Số 1 của đời tôi
Anh là con trưởng trong gia đình, nhưng vì cái tính… nhát gái nên hai em của anh lần lượt lập gia đìnhtrước. Anh lên chức bác nhưng sớm tối vẫn đi về một mình.
ảnh minh họa
Công việc ở kho sách khiến anh mệt nhoài sau một ngày vác hàng nặng nhọc, chiều về anh dắt xe vào nhà rồi lăn ra giường. Lắm khi anh ăn tối một mình lúc cả nhà đã ngủ. Nhiều lúc anh thấy buồn, thấy cô đơn, giá mà anh đừng nhát gái…
Từ nhỏ, anh đã còi cọc, bệnh tật liên miên, bù lại, anh có gương mặt sáng láng, thừa hưởng được “chiếc mũi gãy kiểu Tây” của mẹ nên cũng khiến nhiều cô bạn trong xóm “nhờ” chở đi học. Sau khi tốt nghiệp đại học, vốn tính tình hiền lành, tin người, hai lần hùn hạp làm ăn với bạn anh đều bị lừa, phải lấy tiền nhà ra trả nợ. Từ đó, anh càng ngại tiếp xúc với bạn bè, đặc biệt vẫn “nhát gái”.
Tôi tình cờ quen anh, tình cờ nghe câu chuyện của anh. Nhớ lần đầu tiên gặp tôi, anh lắp bắp, mặt đỏ ửng, phải mất gần cả buổi anh mới kể xong câu chuyện. Anh bảo anh đang cố gắng “không nhát gái” nữa để có thể tìm cho mình một người vợ cùng đi đến suốt cuộc đời. Bên cạnh anh, tôi nghe rõ tiếng tim anh đập thình thịch và nó như muốn nhảy ra ngoài khi anh nắm tay tôi và ôm tôi vào lòng. Anh càng nhút nhát càng khiến con tim tôi liêu xiêu. Sau một thời gian quen nhau, tôi và anh đã đi đến quyết định xây dựng gia đình trong sự ngỡ ngàng của bà con, bạn bè, đồng nghiệp của anh, và nhất là gia đình anh.
Những ngày tháng sống bên anh, tôi cảm nhận được hạnh phúc khi làm vợ anh. Anh luôn mang đến cho tôi nụ cười dù là ngay lúc tôi bực mình nhất. Vì hơi bị lùn nên khi sửa lại cái bóng đèn, anh phải dùng ghế để với tới. Những lúc như vậy tôi hay chọc anh “ai biểu lùn quá chi”. Anh từ từ nói: “Yếu thì dùng thế mà lùn thì dùng ghế”. Tất cả vật dụng trong nhà từ việc treo ảnh cưới, làm lại đường dây điện, sửa lại mái nhà… đều một tay anh làm vì anh “biết-dùng-ghế”.
Anh là vậy, từ ngày cưới nhau tôi chưa lần nào có thể giận anh quá 5 phút. Có hôm tôi lải nhải việc anh thức khuya xem boxing, tự nhiên anh đưa một bàn tay ra trước miệng tôi như đang chờ tôi nhả ra cái gì đó. Đang bực mình, tôi hỏi “anh làm cái gì thế”, anh bảo “nhả ra”. Tôi ngạc nhiên vì mình có ăn gì đâu, anh lại nói “tối rồi mà em còn nhai kẹo ching-gum làm chi, nhả ra đi”. Tôi lăn ra cười… đồng ý cho anh xem hết trận boxing rồi đi ngủ.
Video đang HOT
Với tôi, anh luôn là số 1, dù anh không được cao ráo, đẹp trai như nhiều người con trai khác tôi từng quen biết. Anh là vậy, luôn mang đến cho tôi niềm vui và nụ cười, luôn bên cạnh và che chở tôi, đem đến cho tôi những điều tốt đẹp và hạnh phúc. Số 1 của tôi là một-con-số-có-ý-nghĩa ở từng tình huống trong cuộc sống. Bây giờ, tôi có thể tự hào để nói với mọi người “với tôi, chồng là số 1″.
Theo VNE
Cảm ơn em, cô giáo dũng cảm của đời tôi
Ai cũng nói em dịu dàng, đằm thắm nhưng chỉ có tôi và gia đình mới biết, đằng sau sự dịu dàng đó, em dũng cảm và quyết đoán cỡ nào.
Hơn 10 năm làm vợ chồng, nhưng tình cảm của tôi dành cho em - người vợ, người mẹ của các con tôi không những không thay đổi mà ngày càng sâu sắc hơn. Nếu không có sự kiên định, dũng cảm của em, có lẽ tôi đã không có được hạnh phúc như ngày hôm nay.
Em là cô giáo mầm non. Sự dịu dàng, tình yêu thương của em đối với con trẻ đã hút hồn tôi ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, khi tôi thay anh trai đưa cháu tới nhà trẻ. Vừa vào đến lớp, vậy mà một thằng bé nhút nhát, sợ gặp người lạ như cháu tôi lại vùng vẫy khỏi tay tôi, miệng kêu liên hồi "cô Nhi, cô Nhi", rồi ba chân bốn cẳng chạy lại ôm chân cô giáo.
Em dịu dàng, bế cháu tôi lên vừa nhẹ nhàng hỏi han, vừa bế nó ra chào tôi. Thấy tôi lạ, em hỏi anh là gì của bé Tuấn. Khi tôi giới thiệu mình là chú của Tuấn, em mỉm cười: "Giờ bé Tuấn phải vào học rồi, anh có thể yên tâm về nhà, Tuấn rất ngoan". Nhìn thấy đôi mắt trong veo của em, tôi biết "mình đã yêu".
