiền mua nhà lại như thế. Tôi càng hoang mang hơn không rõ Tuấn có hay việc này không. Nếu anh biết mà cũng thông đồng với bố mẹ anh thì tôi phải làm thế nào.
Theo Giadinh
Nhìn con riêng của chồng đánh con mình mà tôi bất lực không thể trách mắng được
Cái quan niệm "mẹ ghẻ con chồng" thật sự đáng sợ hơn tôi tưởng. Nhìn mặt con gái bị chính anh trai cùng cha khác mẹ đánh sưng vù, tôi chỉ biết ôm lấy con mà khóc cùng.
Khi quyết định làm vợ anh, tôi đã rất đắn do. Thứ nhất, nhà anh rất giàu có, mẹ anh lại khó tính, hà khắc với con dâu. Thứ hai, chồng tôi đã có một đời vợ và một đứa con trai riêng. Vì mẹ anh quá cay nghiệt mà vợ cũ anh không ở được, phải ly hôn. Con trai duy nhất của chị ấy bị mẹ chồng tôi giữ lại nuôi dưỡng. Không chỉ chồng tôi, cả nhà anh đều rất thương chiều đứa bé. Tôi sợ mình lặp lại bi kịch của vợ cũ anh. Nhưng khi đó, anh đã hứa hẹn rất nhiều. Vì yêu, tôi buông xuôi suy nghĩ, bước chân vào cửa nhà anh với vai trò vợ hai.
Đám cưới, con trai anh mới 10 tuổi mà đòi uống bia. Mọi người ngăn lại, nó lớn giọng nói: "Từ nay bố không cần con nữa, con muốn uống cho say chết đi". Thế đấy, ngay trong ngày trọng đại nhất đời tôi, con riêng của chồng đã phản kháng mạnh mẽ như vậy mà.
Vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với con riêng của chồng nên tôi cố gắng hết sức làm hài lòng nó. Sáng, tôi lo đồ ăn cho nó rồi mới đi làm. Nhưng nó chê bai đủ điều. Tôi mua bún bò, nó nói thèm phở tái. Tôi mua xôi, nó chê khô như cơm rang rồi không ăn. Tôi nấu ăn, nó cầm đũa lật tới lật lui rồi buông đũa chê không ngon mắt. Mẹ chồng tôi lại chiều cháu nên bảo tôi nấu ăn phải chú ý pha trộn nguyên liệu, nấu cho đẹp mắt, ngon miệng vào. Tôi tức lắm mà không thể nói được gì.
Vì yêu, tôi buông xuôi suy nghĩ, bước chân vào cửa nhà anh với vai trò vợ hai. (Ảnh minh họa)
Khi có bầu, tôi cũng chẳng vui vẻ là bao. Mang tiếng có chồng giàu mà tôi phải tự đi khám thai. Mỗi khi tôi báo ngày khám, chồng đều nói sẽ đưa tôi đi. Nhưng rồi tới lúc đi, con trai anh lại đòi ba chở đi học thêm, đưa đi chơi công viên, thế là anh bảo tôi tự đi. Có lần tôi buồn tủi quá, hỏi anh: "Tuấn là con trai anh, vậy đứa bé trong bụng em là gì của anh?".
Anh bình tĩnh nói rằng: "Hai đứa là con anh cả. Nhưng con chúng ta chẳng phải có đủ bố mẹ sao? Còn Tuấn chỉ có anh thôi nên anh không bỏ rơi nó được". Trên đường đi, tôi khóc sưng mắt. Cuối cùng, dù tôi có đối xử tốt với con anh thế nào thì vẫn chỉ là người dưng.
Hiện giờ, con tôi đã được 2 tuổi. Mối quan hệ giữa tôi với con riêng của chồng vẫn không chuyển biến nhiều dù tôi đã cố gắng hết sức. Thằng bé đang 13 tuổi, lứa tuổi nổi loạn nên càng chống đối tôi nhiều hơn. Tôi cố dịu dàng với nó, nó liền nói tôi đang có âm mưu gì đó mới dịu dàng như thế. Có lần tôi còn vô tình đọc được những lời cay nghiệt mắng chửi tôi trong vở học của nó.
Mối quan hệ giữa tôi với con riêng của chồng vẫn không chuyển biến nhiều dù tôi đã cố gắng hết sức. (Ảnh minh họa)
Nhưng mọi chuyện vẫn không khiến tôi buồn bằng cách đối xử của thằng bé với con tôi, cũng là em nó. Nó xem con bé như kẻ thù. Tôi biết, nó sợ con bé cướp mất bố nên mới tỏ thái độ như vậy. Tôi buồn mà không giận, không trách nó.
Cho đến khi nó tát con tôi một cái, sưng vù một bên mặt chỉ vì con bé nghịch ngợm xé mất một trang vở học của nó. Khi nghe con khóc thét lên, tôi chạy lên lầu. Nhìn má con, tôi giận quá định đánh nó. Không ngờ nó chạy xuống phòng mách nội.
Mẹ chồng tôi hầm hầm đi lên. Bà chỉ tay mắng tôi là đồ mẹ ghẻ, không biết thương con chồng. Tôi bất lực chỉ biết ôm con bé về phòng ngồi khóc. Tôi mệt mỏi quá. Sống trong gò bó, làm dâu mẹ chồng, làm dâu cả con riêng của chồng thật sự là một gánh nặng quá lớn. Từ lúc có chồng, tôi chưa được một ngày vui vẻ. Tôi có nên cắt đứt những gánh nặng đó để sống cho chính mình và con không?
Theo Afamily
Mẹ chồng nhờ cơm nước hộ vì bận vụ mùa, con dâu bầu 7 tháng trốn về nhà ngoại nghỉ ngơi và cái kết Gần tháng sau Thy mới về, nhà chồng đã xong đợt bận rộn, Thy thở phào nhẹ nhõm. Cuối tuần chồng Thy về, bố mẹ chồng gọi 2 vợ chồng cô đến nói chuyện... Sau khi kết hôn, vì có bầu ngay mà chỗ làm lại xa nhà chồng nên Thy bàn với chồng xin nghỉ làm, sau này con cứng cáp lại...