Em dịu dàng, bế cháu tôi lên vừa nhẹ nhàng hỏi han, vừa bế nó ra chào tôi. Thấy tôi lạ, em hỏi anh là gì của bé Tuấn. (ảnh minh họa)
Rồi qua lời kể câu được, câu mất của Tuấn, qua lời anh trai, chị dâu, tôi được biết em là cô giáo trẻ mới được điều động về dạy ở trường mầm non gần nhà tôi. Em hiền lành, dịu dàng và rất được bọn trẻ yêu quý. Em cũng rất được lòng các bậc phụ huynh.
Từ đó, hễ khi nào có thời gian, tôi lại giành với anh chị nhiệm vụ đưa, đón Tuấn đến trường.
Thời gian không phụ lòng người, tôi đã có được số điện thoại của em. Sau nhiều lần thất bại, với phương châm "đẹp trai không bằng chai mặt", tôi cũng đã mời được em đi uống nước.
Dần dần, em cũng mở lòng với tôi. Phải đến gần một năm theo đuổi, tôi mới chính thức nhận được cái gật đầu của em. Thế nhưng, tình yêu của chúng tôi lại bị gia đình em kịch liệt phản đối. Lý do: Em ruột của tôi bị nghiện ma túy, phải đưa đi trại cai nghiện. Gia đình em là gia đình công chức, không thể chấp nhận một người con rể mà trong nhà có người dính dáng đến pháp luật, tù tội. Còn tôi chỉ là một anh lái taxi, công việc không ổn định.
Hơn một năm qua, khi theo đuổi em, tôi chưa từng nghĩ đến những điều xa xôi vậy. Tôi chỉ biết mình yêu em và muốn lấy em làm vợ. Nên khi bị gia đình em phản đối, nói thẳng rằng tôi không xứng với em, tôi thấy thật tự ti. Tôi nghĩ, có lẽ em xứng đáng lấy được một người chồng tốt hơn tôi.
Nghĩ thế, tôi nói lời chia tay với em. Khi biết lý do chia tay, em chỉ hỏi tôi: Anh có yêu em không? Khi nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, em mỉm cười: Nếu yêu em thì hãy dũng cảm để giành được em, đừng vì một vài khó khăn, trở ngại đã buông tay em. Nếu toan tính đến những điều đó, ngay từ đầu, em đã không nhận lời yêu anh.
Em nói: Anh chỉ cần đóng vai trò người con rể tốt là được, về phần bố mẹ, em sẽ thuyết phục họ. Nhưng bố mẹ em cũng khó tính, bảo thủ lắm, nên cuộc chúng ta sẽ có một "cuộc kháng chiến trường kỳ", anh có can đảm để đi tiếp không? Có can đảm để bỏ qua hết tất cả những lời nói chối tai không?
Hơn 6 năm yêu đương và đấu tranh, 10 năm là vợ chồng, dù vẫn có những lúc cơm không lành, canh không ngọt, nhưng em mãi là điểm tựa, là động lực để tôi và các con vươn lên trong cuộc sống. (ảnh minh họa)
Chỉ cần được ở bên em, tôi đâu có ngại gì. Đúng như lời em nói, bố mẹ em vô cùng bảo thủ, kiên quyết không chấp nhận tôi. Tôi đến nhà, ông bà không thèm tiếp, nói không ít lời khó nghe. Nhưng vì em, tôi không ngừng cố gắng, lời nói khó nghe của ông bà tôi nghe tai này rồi cố gắng cho ra tai kia.
Còn em, em cũng kiên định rằng: Nếu không lấy tôi, em sẽ ở vậy suốt đời. Bố mẹ em có bắt ép em thế nào, em cũng kiên quyết không gặp gỡ người nào khác ngoài tôi. Sau 5 năm, em từ 24 tuổi đã bước sang tuổi 29, tôi cũng sang tuổi 34, bố mẹ em mới chịu "đầu hàng". Lúc này, em trai tôi cũng đã cai nghiện thành công.
Trong đám cưới của chúng tôi, bạn bè tôi ai cũng bảo: Vợ mày trông hiền thế mà cũng dũng cảm gớm. Người khác có khi bỏ cuộc từ lâu.
Khi nghe tôi nhắc lại câu này, em cười: Ai bảo em hiền, hiền có lúc thôi chứ. Không dữ làm sao quản lý được tụi "hổ con" kia. Anh không biết nghề của bọn em được coi là "cô giáo nuôi dạy hổ à"...
Hơn 6 năm yêu đương và đấu tranh, 10 năm là vợ chồng, dù vẫn có những lúc cơm không lành, canh không ngọt, nhưng em mãi là điểm tựa, là động lực để tôi và các con vươn lên trong cuộc sống.
Nhân ngày 20.11, không có món quà nào có thể nói hết được tình yêu của tôi dành cho em. Tôi muốn nói với em rằng: Cảm ơn em, cô giáo của đời tôi!
Theo VNE
Người phụ nữ đẹp nhất đời tôi Mãi cho đến ngày thành vợ thành chồng, tôi mới có dịp nhìn kỹ khuôn mặt tròn đầy đặn, làn da bánh ít và đôi mắt tròn đen sâu thẳm của vợ mình. ảnh minh họa Đó là kết quả của một đám cưới mai mối bởi người hàng xóm, nên tôi chưa một lần ngắm vợ. Cũng phải thôi, ở quê tôi...